“Ông nội, ông làm sao thế?”, Lục Tiểu Hiên dìu đỡ Lục Viễn Chí, gương mặt đong đầy nét lo âu mà hét lên.
“Ông nội không sao, không chết được”, Lục Viễn Chí đáp trong tiếng thở phì phò.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy liền cảm thấy có chút hoang mang lo sợ, dáng vẻ suy yếu gần như đã thoi thóp này của ông nội khiến cô bé luống cuống tay chân không biết phải làm thế nào.
“Phải làm sao đây?”
Trong cơn hoảng loạn, hình bóng Lục Hi bỗng lóe qua trí óc cô bé.
“Chú ba nhất định sẽ có cách”.
Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Hiên lập tức rút điện thoại ấn số gọi cho Lục Hi.
Theo quan điểm của Lục Tiểu Hiên người chú ba này của mình vô cùng thần bí, chú ấy chắc chắn sẽ có biện pháp.
Một lúc sau điện thoại được kết nối, chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Lục Tiểu Hiên vang lên từ đầu dây bên kia: “Chú ba, ông nội cháu đang nguy kịch, chú mau tới cứu lấy ông ấy đi mà”.
Lục Hi nghe điện của Lục Tiểu Hiên, lập tức chấn động, vội vàng hỏi: “Sao vậy cháu?”
Lục Hi khá có cảm tình với người bác cả này. Cũng chỉ với Lục Viễn Chí thì anh mới cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình. Nghe tin Lục Viễn Chí gặp nạn, Lục Hi cũng lo lắng vô cùng.
Lúc này, Lục Tiểu Hiên khóc lóc: “Cháu cũng không rõ lắm, ban nãy ông nội và ông hai, ông bốn nói chuyện, bọn họ vừa đi thì ông nội liền hộc máu, phun ra rất nhiều máu ấy”.
Lục Hi nghe vậy thì suy tư nói: “Đưa nhũ dịch Chung Linh của cháu cho ông ấy uống một lúc đi, chú tới ngay”.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì mới cảm thấy có người để dựa vào, bèn vội vàng đồng ý.
Sau đó, Lục Hi đứng dậy, tìm một bình thủy tinh to cỡ ngón cái, đến Nam Hồ lấy chút nhũ dịch Chung Linh nguyên chất rồi lập tức lái xe tới.
Nhũ dịch Chung Linh ở chỗ Lục Tiểu Hiên là đã được pha loãng, chỉ có thể tạm thời ổn định vết thương. Chờ anh đến đó, lấy nhũ dịch Chung Linh nguyên chất thúc đẩy thì Lục Viễn Chí chắc sẽ qua cơn nguy hiểm.
Mà ở một bên khác, Lục Tiểu Hiên cuống quít vào phòng mình, lấy toàn bộ số nhũ dịch Chung Linh còn lại đổ vào ly, đưa cho ông nội mình.
Chỉ thấy Lục Tiểu Hiên một tay đỡ lấy ông nội, một tay cầm ly nước, nói: “Ông nội uống nước ạ”.
Lục Viễn Chí cố nén đau đớn nơi ngực, cầm ly lên uống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!