CHƯƠNG 164: KHÔNG CAM TÂM
Đột nhiên, một bình hoa lao thẳng về phía Tịnh Nguyệt. Cảm giác được phía sau có động tĩnh, Tịnh Nguyệt nheo mắt nhẹ nhàng né người sang bên cạnh, tránh được chiếc bình đang lao tới mình.
Không đợi cô xoay lại, một bình hoa khác lại đập vào vai trái của cô, mảnh vỡ cắm sâu vào da thịt.
Tuy rất đau nhưng Tịnh Nguyệt vẫn không rên lên tiếng nào, thậm chí lông mày cũng không hề nhíu lại. Cô đứng thẳng dậy, xoay người nhìn Diệp Tử vẫn đang trong cơn kích động một cách bình tĩnh, lần đầu tiên dùng giọng phản kháng nói: “Cô Diệp, xin cô hãy nhận thức rõ thân phận của mình. Ông chủ của tôi là Lê Hiếu Nhật, không phải là cô. Vì vậy cô không có tư cách ra tay với tôi.”
Câu nói này, Tịnh Nguyệt đã muốn nói rất lâu rồi.
Diệp Tử lúc trước dù tức giận đến thế nào thì cũng chỉ có thể đập phá đồ đạc hoặc chửi cô vài câu trút giận, chưa bao giờ ném đồ, muốn dồn cô vào chỗ chết giống như hôm nay.
Mấy năm nay, Tịnh Nguyệt tuân lệnh Lê Hiếu Nhật cố gắng hết sức chăm sóc chu đáo cho Diệp Tử. Thế nhưng suy cho cùng thì Tịnh Nguyệt vẫn là người của Lê Hiếu Nhật. Cô nghe lời anh chứ không phải Diệp Tử.
Chẳng qua cô đến là để chăm sóc Diệp Tử mà thôi, Lê Hiếu Nhật hoàn toàn không nói sẽ giao cô cho Diệp Tử. Tịnh Nguyệt nên và sẽ phải bảo vệ quyền tự do cá nhân này của mình.
Người từ trại huấn luyện ra chắc chắn không phải hiền lành gì. Tịnh Nguyệt binh thường trầm mặt và vâng lời không có nghĩa là cũng dễ bị bắt nạt.
“Thân phận của tôi? Còn cần cô phải nhắc nhở sao? Cô là cái thá gì chứ hả? Chẳng qua chỉ là một con chó của Hiếu Nhật mà thôi. Cô dựa vào cái gì mà nói mấy lời vô trách nhiệm với tôi hả? Hiếu Nhật đã giao cô cho tôi rồi thì giờ tôi có bảo cô đi chết cô cũng không được làm trái!”
Vẻ mặt Diệp Tử đầy oán hận, ánh mắt như rắn độc dán chặt vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Tịnh Nguyệt, điều khiến Diệp Tử căm hận nhất chính là thái độ thờ ơ như đang cười nhạo của Tịnh Nguyệt khi nhìn mình.
Tình Nguyệt nhìn cô không nói gì, quay lưng bước ra khỏi cửa.
“Cô Diệp nên nghỉ ngơi sớm cho tốt.” Đến trước cửa, Tịnh Nguyệt mới chậm rãi nói, xong đi thẳng.
Lại một bình hoa nữa rơi xuống chỗ Tịnh Nguyệt mới vừa đứng.
Nghe tiếng đồ sứ vỡ liên tiếp, Tịnh Nguyệt bình thản cứ thế xuống lầu, bỏ lơ những tiếng gào thét sau lưng.
“Cô quay lại cho tôi, ai cho cô đi hả? Tịnh Nguyệt!! Cô quay lại dọn sạch đống đổ vỡ này cho tôi!” Diệp Tử không ngừng ném đồ đạc về phía cửa, tay cứa trúng mảnh vỡ, máu chảy thành dòng.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi nương theo bàn tay Diệp Tử nhỏ xuống, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng máu nhỏ xuống sàn càng thêm đáng sợ.
Thật lâu sau, Diệp Tử mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc đen đón lấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đáng sợ như một con rắn độc, môi dưới bị cắn đến bật máu, máu trong lòng bàn tay vẫn còn đang chảy, thế nhưng cô ta như chẳng hề cảm nhận được gì, từ từ cúi người dùng bàn tay bị thương đó nhặt lấy điện thoại trên sàn.
Điện thoại kết nối sau vài giây: “A lô, là tôi.”
Giọng cô ta bình thản như thể dường như tất cả những gì vừa xảy ra đều chẳng liên quan gì tới mình.
Ngừng một lúc, một tia kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của cô ta, như để chắc chắn, cô hỏi lại lần nữa: “Gì hả? Kiều Minh Anh có con rồi? Hơn nữa còn là con của anh cô?”
Nếu như nói rằng cô ta vẫn còn chút hi vọng cứu vãn sau những lời Lê Hiếu Nhật nói hôm nay thì những gì Lê Ngữ Vi nói với cô ta hiện giờ lại một lần nữa làm tổn thương sự tự tin.
“Đúng thế, mặc dù tôi rất ghét Kiều Minh Anh, nhưng dù gì thì cô ta cũng đã có con với anh hai rồi, nhất định sau này hai người họ sẽ kết hôn… A lô? Diệp Tử? Sao lại không nói gì vậy hả? Cô có nghe tôi nói không đấy?” Lê Ngữ Vi sốt ruột gọi điện thoại, âm thanh không ngừng vọng ra từ chiếc điện thoại bị ném trên sàn, Diệp Tử không biết phải dùng bao nhiêu sức mới nén lại được cơn tức giận của mình với Lê Ngữ Vi. Cô ta vùi đầu vào gối, đôi vai không ngừng run lên vì đau khổ và giận giữ.
Rõ ràng là cô đã tính toán hết tất cả rồi, dù cho Lê Hiếu Nhật có không muốn lấy cô đi nữa thì cô vẫn có cách khiến anh bắt buộc phải lấy. Vậy mà giờ tất cả đều vượt quá tầm kiểm soát của cô rồi.
Đầu tiên là Kiều Minh Anh, sau đó là con của cô ta và Lê Hiếu Nhật. Diệp Tử nghĩ thế nào cũng không ngờ được có thể xảy ra biến số lớn đến như vậy.
Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!
Lê Ngữ Vi không hề biết câu nói vô tình của mình đã ảnh hưởng đến Diệp Tử như vậy, đợi mãi vẫn không thấy Diệp Tử nói gì, cô nhún vai, cúp máy.
Sáng sớm ngày hôm sau, mắt cá chân Kiều Minh Anh đã bớt sưng nhiều, mấy ngày rồi không đi làm, hiếm lắm hôm nay cô mới dậy sớm cùng Lê Hiếu Nhật đưa Kiều Tiểu Bảo đi học rồi đến công ty CR.
Vừa thấy Lê Hiếu Nhật, thư ký Trương ôm một chồng tài liệu chạy tới kính cẩn nói: “Chủ tịch, giám đốc của Thần Tinh đang chờ anh ở phòng VIP, anh có muốn sang đó giờ luôn không ạ?”
“Được.” Lê Hiếu Nhật gật gật đầu rồi quay lại nói với Kiều Minh Anh đằng sau: “Em đi pha cho anh hai ly cà phê nhé.” Nói xong liền bước vào phòng VIP.
Cô?
Kiều Minh há miệng kinh ngạc nhìn thư ký Trương. Cô tiếp quản công việc pha trà rót nước của thư ký Trương từ lúc nào vậy hả?
“Cô Kiều mau đi đi, chủ tịch không thích đợi đâu.” Thư ký Trương thấy Kiều Minh Anh vẫn còn ngây ra đó liền cười cười nhắc nhở.
“Ờm… được.” Kiều Minh Anh ngượng ngịu sờ sờ mũi, sau đấy mỉm cười rồi quay lưng đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!