CHƯƠNG 339: MẮT ĐÃ MÙ TRÁI TIM CŨNG MÙ THEO RỒI
“Hai người vậy mà đến đây rồi? Còn lãng mạn đến chấn động đấy!”
Khi giọng nói này vang lên, Diệp Ân Tuấn dừng bước chân, Thẩm Hạ Lan cũng không thể không dừng bước chân, quay ngoảnh đầu vậy mà nhìn thấy Mike.
“Mike? Anh sao lại ở đây?”
Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.
Mike nửa khóc nửa cười nói: “Tôi sao không thể đến đây chứ? Đến Hải Thành lâu như vậy rồi, Diệp Tử chỉ chăm sóc cô, căn bản không thèm để ý tới tôi. Tôi muốn gặp anh ta thật sự khó hơn lên trời.”
Đối với sự bông đùa của Mike, Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có hơi ngại.
“Khoảng thời gian này cơ thể của tôi không được thoải mái, Ân Tuấn tương đối lo lắng.”
“Nói mấy thứ này với cậu ta làm gì? Em tưởng cậu ta đến Hải Thành thật sự tìm anh ôn chuyện cũ sao?”
Diệp Ân Tuấn căn bản không để tâm đến mặt mũi của Mike, nhàn nhạt nói: “Cậu ta là vì một cô gái mà chạy đến đây, chỉ có điều người ta không làm để ý cậu ta mà thôi. Cậu ta rảnh rỗi không có việc gì mới nhớ tới anh, em nói Diệp Ân Tuấn anh là một người dự bị sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mike bỗng ngại ngùng, mà Thẩm Hạ Lan lại có hơi tò mò.
“Đuổi theo một cô gái đến đây sao? Ai mà có sức quyến rũ lớn như thế?”
“Dư Khinh Hồng!”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.
“Sao lại là cô ta?”
Thẩm Hạ Lan thật sự quá bất ngờ rồi.
Tuy ở Mỹ cảm thấy quan hệ của Mike với nhà Dư Khinh Hồng không tệ, nhưng lấy con người của Mike vậy mà lại thích Dư Khinh Hồng, điều này khiến cô có chút không lý giải nổi.
Diệp Ân Tuấn giễu cợt nói: “Mắt người nào đó mù rồi, trái tim cũng mù theo.”
“Tôi nói này Tiểu Diệp Tử, cậu kiếm chuyện có phải không?”
Mike có hơi không thích nghe rồi.
“Cút, hôm nay không thời gian lôi thôi với anh, tôi phải cùng vợ tôi đi mua trang sức.”
Nói rồi, Diệp Ân Tuấn căn bản không thèm để tâm đến Mike, ôm vai của Thẩm Hạ Lan đi đăng ký.
Mike bây giờ rảnh rỗi không có việc gì, bên Dư Khinh Hồng cũng không kêu anh ta qua, hiện nay không dễ gì gặp được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, căn bản không muốn rời khỏi, mặt dày đi theo.
“Tôi nói hai người định thiết kế kiểu gì? Tôi đã hỏi rồi, cửa hàng trang sức này khá nổi tiếng, lát nữa tôi cũng thiết kế một bộ.”
“Chuẩn bị cho anh và Dư Khinh Hồng sao? Tôi thấy đủ rồi, chuẩn bị cũng uổng.”
Diệp Ân Tuấn một câu đâm trúng tim của Mike.
“Cậu có biết nói chuyện không thế?”
“Tôi nói chuyện với anh sao? Là tự anh cứ muốn suy nghĩ.”
Diệp Ân Tuấn vừa đau khẩu với Mike, vừa điềm thông tin của mình và Thẩm Hạ Lan xong rồi.
Thẩm Hạ Lan nghe hai người bọn họ đấu khẩu, đột nhiên cảm thấy những ngày như vậy nếu như sau này đều có, cũng không tệ.
Nhân viên phục vụ đưa một chiếc thẻ hội viên cho bọn họ, Diệp Ân Tuấn trả tiền, sau đó trực tiếp đưa thẻ cho Thẩm Hạ Lan.
Hai người khi bước ra khỏi cửa hàng trang sức, Mike có hơi khẩn trương hỏi: “Hay là trưa tôi mời hai người bữa cơm?”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Diệp Ân Tuấn biết Mike khả năng là nhàm chán, nhưng rất có khả năng còn có suy nghĩ khác.
Mike có hơi ngại nói: “Tôi bây giờ muốn gặp Khinh Hồng, nhưng cô ấy không nghe điện thoại của tôi, cũng không ra ngoài, tôi đây không phải găp hai người rồi sao? Muốn hỏi thử hai người có cách gì để chúng tôi gặp mặt không.”
“Không có!”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ chối.
Đối với Dư Khinh Hồng mà thôi, Diệp Ân Tuấn có thể tránh được bao xa thì tránh xa bấy nhiêu, mà anh cũng không muốn Thẩm Hạ Lan và Dư Khinh Hồng có dây dưa gì, dù sao người phụ nữ đó tâm thuật bất chính.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan cũng không quá tốt, không lâu trước cô mới bị Dư Khinh Hồng tính kế một phen, bây giờ phải chỉ đường dẫn lối cho Mike, làm ơn, cô thật sự không làm được.
“Mike, tôi và Dư Khinh Hồng cũng không có dây dưa gì, cho nên xin lỗi, không giúp được anh.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng.
Mike sững người, nghĩ tới ân oán giữa bọn họ, thấp giọng nói: “Khinh Hồng làm chuyện có lỗi với cô tôi biết, nhưng bản tính của cô ấy không xấu, chỉ là quá muốn mạnh, có hơi độc bá thành quen thôi. Cô yên tâm, tôi sẽ khuyên cô ấy.”
“Đợi anh có thể gặp được cô ấy nói rồi nói đi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng không lằng nhằng với Mike nữa, nắm tay Thẩm Hạ Lan rời khỏi.
Thấy thái độ bọn họ kiên quyết như thế, Mike cũng ngại tiếp tục quấn lấy, ba người tách ra ở đó.
Thấy dáng vẻ Mike cúi đầu chán chường, Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi thở dài.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cô: “Em sẽ không phải thật sự mềm lòng muốn dẫn đường cho anh ta chứ?”
“Sẽ không, em chính cảm thấy đáng tiếc, người giống như Mike, vậy mà lại gục trong tay Dư Khinh Hồng. Dư Khinh Hồng không xưng với anh ta.”
“Quả nhiên là người phụ nữ của anh, có cách nhìn giống hệt anh.”
Diệp Ân Tuấn vốn cho rằng Thẩm Hạ Lan lương thiện, không nhìn nổi Mike buồn bã, bây giờ nghe cô nói như thế, bản thân cũng yên tâm rồi.
Hai người lại đi dạo một vòng, Diệp Ân Tuấn mua mấy bộ quần áo cho Thẩm Hạ Lan, lại mua mấy món đồ chơi cho tụi nhỏ, lúc này gọi điện kêu Tống Đình đón bọn họ về, đáng tiếc Tống Đình nói Lam Tử Thất xảy ra chuyện rồi, anh ta tạm thời không qua được.
Những ngày này, quan hệ giữa Lam Tử Thất và Tống Đình cũng ít nhiều có hơi dịu đi, Lam Tử Thất không nhằm vào Diệp Ân Tuấn nữa, Diệp Ân Tuấn cũng nhường cô ta, hiện nay nghe thấy Lam Tử Thất xảy ra chuyện rồi, Thẩm Hạ Lan bỗng trở nên khẩn trương.
“Sao thế? Tử Thất xảy ra chuyện gì rồi?”
“Hình như là có liên quan tới cậu Tống, tôi bây giờ đến Ngự Hải Cư.”
Tống Đình nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi, vội trả lời.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi ngây người.
Ngự Hải Cư là câu lạc bộ giải trí nổi tiếng, Lam Tử Thất sao lại đến đó?
Cô vô thức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn lập tức hiểu ý.
“Tôi cho người đưa đồ về, tôi cùng em đến đó.”
“Cảm ơn, Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động, cô tưởng Diệp Ân Tuấn sẽ ngăn cản cô.
“Cô ấy là bạn tốt nhất của em, anh nếu như không đi cùng em qua đó, chắc em cũng sẽ không yên tâm, thay vì để em một mình khó chịu, không bằng tôi đi cùng em thì tương đối yên tâm hơn.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan lên xe, để đồ cho người khác mang về, trực tiếp đi Ngự Hải Cư.
Người của Ngự Hải Cư nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, tuy bây giờ Diệp Ân Tuấn không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, nhưng thân phận của anh vẫn còn đó. Chỉ dựa vào thân phận cậu cả nhà họ Diệp thì có thể khiến tất cả mọi người tôn kính.
“Cậu Diệp, cậu đến rồi?”
Nhân viên phục vụ vội nói với quản lí, quản lí đích thân đi ra nghênh đón.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, nói với quản lí: “Nghe nói cậu Tống ở đây?”
“Phải!”
“Dẫn chúng tôi tới đó!”
“Cái này…”
Quản lí ít nhiều có hơi khó xử.
“Sao hả? Tôi bảo ông dẫn đường cũng không được sao? Ngự Hải Cư này Tống Dật Hiên có thể đến, Diệp Ân Tuấn tôi không thể đến có phải không?”
Diệp Ân Tuấn ở trước mặt Thẩm Hạ Lan dịu dàng sắp một tháng rồi, khiến Thẩm Hạ Lan suýt nữa quên mất, người đàn ông trước mắt này thật ra là một người lạnh lùng vô tình, thiết huyết tàn nhẫn, hiện nay khí thế tỏa ra, khiến Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi không quá quen.
Có điều đây mới là Diệp Ân Tuấn thật sự!
Thẩm Hạ Lan cúi thấp đầu, một câu cũng không nói nhiều, nếu đã đến đây, tất cả mọi chuyện giao cho Diệp Ân Tuấn là được.
Quản lí bị khí thế của Diệp Ân Tuấn dọa sợ, không khỏi run rẩy, sau đó nuốt nuốt nước bọt nói: “Không phải, cậu Diệp, tôi không phải có ý này, chẳng qua là cậu Tống đã bao hết tầng hai rồi, cho nên…”
“Cho nên cái gì? Tống Dật Hiên anh ta cho dù bao hết cả Ngự Hải Cư, tôi muốn vào ông còn cản được sao?”
Khi nghe thấy quản lí nói như thế, Diệp Ân Tuấn biết đã xảy ra chuyện rồi, mà trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng nhấc lên.
Vào lúc này, Tống Đình đã lái xe chạy tới.
“Diệp tổng, bà chủ, cô Lam đâu?”
Vừa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài chưa có vào trong thì Tống Đình biết không hay rồi, trong lòng không khỏi tắc nghẹn.
Thẩm Hạ Lan cũng rất khẩn trương, có điều lại ra hiệu Tống Đình đừng manh động.
Anh ta chạy đầu toát đầy mồ hôi, thậm chí hơi thở cũng rối loạn, nhìn ra được Tống Đình rất để tâm Lam Tử Thất.
Áp lực từ Diệp Ân Tuấn khiến quản lí có hơi không chống đỡ được, không thể không nói: “Cậu Diệp, không phải tôi muốn cản cậu, tôi không có lá gan lớn như thế, cũng không cản được. nhưng cậu và cậu Tống tôi đều không đắc tội nỗi. Bên trên cậu Tống nhìn trúng một cô gái, lúc này sợ rằng đã… đã…”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng trào lên cổ họng.
“Đã như thế nào rồi? Tống Dật Hiên tên khốn đó, anh ta không biết Tử Thất là người của tôi sao? Vậy mà cũng dám động thủ?”
Thẩm Hạ Lan luôn rất yên tâm về Tống Dật Hiên, bởi vì cô biết Tống Dật Hiên sẽ nể mặt của cô sẽ không thật sự làm khó Lam Tử Thất, nhưng bây giờ khi nghe thấy quản lí nói như thế, cô bỗng không bình tĩnh được nữa.
Tống Dật Hiên là người có đức hạnh gì cô rõ hơn ai hết.
Cũng chỉ là không có động thủ với Thẩm Hạ Lan cô, cô gái gặp được trước kia có ai thoát khỏi ma vuốt của anh ta chứ?
Nếu như nói Lam Tử Thất thích anh ta thì không nói, nhưng giữa Lam Tử Thất và Tống Dật Hiên căn bản chính là nước lửa không dung hòa, cho dù Tống Dật Hiên muốn làm khó Lam Tử Thất, cũng không nên như thế!
So với sự khẩn trương của Thẩm Hạ Lan, Tống Đình càng không bình tĩnh nổi.
“Tránh ra! Tôi muốn vào trong!”
Những ngày này Tống Đình thầm nảy sinh tình cảm với Lam Tử Thất, cảm thấy cô gái này tuy tính tình nóng nảy, nhưng tâm địa lương thiện, hơn nữa nội tâm rất mềm yếu, anh ta đã động lòng với cô ta, chỉ là vẫn ngại nói ra mà thôi.
Hiện nay nghe thấy Lam Tử Thất xảy ra chuyện, Tống Đình thật sự quên mất thân phận hiện nay của mình là gì rồi, có Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở đây, đâu đến luận anh ta ra mặt chứ?”
Anh ta bây giờ chính là một người đàn ông rất bình thường.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng có hơi tối sầm.
“Tống Dật Hiên uống rượu rồi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!