Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn

CHƯƠNG 343: GIỮA HAI NGƯỜI RỐT CUỘC CÓ CHUYỆN GÌ

Tiếng khóc của Tử Thất chợt im bặt.

Cô nhìn Thẩm Hạ Lan, ngập ngừng không nói nên lời.

“Không nói được sao? Chẳng lẽ giữa hai chúng ta mà còn phải giữa bí mật chuyện gì à? Tử Thất, cậu phải biết rằng lúc đầu Tống Dật Hiên là bạn của tớ, chuyện cậu là người bạn thân của tớ anh ta cũng biết, cho dù giữa hai người có khúc mắt gì thì anh ta cũng không thể làm gì quá quắt. Tớ biết tính cậu, cậu không phải kiểu người ham mê quyền quý, không hề coi trọng đám cậu ấm kia, vậy nên chắc chắn Tống Dật Hiên sẽ không dễ gì mà gọi được cậu ra ngoài. Chắc chắn Tống Dật Hiên đã nói gì đó nên cậu mới tới Ngự Hải Cư tìm anh ta, hoặc là anh ta đang biết điều gì có thể uy hiếp cậu, vậy nên cậu mới đi đúng không? Tớ còn nghe quản lí nói lúc tới đó trông cậu rất tức giận nữa. Rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì vậy chứ?”

Thẩm Hạ Lan cũng rất khó hiểu.

Nhưng Tử Thất lại im thin thít, điều đó khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sốt ruột.

“Rốt cuộc cậu có điều gì khó nói? Ngay cả tớ mà cũng không thể biết sao? Cậu phải biết là Tống Đình chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này! Anh ta nhất định sẽ quay về điều tra chuyện này, thay vì sau này để anh ấy điều tra ra thì bây giờ cậu nói cho tớ biết có phải hơn không?”

Thẩm Hạ Lan sốt sắng nói.

Tử Thất lại lắc đầu đáp lời cô: “Không có chuyện gì cả, chỉ là tớ tự nhiên thấy chướng mắt anh ta vậy thôi, hơn nữa lần trước anh ta bỏ tớ một mình ở khu mộ, thù này quyết phải trả mới được, vậy nên tớ mới tới đó.”

“Tử Thất, từ lúc nào mà giữa hai chúng ta cũng có bí mật vậy?”

Thẩm Hạ Lan biết cô đang nói dối.

Cô chính là người hiểu Tử Thất nhất, sao cô không biết tính của cô ấy được chứ?

Cho dù là vì chuyện lần trước thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ không liều lĩnh đến đó như vậy.

Nhưng Tử Thất cứ khăng khăng như thế, ngoài ra cô chẳng chịu nói thêm gì, điều đó khiến Thẩm Hạ Lan thấy có hơi bất lực.

“Tớ biết cậu có chuyện gì đó khó nói, cậu không muốn cho tớ biết thì tớ sẽ không ép. Nhưng cậu không được suy nghĩ lẩn quẩn vì chuyện hôm nay đâu đó, biết không hả? Tới biết cậu đang rất mệt mỏi, nhưng dù có mệt đến mức nào rồi cậu cũng sẽ vượt qua thôi, đúng không nào?”

“Yên tâm đi, tớ sẽ không chết đâu mà. Tuy Tử Thất này không cha không mẹ, nhưng ông trờ đã cho tớ sống tới ngày hôm nay, tớ chắc chắn sẽ nỗ lực hơn nữa.”

Tử Thất nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ gì đó chua xót khôn kể.

Thẩm Hạ Lan vỗ vai cô rồi nói: “Những chuyện này cậu không muốn nói thì tớ sẽ không hỏi nữa, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ gì thì nhất định phải nói ra đó. Tuy tớ và Ân Tuấn không phải người đứng đầu nhà họ Diệp, nhưng vẫn có thể giúp cậu được.”

“Tới biết mà, khi nào thật sự cần đến cậu thì tớ sẽ nói ngay. Yên tâm đi, lúc nãy lúc trở về có lẽ đã làm Nghê Nghê sợ rồi, cậu có rảnh thì tới xem con bé sao rồi đi.”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy cô nói vậy thì lắc lắc đầu: “Có Ân Tuấn qua đó rồi, bọn nhỏ có anh ấy chăm nên tớ không lo, người mà tớ lo nhất lúc này chính là cậu đó, biết chưa?”

“Cuối cùng tớ cũng biết lý do tại sao sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy cậu vẫn quyết định ở cạnh Diệp Ân Tuấn.”

Tử Thất chợt thốt lên, những lời cô nói khiến Thẩm Hạ Lan ngây ra giây lát.

“Ý cậu là gì vậy?”

“Không có gì, tớ cứ ngỡ rằng đời này mình sẽ không thể gặp được một tình yêu đích thực thuần khiết, cũng nhờ có Tống Đình bên cạnh nên tới mới biết rằng hóa ra trên đời này còn có người đàn ông tốt đến vậy. Bởi vì trong lòng đã có anh ấy nên dù cho những người ngoài kia có tốt đến cỡ nào tớ cũng thấy chướng mắt. Hóa ra trái tim một người chật chội đến vậy, một khi đã có ai đó bên trong thì sẽ không còn chỗ để kẻ khác bước vào nữa.”

Đôi mắt của Tử Thất lại ướt nhòe.

Thấy cô như vậy thì Thẩm Hạ Lan cũng rất khó chịu.

“Tống Đình không phải loại người nông cạn như vậy. Anh ấy sẽ không vì chuyện này mà bỏ rơi cậu đâu.”

“Nhưng như thế rất bất công đối với anh ấy. Anh ấy hoản hảo như vậy, hà cớ gì phải chấp nhận một người như tớ chứ?”

Tử Thất cứ loanh quanh không thể vượt qua được ý nghĩ ấy.

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng an ủi cô: “Mỗi người sống trên đời này đều sẽ gặp phải rất nhiều chông gai, hai cậu rồi sẽ dắt tay nhau đến hết đời, nếu chuyện nhỏ như vậy đã khiến đã không vượt qua được thì sao cỏ thế bước tiếp trên con đường sau này chứ?”

“Đây không phải chuyện có vượt qua gian khổ hay không, Hạ Lan à, chuyện của tớ không giống cậu.”

Tâm trạng của Tử Thất lại chùng xuống.

Thẩm Hạ Lan cố hết sức an ủi cô, nhưng tất cả đều không mấy hiệu quả. Xảy ra chuyện như vậy, cô ấy lại là người trong cuộc, không thể nào chỉ nghe người ta nói đôi ba câu là hết buồn được.

Thấy Tử Thất đã thấm mệt, Thẩm Hạ Lan thở dài rồi nói: “Cậu ngủ một giấc đi, sau khi thức dậy thì mọi chuyện sẽ qua hết thôi. Cậu yên tâm đi, chuyện này có Tống Đình nên sẽ không ai nói ra nói vào đâu. Đám cậu ấm cô chiêu kia không dám hó hé gì. Chuyện hôm nay cứ xem như một cơn ác mộng đi, sau khi tỉnh mộng cậu vẫn sẽ là Lam Tử Thất của trước kia.”

Những lời Thẩm Hạ Lan nó cũng khiến cô an tâm hơn phần nào.

Cô ấy tin rằng nhà họ Diệp vẫn có khả năng làm được chuyện đó.

Đối với nhà Họ Diệp thì việc che đậy một tin tức không phải chuyện gì khó.

Mà đúng thật Tử Thất cũng đã mệt lả vì khóc rồi, cô dần chìm vào giấc ngủ trong lòng Thẩm Hạ Lan, nhưng đó là một giấc ngủ không đầy và chứa đựng nhiều điều bất an.

Thẩm Hạ Lan kéo chăn đắp lên người cô, không dám đi khỏi.

Đến tận khi Tống Đình quay về, Thẩm Hạ Lan mới đặt Tử Thất vào trong lòng anh ta.

“Cô ấy chỉ mới ngủ thôi, trong lòng có rất nhiều khúc mắc, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể chấp nhận cậu được.”

Thẩm Hạ Lan không muốn hai người họ chia xa nên đã lên tiếng.

Tống Đình nhìn về đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Tử Thất rồi khẽ nói: “Tôi biết rồi, mợ cả cứ yên tâm đi, đời này tôi chỉ có mình cô ấy thôi.”

“Có thấy ấm ức không?”

“Trong chuyện này cô ấy mới là người chịu ấm ức.”

Tống Đình xót xa vén mái tóc dài của Lam Tử Thất ra sau tai.

Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy thì mới yên tâm.

“Chăm sóc cô ấy thật tốt nhé, tuy tạm thời cô ấy không thể chấp nhận anh, nhưng đẹp trai không bằng chai mặt, nếu cậu muốn ở cạnh cô ấy cả đời thì đừng buông bỏ, còn nếu cậu không thể chấp nhận chuyện hôm nay thì tôi khuyên cậu hãy sớm rời khỏi Tử Thất đi, như vậy sẽ tốt cho hai người hơn.”

Thẩm Hạ Lan không muốn dùng chuyện ngày hôm nay để trói buộc Tống Đình, anh ta không cần thiết phải chịu trách nhiệm vì lỗi lầm của bất kỳ ai cả.

Lam Tử Thất nói đúng, đôi khi họ không thể cứ dùng sợi dây đạo đức để buộc một người đàn ông phải chịu trách nhiệm được, nhất là khi người đàn ông đó vô cùng tài giỏi.

Tống Đình lại lắc đầu nói: “Tôi thích cô ấy. Tuy thời gian chúng tôi ở bên nhau không dài, nhưng tôi rất thích cô ấy. Cảm giác ấy khác với cảm giác đối với bất kỳ người phụ nữ nào. Khi không thấy cô ấy lòng tôi sẽ rất thấp thỏm, trông thấy cô ấy vui vẻ tôi cũng sẽ cảm thấy vui theo. Khi thấy cô ấy tức giận tôi chỉ muốn đánh người đã chọc giận cô ấy một trận. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình như đã mất kiểm soát, vì một người mà vui buồn yêu ghét. Trước kia tôi vẫn luôn không thể hiểu nổi tại sao chủ tịch lại cứ khăng khăng một dạ với cô, nhưng giờ đây khi gặp được cô ấy, khi đã yêu cô ấy, tôi mới biết rằng trên đời thật sự có thứ gọi là duyên phận. Duyên phận giữa tôi và cô ấy vẫn còn rất dài, tất cả chỉ mới bắt đầu, không phải cô ấy nói muốn thôi là được.”

Ánh mắt Tống Đình nhìn Lam Tử Thất ngập tràn yêu thương.

Thẩm Hạ Lan biết cái cảm giác nhất kiến chung tình này.

Có lẽ đây chính là duyên phận giữa Tống Đình và Tử Thất.

Thấy anh ta như vậy cô cũng không nói gì thêm.

“Tôi đi xem thử bọn nhỏ và Ân Tuấn sao rồi.”

Thẩm Hạ Lan quyết định sẽ không ở lại làm phiền họ nữa.

Tống Đình dường như không nghe thấy cô đang nói gì cả, cảm giác xót xa đã chiếm cứ tâm trí anh, hiện giờ trong lòng anh chỉ có mỗi Lam Tử Thất mà thôi.

Thẩm Hạ Lan lẳng lặng ra khỏi phòng, cô trông thấy Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên sô pha, anh đã hâm một ly sữa cho cô.

“Uống đi, nguyên buổi sáng phải phiền lòng đủ chuyện, đáng đời em chưa.”

Diệp Ân Tuấn cầm ly sữa ấm đặt vào trong tay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lo lắng hỏi: “Hai đứa nhỏ…”

“Ba mẹ tỉnh rồi, họ đang trông chừng tụi nhỏ, không sao đâu, Nghê Nghê có hỏi anh vài câu, anh nói dì Lam đã bị bệnh rồi, để yên cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày, đừng làm phiền, Nghê Nghê nghe vậy thì không hỏi thêm gì. Minh Triết đang ở cùng con bé, không sao đâu, em cứ yên tâm đi.”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang lo cho tụi nhỏ nên vội nói ngay.

Thẩm Hạ Lan nghe anh nói vậy mới chịu yên tâm.

Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Ân Tuấn rồi dựa hẳn vào người anh, sau đó thở dài nói: “Anh nè, sao mọi người đều gặp nhiều trắc trở như vậy nhỉ?”

“Cuộc đời vốn đã không bằng phẳng, không có ai là xuôi gió xuôi nước cả đời được, chỉ cần hai người đồng lòng thì dù có khó khăn đến mức nào rồi cũng sẽ vượt qua thôi.”

Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói.

Thẩm Hạ Lan gật đầu: “Không biết hai cục cưng nhà mình sau này có gặp nhiều trắc trở như vậy không.”

“Thằng nhóc Minh Triết kia gặp bao nhiêu trắc trở cũng chẳng sao, con trai mà, từ lúc sinh ra đã phải biết gánh vác trách nhiệm. Nhưng còn Nghê Nghê, anh sẽ không cho phép bất kỳ ai ức hiếp con gái rượu của chúng ta. Sau này chỉ có con gái chúng ta ăn hiếp người khác, chứ nếu có ai dám bắt nạt con bé thì anh sẽ không để yên đâu!’

“Anh làm ba kiểu gì vậy hả?”

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ chiều con gái tới nỗi muốn mất trí luôn rôi.

Thậm chí đến cả cô cũng thấy hơi ghen tị.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Con gái của chúng ta mà, anh không thương nó thì ai thương.”

“Bộ anh thấy mình có lý lắm sao?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy anh bây giờ đã hoàn toàn đặt hết tâm tư vào cô và bọn trẻ, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra cô cảm thấy rất hạnh phúc.

“Đi ngủ một giấc đi, hôm nay đúng là rắc rối thật, em cũng mệt rồi. Hay để anh vào ngủ với em nha.”

Diệp Ân Tuấn nói xong cũng khồn thèm quan tâm đến chuyện cô có đồng ý hay không, anh bế cô đi thẳng vào trong phòng ngủ.

“Sắp tới giờ cơm trưa rồi.”

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy việc ngủ chung một phòng với Diệp Ân Tuấn giữa ban ngày ban mặt như vậy không ổn cho lắm, tuy lúc này cô và anh cũng không thể làm gì được, nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.

Diệp Ân Tuấn lại vô tư nói: “Còn một lúc nữa mới tới giờ ăn, chúng ta cứ nghỉ ngơi một chốc đã, khi nào tới bữa thì tính sau. Đừng nói nữa, mau đi nghỉ nào.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận