“Thẩm Hạ Lan, cô về trước đi, chuyện này tôi sẽ nói với cô sau.”
Diệp Ân Tuấn cúp máy, nhíu chặt mày với nhau, trong mắt rõ ràng mang theo lo lắng và sốt ruột, những cảm xúc này cũng không phải cho người làm vợ là cô.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng đẩy anh ra.
“Anh đi đi, dù sao cô ta quan trọng hơn với anh.”
Nhưng trái tim cô lại đang chảy máu.
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì cả, chỉ bắt xe taxi, đưa cô lên xe rồi vội vã rời khỏi.
Thẩm Hạ Lan không nhịn được cười khổ.
Người đàn ông lúc nào trong lòng cũng nhớ đến người khác như thế, cuộc hôn nhân như vậy, cuối cùng cô còn ý nghĩa gì để tiếp tục kiên trì chứ?”
Sau khi về nhà, giúp việc chào hỏi Thẩm Hạ Lan, cô đều như không nghe thấy.
Cô nhìn phòng ngủ hai màu trắng đen hoàn toàn không có sự tham dự của mình, đột nhiên cảm thấy mình như một chú hề vậy. Còn cuộc hôn nhân của cô thì như một vở kịch, bây giờ thật sự nên kết thúc rồi.
Thẩm Hạ Lan đợi Diệp Ân Tuấn một đêm.
Một cuộc điện thoại anh cũng không gọi về. Sự thờ ơ như thế giống như kim đâm vào lòng cô vậy.
“Cục cưng, xin lỗi, mẹ không thể nào cho con một gia đình đầy đủ. Nhưng con yên tâm, sau này mẹ sẽ yêu thương con gấp bội.”
Thẩm Hạ Lan nước mắt đầy mặt, lại ký tên lên đơn ly hôn đã đánh máy cả đêm.
Mỗi một bút đều như rạch vào lòng cô, khiến máu chảy đầm đìa.
Thẩm Hạ Lan ký tên xong, tháo nhẫn kết hôn Diệp Ân Tuấn đưa cho cô xuống, đặt lên đơn ly hôn.
Trước đây cô từng xem chiếc nhẫn này như bảo bối, ba năm, nhẫn đã sớm để lại dấu vết trên ngón tay của cô, bây giờ tháo xuống, dấu vết vẫn còn đó, giống như tình yêu của cô với Diệp Ân Tuấn vậy, để lại dấu vết, làm cách nào cũng không xoá đi được.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất vô dụng, cô sợ mình lại mềm lòng, dứt khoát xách hành lý rời khỏi nhà.
“Bà chủ, cô Sở không được khoẻ, Tổng Giám đốc Diệp ở bên cô ấy. Tổng Giám đốc Diệp dặn dò chúng tôi đưa bà chủ ra nước ngoài, bây giờ sẽ xuất phát.”
Thẩm Hạ Lan vừa bước ra ngoài đã thấy vệ sĩ của Diệp Ân Tuấn chặn đường cô, lời nói ra khiến Thẩm Hạ Lan nổi giận.
“Dựa vào cái gì muốn tôi ra nước ngoài? Tôi không đi!”
“Xin lỗi bà chủ, Tổng Giám đốc Diệp nói cái này không phải do cô quyết định!”
Vệ sĩ nói xong thì vội vàng tiến lên, vỗ một cái khiến Thẩm Hạ Lan hôn mê, kéo cô lên xe.
Cô bị người ta kéo tới một nhà kho, sau đó quần áo bị cởi ra, một người đàn ông nằm bên cạnh âu yếm cô. Camera bên cạnh răng rắc chụp xuống, các tư thế lúng túng đều bị chụp một lần.
“Cô Sở, tất cả đã làm xong rồi.”
Sau khi người bên cạnh chụp xong tất cả thì gọi điện thoại cho Sở Anh Lạc.
Sở Anh Lạc cười lạnh nói: “Tốt lắm, lát nữa đăng mấy tấm ảnh này lên mạng, tôi không tin Ân Tuấn còn cần một người phụ nữ cắm sừng mình làm vợ, sau khi ra ngoài xử lý sạch sẽ chuyện này.”
“Vâng.”
Người đàn ông cúp máy xong thì đổ dầu hoả xung quanh nhà kho, sau đó châm lửa.
Ngọn lửa dần bốc lên, nhiệt độ không khí xung quanh nóng hầm hập, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Thẩm Hạ Lan tỉnh lại trong hôn mê, xung quanh đã là một biển lửa. Khói đặc khiến cô sặc đến không mở miệng được, ngọn lửa lại vô tình cắn nuốt lấy cô.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm việc cả người mình trần truồng, quơ cây gậy bên cạnh đập lên cửa nhà kho, lại nghe thấy tiếng vệ sĩ vang lên bên ngoài.
“Bà chủ, thật xin lỗi, tất cả chuyện này đều là Tổng Giám đốc Diệp dặn dò. Cô yên tâm đi đi, Tổng Giám đốc Diệp sẽ chọn một ngôi mộ tốt nhất cho cô.”
Thẩm Hạ Lan khựng lại.
Là Diệp Ân Tuấn muốn cô chết?
Vì sao?
Chẳng lẽ vì cô và Sở Anh Lạc đều mang thai sao? Vì anh muốn cho Sở Anh Lạc vị trí bà Diệp, cho con của bọn họ ra đời danh chính ngôn thuận ư?
Diệp Ân Tuấn, anh thật độc ác!
Ngay cả con ruột của mình mà anh cũng không tha phải không?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cực kỳ đau khổ, ngẩng mặt lên trời thét dài.
“Diệp Ân Tuấn, tôi hận anh! Đời này coi như tôi bị mù, yêu phải người đàn ông máu lạnh như anh. Nếu có kiếp sau, tôi cũng sẽ để anh nếm thử cảm giác bị người mình yêu giết chết!”
Lửa lớn hừng hực cắn nuốt lời của cô, cô chỉ cảm thấy khó thở, mí mắt nặng nề, cuối cùng không chịu được nữa mà ngã xuống đất, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt da thịt, cắn nuốt linh hồn cô…
Năm năm sau.
Trợ lý Tống Đình đưa tài liệu trong tay cho Diệp Ân Tuấn.
“Tổng Giám đốc Diệp, đây là tài liệu của nhà thiết kế tập đoàn HJ bên Mỹ đưa tới, hôm nay sẽ đến Hải Thành, chúng ta có cần phái một người đi đón không? Nghe nói nhà thiết kế này rất nổi tiếng ở nước ngoài, thiết kế xe thể thao nghìn vàng khó cầu, nếu không phải lần này hợp tác với tập đoàn HJ, bọn họ cũng không chịu để nhà thiết kế này đến chỗ chúng ta hướng dẫn đâu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!