CHƯƠNG 562: CON DÂU CỦA NHÀ AI MÀ VỘI VÀNG NHƯ VẬY
Đột nhiên khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn đỏ lên.
Thẩm Hạ Lan rất ít khi thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Diệp Ân Tuấn, vì vậy cô không thể không cười nói: “Thế nào? Ngượng ngùng à?”
“Hôn thì hôn, sao nói nhiều thế này?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất buồn cười nhưng không thể không hôn.
Đôi môi của anh vẫn khiến người ta mê muội như ngày nào.
Thẩm Hạ Lan không biết bản thân còn có thể ở bên anh được mấy tiếng đồng hồ, sự không nỡ ở trong lòng giống như cơn sóng xé nát trái tim của cô.
Nếu cô thực sự đi rồi, Diệp Ân Tuấn phải làm sao?
Các con phải làm sao?
Trong cuộc đời này tất cả những lời cô đã nói với Thẩm Minh Triết đều thực hiện hết rồi, nhưng lần này Thẩm Hạ Lan sợ rằng bản thân không thể làm được.
Nghĩ đến đây, dường như Thẩm Hạ Lan muốn đặt hết tình cảm trong cuộc đời vào trong nụ hôn này.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Hạ Lan có chút kích động, nghĩ rằng bởi vì cô lo lắng cho mình, bây giờ tâm trạng sa sút, trong lòng cũng không nghĩ gì, ngược lại còn giễu cợt nói: “Nhìn xem, con dâu của nhà ai mà vội vàng như vậy? Chẳng lẽ ban ngày ban mặc muốn làm chuyện không thể nói ra sao?”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan đau xót, nhưng lại mỉm cười mà không để lại dấu vết.
“Không phải là con dâu của nhà họ Diệp sao?”
“Không xấu hổ à!”
“Xấu hổ làm gì? Có anh là đủ rồi.”
Thẩm Hạ Lan hôn Diệp Ân Tuấn lần nữa, lần này không có không gian cho anh nói chuyện.
Ngay lập tức cảm xúc của Diệp Ân Tuấn bị bùng cháy.
Thời gian bên nhau của anh và Thẩm Hạ Lan thì ít mà thời gian xa nhau lại nhiều, lúc này nỗi nhớ nhung như nước tràn thành lụt, bây giờ mỹ nhân đang ở trong vòng tay anh, lại còn chủ động như vậy, anh có thể chịu đựng được thì đúng là thánh nhân rồi.
Đột nhiên Diệp Ân Tuấn cởi áo vest của mình ra rồi trùm lên camera, sau đó hôn và cuốn lấy Thẩm Hạ Lan như một trận cuồng phong bão táp.
Thẩm Hạ Lan thà chết trong niềm vui sướng này, còn hơn ở đây sợ chết, cô kiềm chế lại muốn giải phóng, tâm trạng mâu thuẫn này khiến cô trở nên nhạy cảm khác thường.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên Diệp Ân Tuấn kìm lại, dừng lại tất cả hành động và nhìn Thẩm Hạ Lan.
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan hơi hồi hộp.
Lẽ nào Diệp Ân Tuấn phát hiện chuyện gì rồi?
Hay là anh ấy đã đoán ra được điều gì đó?
“Làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan tỏ ra dáng vẻ nghi ngờ không hiểu.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô đang ở dưới người mình, cảm thấy cô thật xinh đẹp, nhìn cô vô cùng quyến rũ và hấp dẫn, nhiệt tình như lửa đốt, thế nhưng anh không dám.
Lần trước bởi vì sự nông nổi của mình mới hại Thẩm Hạ Lan, lần này anh không dám làm chuyện gì manh động.
“Thôi bỏ đi, đợi trở về Hải Thành, yêu cầu Tử Đồng kiểm tra lại cho em lần nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ làm. Dù sao tương lai cũng còn dài.”
Tương lai còn dài sao?
Không!
Cô không có nhiều thời gian.
Thời gian của cô đang đếm ngược.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan gào thét, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rực rỡ.
“Em nói không sao mà, anh không nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của em sao? Thế nào? Tử Đồng nói mới đáng tin? Em nói thì lại không tin đúng không?”
Khi Thẩm Hạ Lan nói lại có chút tủi thân, ngay lập tức khóe mắt đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ này của cô, đột nhiên Diệp Ân Tuấn trở nên lúng túng.
“Không phải, không phải như lời em nói.”
“Nhất định là anh ghét bỏ em rồi, cũng đúng, một người phụ nữ ốm yếu như em thì làm sao có thể yêu cầu anh quan tâm được? Là bản thân em không biết chừng mực, là em…”
Thẩm Hạ Lan nói một cách tủi thân, càng nói càng không hợp tình hợp lý, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy những lời này đinh tai nhức óc như kim châm, đột ngột anh cúi đầu xuống, dùng miệng chặn lại những lời luyên thuyên của Thẩm Hạ Lan.
Trong mắt Thẩm Hạ Lan lộ ra một nụ cười như đạt được âm mưu, lập tức đưa hai tay ôm lấy cổ của Diệp Ân Tuấn, cố gắng phối hợp.
Nếu trong đời chỉ còn hai ngày, cô thà sống tuyệt vời, tùy tâm bình dị và tươi sáng.
Cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng sa vào sự dịu dàng của Thẩm Hạ Lan một cách không kiểm soát.
Sau cuộc ân ái trên giường mãnh liệt, cơ thể của Thẩm Hạ Lan giống như bị khoét rỗng tuếch, thở hổn hển trên người Diệp Ân Tuấn.
Cảm nhận được hơi thở của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn mới thật sự ý thức được rằng Thẩm Hạ Lan đang ở bên cạnh anh.
Thật khó tưởng tượng được Thẩm Hạ Lan sẽ một mình đến nơi này để tìm anh.
“Hạ Lan, em vất vả rồi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có phần khó hiểu, cô chỉ khẽ ậm ừ rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ ngon và thấy quầng thâm dưới mắt của cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy đau lòng.
Anh kéo chăn đắp cho Thẩm Hạ Lan, sau đó ra khỏi giường, tìm điện thoại của Thẩm Hạ Lan, chưa kịp kiểm tra điều gì, thông tin liên lạc của Thẩm Minh Triết đã chèn vào.
“Mẹ ơi?”
“Là ba.”
Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cảm thấy giọng nói của con trai dễ nghe như vậy.
Ở nơi buôn người này, lần đầu tiên anh cảm thấy hoảng hốt và sợ hãi. Anh sợ rằng trong cuộc đời này anh sẽ không có cách nào quay về và ở cạnh Thẩm Hạ Lan và các con nữa.
Khi bị thôi miên, Diệp Ân Tuấn thật sự suýt bị lừa, nếu không nghĩ đến Thẩm Minh Triết và Thẩm Nghê Nghê, nghĩ đến Thẩm Hạ Lan trong trận hỏa hoạn, Diệp Ân Tuấn e rằng mình cũng có thể trở nên giống Dương Tân.
Khi nghĩ đến việc mình sẽ bị người khác khống chế, ra tay với người mà mình yêu thương nhất và các con của mình, Diệp Ân Tuấn trở nên sợ hãi.
Cũng may là anh vẫn kiên trì, nhưng sự kiên trì này không biết có thể kiên trì được bao lâu.
Khi Thẩm Minh Triết nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn thì hơi sững sờ, sau đó nói một cách không chắc chắn: “Lão Diệp đúng không?”
“Gọi ba sẽ cảm thấy thiệt thòi sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Thẩm Minh Triết gọi mình gì cũng không sao, nhưng vào khoảnh khắc này, anh thực sự muốn nghe Thẩm Minh Triết gọi mình là ba.
Thẩm Minh Triết ngừng một lúc, có chút lúng túng hét lên: “Ba.”
“Ngoan!”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, một nụ cười rất mãn nguyện.
Trên thế giới này, anh sẵn lòng dùng tất cả mọi thứ để đổi lấy sự bình an và sức khỏe cho vợ con mình.
Thẩm Minh Triết ho một tiếng và nói: “Khi nào ba mẹ quay về?”
“Vui vẻ thì hai ngày sau ba mẹ quay về.”
“Vậy con sẽ đợi ba mẹ.”
Thẩm Minh Triết hơi phấn khởi.
Mặc dù không nói ra, nhưng cậu bé vẫn rất lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, điều này Diệp Ân Tuấn có thể cảm nhận được.
“Hừm, đến lúc đó đừng đòi quà với ba nhé, ở vùng núi hoang vu này, không có vật gì tốt để mang về cho con cả.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Minh Triết ngắt lời và nói: “Ba cho rằng con là Nghê Nghê sao? Con không thích quà.”
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Diệp Ân Tuấn lại mỉm cười.
Những ngày ở cạnh các con thật tốt.
Cả hai người nói thêm vài câu, Diệp Ân Tuấn hỏi về tình hình của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết kể chuyện Thẩm Hạ Lan làm sao để ra ngoài một mình, trong một khu biệt thự bị Tiểu Trương khống chế, sao đó một người chạy đi, sau đó đi tìm Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhìn về phía Thẩm Hạ Lan đang ngủ say, anh cảm thấy vô cùng đau lòng.
Người phụ nữ này thật sự khiến người cảm động.
“Ba Diệp, ba nhất định phải đối xử tốt với mẹ, trong cuộc đời này nếu ba dám đối xử không tốt với mẹ, con sẽ không tha thứ cho ba.”
“Nhóc con, con có biết là con đang uy hiếp ba không?”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn bị đe dọa, nhưng trong lòng anh lại vô cùng vui vẻ.
Thẩm Minh Triết thờ ơ nói: “Uy hiếp ba thì sao? Mẹ phải vất vả như vậy, đều là vì ba, cuối cùng hôm nay mẹ đã tìm được ba, lại chấp nhận chuyện như vậy. Con nói này lão Diệp, khi nào những chuyện rắc rối trong gia đình ba có thể giải quyết? Để con và em gái với mẹ có thể đi du lịch thật vui vẻ?”
Diệp Ân Tuấn sững sờ một lúc.
“Những rắc rối trong gia đình ba? Gia đình ba không phải là gia đình của con sao?”
“Điều này không giống nhau, con vẫn là một đứa trẻ, ba là một người ba, không phải nên tạo điều kiện tốt cho một đứa trẻ như con sao? Mẹ xinh đẹp như vậy, không phải ba nên để mỗi ngày mẹ đều sống một cuộc sống vui vẻ hay sao?”
Nghe được câu hỏi như vậy của Thẩm Minh Triết, Diệp Ân Tuấn nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Ừ, nên như thế.”
“Vậy nên ba Diệp à, ba phải cố gắng giải quyết những vấn đề rắc rối này càng sớm càng tốt. Nếu em trai không ra hồn đó của ba gây rắc rối nữa, ba cứ nhốt ông ta lại. Phiền chết được.”
Suy cho cùng thì Thẩm Minh Triết vẫn là một đứa trẻ, đôi khi nói ra những lời còn rất ngây thơ.
Nếu anh có thể nhốt Diệp Nam Phương lại, thì còn gì để nói nữa?
Nhưng đề cập đến Diệp Nam Phương, đầu lông mày của Diệp Anh Tuấn nhíu chặt lại.
“Được rồi, ba biết rồi, ba sẽ giải quyết càng sớm càng tốt được không?”
“Nhanh lên nhé ba, con nóng lòng muốn đi ra ngoài du lịch với em gái và mẹ lắm rồi, đừng quên lời hứa của ba với chúng con nhé.”
Thẩm Minh Triết nói xong thì cúp máy.
Đột nhiên đôi mắt của Diệp Ân Tuấn chìm xuống.
Ở nơi buôn người, anh phát hiện ra rất nhiều chuyện, chỉ là những chuyện này khiến anh có chút không dám tin.
Diệp Ân Tuấn muốn hút thuốc, nhưng sợ Thẩm Hạ Lan khó thở, nên đành đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm ngâm suy nghĩ.
Sau một hồi lâu, Diệp Ân Tuấn mới nhấc điện thoại của Thẩm Hạ Lan lên và gọi cho Tống Đình.
“Sếp Diệp? Người của chúng ta đã chuẩn bị hết rồi, lập tức xuất phát, nhưng nhanh nhất cũng phải đến hai ngày.”
Tống Đình nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn đang thúc giục anh ta nhanh lên nên anh tự giác báo cáo.
Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Anh không cần đến nữa, cứ để Tử dẫn họ đến được rồi, tôi có chuyện khác muốn nói với anh.”
“Sếp Diệp, ngài cứ nói.”
Diệp Ân Tuấn dừng lại một lúc, dường như vẫn còn đang do dự. Tống Đình cũng không lo lắng, cứ đợi chờ như vậy.
Khoảng một phút sau, Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng nói: “Tìm cơ hội lấy tóc của Diệp Nam Phương đi làm giám định DNA.”
“Cái gì? Sếp Diệp, anh đang nói gì vậy?”
Tống Đình nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn thoáng qua cảm xúc đau đớn, nhưng anh nói rõ từng câu từng chữ: “Hãy lấy tóc của Diệp Nam Phương và tóc của tôi đi làm giám định DNA, tôi nhớ là anh có tóc của tôi.”
“Vâng, tôi có tóc của Anh.”
Lần này Tống Đình nghe và hiểu rồi, nhưng bởi vì đã hiểu được, anh ta mới cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Sếp Diệp, anh nghi ngờ điều gì? Anh Nam Phương anh ta làm sao có thể không phải là em trai của cậu?”
“Đúng vậy, làm sao có thể không phải?”
Dường như Diệp Ân Tuấn đang tự độc thoại một mình, ánh mắt càng u ám hơn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!