“Anh ta chỉ nói anh ta họ Lục”, Triệu Thâm Hải nói.
Hoàng Thất nghe thấy cái họ này lập tức sửng sốt, vội vàng đến trước mặt Phù Đồ nói: “Anh Đồ, Triệu Thâm Hải ở Nam Thành gọi điện đến, nói có một người họ Lục đang gây sự ở chỗ anh ta, anh ta qua xử lý, người họ Lục này nói có quen anh”.
Phù Đồ nghe thấy vậy, liền cầm lấy điện thoại, nói: “Mày nói lại một lần nữa”.
Triệu Thâm Hải nghe giọng nói ở đầu dây bên kia, cảm thấy một cơn ớn lạnh thấu xương theo điện thoại truyền đến, không khỏi run cầm cập, kể lại sự việc một lần nữa.
Phù Đồ nghe xong liền biết chắc chắn là Lục Hi, hắn ta cũng không quen biết ai khác họ Lục, cho dù có, đối phương cũng không dám bảo Triệu Thâm Hải gọi điện cho hắn ta như vậy.
Chỉ nghe thấy Phù Đồ lạnh lùng nói: “Đưa điện thoại cho anh Lục đó”.
Trong lòng Triệu Thâm Hải liền sợ hãi, bất giác đưa điện thoại cho Lục Hi.
Lục Hi nhận lấy, lười biếng nói một tiếng “a lô”.
“Anh Lục, xảy ra chuyện gì vậy?”, Phù Đồ vừa nghe liền chắc chắn là Lục Hi, vội vàng hỏi.
Hắn ta muốn hỏi rõ sự tình để chuẩn bị trước, thuộc hạ của mình vậy mà lại dám đắc tội với anh Lục, hắn ta là đại ca cũng khó tránh chịu tội.
Lục Hi chậm rãi nói: “Tôi dẫn mấy người bạn đến đây chơi, thuộc hạ của lão đại Triệu này trêu chọc bạn của tôi, chuyện chỉ vậy thôi”.
Phù Đồ nghe xong tức sắp nổ phổi, nhịn xuống lửa giận trong lòng, cung kính nói: “Phiền anh Lục đưa điện thoại cho Triệu Thâm Hải, tôi nhất định sẽ bắt hắn cho anh một câu trả lời thỏa đáng”.
Lục Hi nghe xong liền ném điện thoại cho Triệu Thâm Hải.
Triệu Thâm Hải vừa đưa điện thoại đến bên tai, liền nghe thấy Phù Đồ gầm lên nói: “Triệu Thâm Hải, tao muốn mày chết, mày đợi ở đó cho tao, tao lập tức tới, người ở đó, không một ai được phép rời khỏi, nếu không, tao sẽ diệt cả nhà mày”.
Nói xong, Phù Đồ liền cúp điện thoại, cùng Hoàng Thất đi thẳng đến Nam Thành.
Sau khi nghe xong điện thoại, Triệu Thâm Hải chỉ cảm thấy xương cốt của mình mềm nhũn, đến đứng cũng đứng không vững.
Người này rốt cuộc là ai, tại sao chỉ sau một cuộc điện thoại, anh Đồ lại nổi giận bừng bừng như vậy, phải biết rằng, trong ấn tượng của tất cả mọi người, anh Đồ luôn là sát tinh mặt lạnh, dù có đang giết người cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào, hôm nay bị làm sao vậy?
Trong lòng Triệu Thâm Hải thấp thỏm không thôi, hắn có cảm giác có chuyện không hay.
Lúc này, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn Lục Hi, tựa hồ sắp nhìn thấy hoa trên mặt Lục Hi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!