Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Truyện Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn

CHƯƠNG 521: TÔI CHỜ ĐẾN LÚC BÀ NÓI RA NGƯỜI KIA

Lại là một người đàn ông xa lạ nghe điện thoại.

Ở trong nhà có những ai, Thẩm Hạ Lan biết rất rõ ràng, bây giờ đột nhiên lại có rất nhiều người lạ, trong lòng của cô không tự chủ được mà thắt chặt lại.

Bà cụ Diệp như thế nào rồi?

Có phải là đã bị Diệp Nam Phương khống chế không?

Nếu như là như vậy, bây giờ cô đang ở bên Tống Dật Hiên hình như là không thích hợp cho lắm?

Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy, vừa vặn gặp Tống Dật Hiên bước ra từ trong phòng để quần áo.

“Cô làm gì vậy?”

Tống Dật Hiên thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan không đúng, không khỏi hỏi một câu.

“Tôi phải trở về, bà cụ nhà chúng tôi chắc chắn là đã gặp nguy hiểm rồi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong liền đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị Tống Dật Hiên bắt cánh tay lại.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô đã có thể đi theo tôi đến nơi này đã nói rõ cô không còn nơi để đi, nếu không cô sẽ không để ý tới thanh danh mà đi theo tôi. Cô đối với Diệp Ân Tuấn quan tâm đến cỡ nào, tôi biết rất rõ ràng, nếu như cô đã đi theo tôi đã nói đến nhà họ Diệp là nơi không thích hợp để cô trở về, vậy thì bây giờ cô trở về để làm cái gì hả?”

Không thể không nói Tống Dật Hiên thật sự vẫn rất thông minh, hoặc là trừ bỏ khi tức vô lại ở trên người của anh ta, sức lực của anh ta với Diệp Ân Tuấn là ngang nhau.

Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên, trầm tư một chút rồi nói: “Lúc đầu tôi không nên nói chuyện của nhà họ Diệp với anh, cũng không nên làm phiền anh, nhưng mà hiện tại tôi thật sự không có biện pháp nào hết?”

“Cô nói, cô biết rằng chỉ cần là chuyện của cô, mặc kệ là nhà họ Diệp hay là nhà của ai, cho đến bây giờ tôi đều chưa từng làm lơ.”

Tống Dật Hiên càng nói như vậy Thẩm Hạ Lan lại càng cảm thấy mình thiếu anh ta quá nhiều, xác định không thể cho Tống Dật Hiên được tình yêu mà anh ta muốn, nếu cứ tiếp tục liên lụy anh ta, làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.

“Thật ra thì anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy đâu.”

“Cái mạng này của tôi đều cho cô, tôi vì cô mà làm gì đó không phải là chuyện đúng à, tôi biết là trong lòng của cô đang suy nghĩ cái gì, cô sợ là nợ tôi quá nhiều, sau này sẽ trả không hết có đúng không hả? Thẩm Hạ Lan, cô nghe rõ cho tôi, đời này là do Tống Dật Hiên tôi nợ cô, lúc còn bé nếu như không phải cô thì tôi đã sớm chết trong ngọn lửa đó rồi, sao có thể được làm cậu Tống của hiện tại? Cho dù tôi có thích cô thì đó cũng là chuyện của chính tôi, không có liên quan gì với cô, cô không cần phải có gánh nặng trong lòng. Cô xem tôi là anh em cũng được, là bạn bè cũng được, chỉ cần cô còn cần tôi, đối với tôi mà nói đó chính là chuyện tốt nhất.”

Ánh mắt của Tống Dật Hiên làm Thẩm Hạ Lan không dám nhìn thẳng.

Người này quá thẳng thắn, cũng quá bộc trực.

“Cảm ơn anh.”

Thẩm Hạ Lan có vô vàn lời muốn nói nhưng mà cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra ba chữ này để diễn tả tâm trạng của mình.

“Bỏ đi, giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn. Nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Dật Hiên kéo Thẩm Hạ Lan ngồi xuống bên giường.

Tâm trạng khẩn trương của Thẩm Hạ Lan ít nhiều gì cũng đã có chỗ hòa hoãn.

“Tôi lo lắng là bà cụ nhà chúng tôi đã bị người khác khống chế.”

Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói chuyện của Diệp Nam Phương cho Tống Dật Hiên nghe, cũng nói chuyện anh ta bắt Thẩm Nghê Nghê đi.

Tống Dật Hiên hơi nhíu lông mày.

“Người cô nói thật sự là Diệp Nam Phương?”

Tống Dật Hiên hỏi như vậy làm Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc.

“Không phải là cậu ta thì còn có thể là ai nữa?”

Thẩm Hạ Lan cười khổ.

Nếu như có thể, cô hi vọng rằng người vô sĩ hèn hạ đó không phải là Diệp Nam Phương, dù sao thì cũng không phải là người nhà, mọi chuyện cũng sẽ được xử lý tốt hơn.

Tống Dật Hiên vẫn còn nhíu mày như cũ: “Mặc dù là tôi chẳng thích Diệp Ân Tuấn, nhưng mà không thể không nói ba người chúng tôi gồm tôi, Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đã từng lớn lên cùng với nhau, lúc còn bé cũng đã từng làm chuyện xấu với nhau. Nói như thế nào thì Diệp Nam Phương cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy với Diệp Ân Tuấn đâu, hơn nữa người mà Diệp Nam Phương tôn kính nhất đó chính là bà cụ Diệp, anh ta không có khả năng bất hiếu với bà cụ Diệp như vậy.”

Nghe Tống Dật Hiên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hít một hơi rồi nói: “Nhưng mà bây giờ tình huống chính là như thế đó, có lẽ lúc còn bé Diệp Nam Phương không phải là như vậy, nhưng mà hiện tại Diệp Nam Phương quả thật làm cho tôi không hiểu gì hết. Có lẽ là cậu ta thật sự thích Sở Anh Lạc, sau khi Sở Anh Lạc chết rồi cậu ta đẩy hết trách nhiệm lên trên người của tôi và Ân Tuấn, tính cách thay đổi cũng không biết chừng.”

“Cho dù bởi vì Sở Anh Lạc, Diệp Nam Phương cũng sẽ không làm ra chuyện gì với Diệp Ân Tuấn đâu.”

Tống Dật Hiên chắc chắn như thế làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi bất ngờ.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Tống Dật Hiên suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ bởi vì Sở Anh Lạc, giữa anh ta và Diệp Ân Tuấn có một vài ngăn cách, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến Diệp Ân Tuấn và người mà anh ta quan tâm. Huống hồ gì Diệp Nam Phương mà tôi biết từ xưa đến nay sẽ không ra tay với phụ nữ và trẻ con, cho dù năm năm không liên lạc với nhau, anh ta cũng không có khả năng bởi vì mục đích gì của bản thân mà ra tay với cô và trẻ con. Trong quan niệm của Diệp Nam Phương, chuyện giữa đàn ông với nhau thì phải do đàn ông giải quyết, nếu như những gì cô nói là sự thật, anh ta thật sự thích Sở Anh Lạc, bởi vì Sở Anh Lạc mà hận cô và Diệp Ân Tuấn, vậy thì cách làm của Diệp Nam Phương là sẽ trực tiếp đến trước mặt của các người nói thẳng là muốn quyết đấu với Diệp Ân Tuấn, là cái loại mà bất kể sống chết gì đó, anh ta tuyệt đối sẽ không bởi vì tình cảm trai gái mà âm mưu bài kế với người cùng nhà. Nhưng mà như những gì mà cô nói, các loại hành vi của Diệp Nam Phương đều đã được tính kỹ từ lâu rồi, dẫn các người vào cuộc từng bước từng bước một, cái này không giống như là cách làm việc của Nam Phương, huống hồ gì Nam Phương thích nhất là trẻ con, tuyệt đối sẽ không ra tay với con trai của mình dù là bất cứ lý do gì cũng vậy.”

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

“Anh chắc người mà anh đang nói chính là Diệp Nam Phương à?”

“Tôi vô cùng chắc chắn, chắc chắn 100%, nhưng mà Diệp Nam Phương của bây giờ tôi nhìn không thấu nữa rồi.”

“Anh có ý gì chứ?”

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp lại, dường như là cô bắt được ý tứ khác từ trong lời nói của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên lắc đầu nói: “Hiện tại có nói cái gì cũng không có căn cứ, để tôi dẫn cô đi gặp một người.”

“Ai vậy?”

“Tống Khinh Dao.”

Lời nói của Tống Dật Hiên làm Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

Lúc này cô mới nhớ đến sau khi Tống Khinh Dao tấn công cô ở bệnh viện đã bị Tống Dật Hiên mang đi rồi.

“Bà ta đang ở đâu?”

“Đang ở đây.”

Thẩm Hạ Lan lại bất ngờ một lần nữa, có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới Tống Dật Hiên sẽ nhốt Tống Khinh Dao ở nhà tổ nhà họ Tống

“Bất ngờ lắm à?”

“Ừ.”

Tống Dật Hiên lại khôi phục nụ cười một lần nữa, cười giống như là không tim không phổi, nhưng mà không biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy có chút đau lòng.

Trong nụ cười của anh ta có ẩn chứa rất nhiều vết thương và sự cô độc, chắc có lẽ là không có mấy người biết.

“Tại sao lại ở nhà họ Tống, tôi cho là anh đã giao cho Tống Đình xử lý rồi chứ.”

Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên cười lạnh nói: “Tống Đình, anh ta có chút năng lực nhưng mà quá kiên dè, anh ta quá ỷ lại vào Diệp Ân Tuấn, căn bản không thể thành tài được.”

“Đừng có nói Tống Đình như vậy, thật ra cậu ấy rất ưu tú, nếu như không phải bởi vì lòng biết ơn thì cậu ấy cũng sẽ không luôn ở bên người Ân Tuấn. Thật ra thì nói cho cùng các người là anh em ruột của nhau, đời trước ân oán không thể để tính tiếp được, những năm gần đây Tống Đình cũng không dễ dàng gì, anh cũng không thể…”

“Thẩm Hạ Lan, cô mà nói tới Tống Đình nữa thì tôi sẽ giận cô.”

Sắc mặt của Tống Dật Hiên có chút khó coi.

Anh ta có nút thắt ở trong lòng, ai cũng không thể nói được.

Thấy anh ta như thế này, Thẩm Hạ Lan đành phải dừng chủ đề lại.

“Được rồi, Tống Khinh Dao đang ở đâu?”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm sắc mặt của Tống Dật Hiên có hơi hòa hoãn lại.

“Trong tầng hầm nhà chúng tôi, cô đi theo tôi.”

Tống Dật Hiên dẫn Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng, trực tiếp đi đến tầng hầm.

Trong phòng khách cũng không có Tống Hải Đình cùng với người phụ nữ của ông ta, những người giúp việc khác cũng trốn tránh tránh Tống Dật Hiên, ngược lại làm cho Thẩm Hạ Lan cũng không xấu hổ.

Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến tầng hầm.

Mấy ngày không gặp, Tống Khinh Dao đã mất đi ánh sáng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Thẩm Hạ Lan cũng không dám tin tưởng người trước mắt mình chính là Tống Khinh Dao.

Gương mặt đã được bảo dưỡng của bởi vì không nhìn thấy ánh nắng và chịu tra tấn cho nên đã mất đi hào quang, có rất nhiều nếp nhăn.

Đối với Tống Khinh Dao, Tống Dật Hiên quả thật ra tay không lưu tình, trên người của bà ta đều là vết thương, vết thương mới vết thương cũ chồng chéo vào nhau làm cho người ta cảm thấy vô cùng thê thảm.

“Tống Khinh Dao?”

Thẩm Hạ Lan thấp giọng kêu một tiếng.

Tống Khinh Dao đột nhiên mở mắt ra, lúc nhìn thấy Tống Dật Hiên và Thẩm Hạ Lan, ánh mắt của bà ta phát ra hận thù.

“Cái đôi nam nữ chó má này, các người chết không yên lành đâu!”

“Trong miệng chỉ nói ra toàn lời thối tha, bà lại muốn bị tôi dạy dỗ có đúng không hả?”

Tống Dật Hiên không mặn không nhạt mở miệng nói, lại trực tiếp làm cho Tống Khinh Dao không khỏi run lên một cái, trong đôi mắt xét qua một tia sợ hãi.

Thẩm Hạ Lan không biết là Tống Dật Hiên đối xử với Tống Khinh Dao như thế nào, nhưng mà có thể là một người phụ nữ bỉ ổi biến thành bộ dạng này, đủ để có thể nhìn thấy được sự độc ác dưới nụ cười của Tống Dật Hiên.

Cho đến bây giờ cô được không cho rằng Tống Dật Hiên là một người lương thiện, chỉ có điều là người đời bị bộ dạng cười đùa tí tởn của Tống Dật Hiên lừa gạt.

Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng: “Bà biết bao nhiêu chuyện của Diệp Nam Phương?”

“Cậu ta là người đàn ông của con gái tôi, là ba của cháu ngoại tôi, nhưng mà từ đầu đến cuối người đàn ông yếu đuối đó đều đặt Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp ở vị trí đầu tiên, mắt của con gái tôi cũng đã bị mù, thế mà lại sinh con cho người đàn ông như vậy. Lúc đầu nếu như tôi biết cậu ta là một người yếu đuối như vậy, tôi căn bản sẽ không để Sở Anh Lạc với cậu ta ở bên nhau.”

Lúc Tống Khinh Dao nói đến Diệp Nam Phương quả thật là tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, có thể nhìn ra được bà ta không giống như là đang giả vờ.

“Bà nói người mà Diệp Nam Phương quan tâm nhất đó chính là Diệp Ân Tuấn và bà cụ Diệp?”

Tống Khinh Dao nhìn Thẩm Hạ Lan, lạnh lùng nói: “Cô đừng có giả vờ ở trước mặt của tôi, nếu như Diệp Nam Phương có chút hận thù đối với Diệp Ân Tuấn thì hiện tại Hải Thành đã không có chỗ đứng của Diệp Ân Tuấn, còn có thể cho phép cô đối xử với tôi như vậy nữa à? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có đắc ý, một ngày nào đó sẽ có người thay tôi xử lý cô và Diệp Ân Tuấn

“Luôn có một người là ai?”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lời nói của Tống Khinh Dao có hàm ý, đáng tiếc là Tống Khinh Dao lại ngậm miệng không chịu nói.

“Đang hỏi bà đó.”

Tống Dật Hiên trực tiếp đạp bà ta một cái, có thể là đạp trúng vết thương của bà ta, đau đớn làm cho Tống Khinh Dao run rẩy cả người, nhưng mà ngậm miệng không nói ra một chữ nào.

Hiển nhiên người kia đối với Tống Khinh Dao chính là một tia hy vọng cuối cùng.

Người đó là ai?

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận