CHƯƠNG 414: CHO EM THÊM MỘT CƠ HỘI
Số điện thoại quen thuộc, Thẩm Hạ Lan đương nhiên là hiểu, Tống Khinh Dao gọi đến, Lúc này Tống Khinh Dao gọi điện thoại cho cô, lại là muốn làm gì đây?
Tiểu Tử và Triệu Ninh nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, vội vàng quay lại, lúc này mới phát hiện Thẩm Hạ Lan.
“Mợ chủ, sao cô dậy sớm thế?
Chúng tôi vừa rồi đều nói bậy, cô đừng tin là tốt rồi”
Tiểu Tử không biết Thẩm Hạ Lan nghe được nhiều ít, nhưng mà nhìn sắc mặt Thẩm Hạ Lan vẫn không tệ.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, cảm ơn hai người”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Về phân điện thoại của Tống Khinh Dao, Thẩm Hạ Lan trực tiếp làm như không thấy.
Đối phương đã không muốn cho cô biết rõ tung tích của bọn họ, cho dù cô có truy tìm tung tích của đối phương, cũng không thể nào, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, không muốn vì lời nói của Tống Khinh Dao làm mất hứng.
Bây giờ cô muốn làm nhất chính là làm một bữa sáng ngon cho Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này, cũng không biết hôm qua bận đến mấy giờ, vì chút chuyện này của mình mà phối hợp cả nhà họ Diệp và công ty đầu tư, làm cô biết phải làm sao bây giờ?
Điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên một hồi lâu, cuối cùng cũng yên tính lại.
Cô cũng không nhìn, trực tiếp ném sang một bên, đến phòng bếp, tự mình làm bữa sáng cho Diệp Ân Tuấn.
Người hầu đã sớm thấy nhưng không thể trách, cười cười làm trợ thủ cho cô.
Lúc Diệp Ân Tuấn mở to mắt, bên giường đã trống không, nhưng nhiệt độ trong chăn cho anh biết, Thẩm Hạ Lan vừa rời đi không lâu.
Trong không khí vẫn ngập tràn hơi thở của Thẩm Hạ Lan, hương vị ngọt ngào ấm áp.
Anh hít sâu một hơi, sau đó thỏa mãn đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo xuống lầu, nhìn thấy người phụ nữ kia đang bận rộn trong năng sớm.
Trên mặt cô ngập tràn nụ cười yên ả tốt đẹp, hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, thời khắc đó trở thành phong cảnh đẹp nhất trong nắng mới, hấp dẫn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn không khỏi đứng dậy.
Người hầu thấy Diệp Ân Tuấn đi đến, muốn nói gì đó, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại, muốn cả đám mím môi cười đi ra ngoài, để lại không gian cho hai vợ chồng.
Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan từ phía sau.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, sau đó phát hiện người đến là ai, không khỏi cười nói: ‘Sáng sớm đến sến sẩm như vậy, anh không sợ mấy người làm sẽ cười chê sao?”
“Không sợ, anh ôm bà xã của anh, ai dám chê cười anh?”
Diệp Ân Tuấn giống như đứa bé đặt cảm lên bờ vai Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy cô làm là món mình thích, tâm không khỏi mềm thành một vũng.
“Hiên huệ như vậy sáng sớm tinh mơ đã làm đồ ăn sáng cho anh, có phải có chuyện gì gạt anh hay không? Hay là muốn nịnh nọt anh?”
Diệp Ân Tuấn chỉ là thuận miệng nói, ngược lại Thẩm Hạ Lan lại nghiêm túc gật đầu.
“Đời này em cho rằng thích anh là chuyện hạnh phúc nhất rồi, không ngờ đến bây giờ mới phát hiện, được anh yêu mới là chuyện càng hạnh phúc.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nói mấy lời ngon ngọt, bất thình lình tỏ tình ngược lại cho Diệp Ân Tuấn ít nhiều ngây ra một chút.
“Hôm qua ngủ bị cảm sốt sao?”
“Đi chết đi!”
Thẩm Hạ Lan liếc anh một cái, thấp giọng nói: “Bà cụ Hoắc đến khuyên em ly hôn với anh, nói thật em rất tức giận, lúc ấy cũng nghĩ, nếu như nhà họ Hoắc không có quyền lợi nào có phải cũng sẽ không ỷ thế hiếp người như thế không? Nhưng mà sau đó em nghĩ ra, cho dù là nhà họ Hoắc nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần bà cụ không vừa mắt em, em làm thế nào cũng không đúng. Em cần gì mà phải vì sai lầm của người khác rồi trừng phạt chính mình chứ?”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng biết cô nhất định là biết gì rồi.
“Nên cầu tình cho nhà họ Hoắc?”
“Không có.”
Thẩm Hạ Lan xoay người lại, Diệp Ân Tuấn cũng không buông cô ra, để cô đối mặt với mình.
Đôi con ngươi như nước thu kia nhìn Diệp Ân Tuấn đầy đau lòng.
“Nhìn anh như vậy, em không sợ sáng sớm khẩu vị anh quá tốt, ăn em?”
“Không sợ! Anh cũng đã để em trong lòng mà cưng chiều, để trong lòng bàn tay, sao có thể cam lòng để em chịu uất ức được”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng làm Diệp Ân Tuấn có chút ngượng ngùng.
“Không tốt như em nói vậy”
“Dù sao em cũng cảm thấy anh tốt. Em bị uất ức, cũng không phàn nàn với anh, anh chủ động giúp em hả giận.
Vì cắt đứt chỗ dựa của nhà họ Hoắc, anh cược cả nhà họ Diệp và công ty đầu tư của anh vào, tình nguyện hai bên tổn hại. Mẹ chồng cũng vì em mà không tiếc ngôn từ trào phúng bà cụ Hoắc. Anh và mẹ chồng làm cho em cảm thấy cho dù em có chịu uất ức lớn đến đâu, chỉ cần có mọi người ở đây, em cũng không phải là đứa nhỏ không ai thương”
Thẩm Hạ Lan nói xong hốc mắt đổ lên.
“Này là làm sao đây chứ? sáng sớm nói mấy lời mủi lòng này, em muốn để anh khóc cho-em xem sao?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm lấy khuôn mặt Thẩm Hạ Lan, cười hì hì nói, nhưng mà thâm tình trong đáy mắt dù thế nào cũng không che nổi.
Thẩm Hạ Lan ôm eo Diệp Ân Tuấn, vùi mặt vào trong ngực anh.
“Diệp Ân Tuấn, đời này có anh thật tốt”
Những lời nói này như thổi gió vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, hơn nữa là từng trận từng trận liên tiếp, tản ra thành vòng.
“Bé ngốc, em là người phụ nữ của anh, anh không muốn tốt cho em thì muốn tốt cho ai. Hả?”
Thẩm Hạ Lan nghe tiếng tim Diệp Ân Tuấn đập, cảm thấy vô cùng yên tâm, tất cả bất an và nghi ky mấy ngày nay đến bây giờ, tại thời khắc này đều tan thành mây khói.
“Tống Khinh Dao đã gọi cho em, mặc dù không nói gì,nhưng mà em nghe được, bà ta muốn đẩy em và nhà họ Diệp và đường chết, muốn báo thù cho Sở Anh Lạc. Cho nên chuyện xấu của em có thể là trong thời gian ngắn không hạ xuống được. Thật xin lỗi, làm nhà họ Diệp thêm phiền phức.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn rất đau lòng.
“Chuyện này là lỗi của anh, là năm năm trước anh không xử lý tốt, mới làm cho em rơi vào cục diện bị động như bây giờ, em yên tâm đi, anh sẽ nắm chắc thời gian xử lý tốt chuyện này”
“Em không sợ, chỉ cần trong lòng anh có em, em cồn sợ cái gì, Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu, hơi kiếng chân, hôn một cái lên đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn.
Cả người Diệp Ân Tuấn giống như bị sét đánh.
Thẩm Hạ Lan không phải là một người rất chủ động, hôm nay đột nhiên được đối xử như vậy Diệp Ân Tuấn theo bản năng siết chặt vòng em Thẩm Hạ Lan, làm cô càng sát vào mình.
“Sáng sớm quyến rũ anh, không sợ anh nhịn không được?”
“Thân thể em đã khỏe lên, không mảnh mai như anh nghĩ đâu.
Sắc mặt Thậm Hạ Lan có chút hồng hồng, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ra một lúc, lập tức hiểu ý Thẩm Hạ Lan, không khỏi có chút không nhịn được.
“Cho em thêm một cơ hội, em còn có thể đổi ý!”
“Em cam tâm tình nguyện muốn anh”
Hơi thở Thẩm Hạ Lan thơm ngát, những lời này giống như là quả cầu lửa ném vào trong lòng Diệp Ân Tuấn, lập tức bùng lên lửa lớn.
Anh ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên, nhanh chóng ra khỏi phòng bếp.
Người hầu thấy bọn họ đi ra, cả đám mím môi cười, vội vàng đi lên thay Thẩm Hạ Lan làm tiếp những việc dang dở.
Lúc này Thẩm Hạ Lan cũng đã ngượng ngùng, chỉ có thể vùi mặt mình trong ngực Diệp Ân Tuấn.
Cửa phòng ngủ mở ra rồi đóng lại, bên trong xuân sắc ngập tràn, người bên ngoài lại vui không dừng được, có một cảnh tượng khác.
Hai người lăn qua lăn lại cũng đến gần trưa, cuối cùng Thẩm Hạ Lan chịu không nổi nữa.
“Từ bỏ, Diệp Ân Tuấn, anh người này sao lại mạnh như vậy?”
Thẩm Hạ Lan nói xong lời này đã cảm thấy không ổn lắm, chỉ có thể kéo chăn qua che kín mặt mình lại.
Diệp Ân Tuấn lại cười lên ha ha.
“Không phải em nói thân thể em không mảnh mại như anh nghĩ sao?”
“Cũng không phải để anh hành hạ như thế mài! Bữa sáng sắp biến thành cơm trưa rồi.”
Thẩm Hạ Lan quả thật là khóc không ra nước mắt.
Sớm biết như vậy đừng nói như thế, ai biết Diệp Ân Tuấn cầm thú như vậy.
Diệp Ân Tuấn cũng nhìn ra Thẩm Hạ Lan mệt mỏi, cuối cùng thu lại một chút.
“Đói bụng?”
“Đúng vậy, đêm qua không ăn bao nhiêu, lại bị anh lăn qua lăn lại đến trưa, bụng cũng đã réo mấy lần”
Thẩm Hạ Lan chưa dứt lời, vừa cảm cảm thấy đói bụng đã reo vang.
“Đến đây, anh nghe thử xem”
Diệp Ân Tuấn nói xong muốn nhấc chăn Thẩm Hạ Lan lên, sợ đến mức cô hét ầm lên.
“Anh đừng đến đây!”
Cô không biết có trong lòng Diệp Ân Tuấn có cái ý định quái quỷ gì mới lạ chứ.
Thấy Thẩm Hạ Lan dáng vẻ bố trí trận địa sẵn sàng đón địch, đề phòng cướp bóc, Diệp Ân Tuấn cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Anh.ôm cả người và chăn vào lòng, cười nói: “Đây chính là em mời anh”
“Em hối hận, sau này anh đừng nghĩ nữa”
Thẩm Hạ Lan kêu một tiếng hối hận.
Diệp Ân Tuấn sao có thể cho cô cơ hội để hối hận, trực tiếp nhảy lên người cô, cắn lấy vành tai Thẩm Hạ Lan.
“AI Anh là cún sao?”
Cả người Thẩm Hạ Lan run lên một cái, cảm thấy mình sắp nhữn ra rồi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới buông tha cho cô.
“Lần sau không cho anh đụng, anh sẽ cắn em, cắn đến khi em cầu xin tha thứ.”
“Vô lại”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết đây là chuyện Diệp Ân Tuấn có thể làm được, không khỏi hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, ánh mắt kia quả thật có thể kéo linh hồn nhỏ bé của Diệp Ân Tuấn đi.
Anh vỗ võ mông Thẩm Hạ Lan một cái nói: “Được rồi, anh đi rửa mặt, nếu như em không có sức, anh có thể làm giúp.
“Không cần, anh đi nhanh đi!”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan mới không dám để anh đến gần mình đâu.
Thật là kỳ quái, sao chuyện này đàn ông càng làm càng có tinh thần, mà phụ nữ là càng lúc càng mệt mỏi chứ?
€ô vô cùng khó hiểu, rất không công bằng, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ thỏa mãn của Diệp Ân Tuấn, không biết vì sao, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Diệp Ân Tuấn đương nhiên cũng không làm khó cô, cười đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới trầy trật bò lên, xương cốt cả người giống như đập đi xây lại, động một cái cũng đau nhức dữ dội.
Ông trời ơi, không phải hôm nay cô không ra ngoài được chứ, bằng không bị đám người hầu nhìn thấy tư thế đi kỳ quái của cô, còn không cười chết cô?
Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan trực tiếp nằm lên giường, định giả chết.
Diệp Ân Tuấn rửa mặt xong đi ra, nhìn qua sáng vẻ Thẩm Hạ Lan không còn gì luyến tiếc, quả thật đáng yêu làm anh muốn tiếp tục khi dễ một trận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!