“Nước Pháp đi.” Con ngươi của cô lấp lánh, lộ ra sự gian sảo, không biết đang toan tính cái gì.
Lê Hiếu Nhật hơi hơi suy tư, không trả lời cô, nhưng cũng không từ chối cô, mà ấm giọng nói: “Ngủ đi.”
Kiều Minh Anh biết anh đã hỏi thì sẽ không làm cô thất vọng, thuận theo nằm xuống, kéo chăn lên, hai tay nhỏ bé nắm một góc chăn, vui thích nhắm mắt lại.
Lê Hiếu Nhật không khỏi khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ cô thật đúng là dễ thỏa mãn, một bữa cơm hoặc một chuyện nhỏ cũng có thể lập tức làm tâm tình của cô lập tức tốt lên.
Chỉ có điều muốn cô quên đi hết những chuyện này, những thứ này vẫn không đủ, còn phải có những đền bù khác.
Lê Hiếu Nhật hiểu rõ tính cách của Kiều Minh Anh, rất nhiều chuyện cô không thích nói ra, mà giấu trong lòng, càng là chuyện nghĩ không ra cô càng để tâm suy nghĩ.
Hôm sau, Kiều Minh Anh bị một cảm giác khó chịu gọi tỉnh, trong tiềm thức nói cho cô biết bây giờ rất nguy hiểm, giống như…lần nguy hiểm trong không trung kia.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được, mở mắt, nhưng nhìn xung quanh chỉ thấy một màu trắng.
Cô nháy mắt vài cái, quay đầu nhìn, chỉ thấy ghế ngồi…
Cô đang ở đâu đây?
“Tỉnh.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật vang lên bên cạnh cô, Kiều Minh Anh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Lê Hiếu Nhật mặc một bộ áo lông nghỉ ngơi màu đỏ rượu đang xem laptop, thấy cô tỉnh lại, đưa cho cô bình nước.
Kiều Minh Anh nhận lấy, nhìn chung quanh, lúc này phát hiện mình đang trong buồng máy bay, khó trách lại có một cảm giác khó chịu khi lên không trung.
“Anh muốn làm gì, đem em đi bán à?” Kiều Minh Anh ôm lấy cánh tay Lê Hiếu Nhật, có chút cảnh giác nhìn anh.
Vừa tỉnh ngủ, đầu cô vẫn còn mơ màng, căn bản không theo kịp Lê Hiếu Nhật.
Khóe miệng Lê Hiếu Nhật cong lên, đặt laptop trên đùi sang một bên, đưa tay gõ đầu cô: “Trong đầu nghĩ cái gì vậy.”
“Mami cũng không bao nhiêu tiền, Daddy sẽ không bán Mami đâu.” Kiều Tiểu Bảo thò đầu từ đằng sau đến, làm mặt quỷ với Kiều Minh Anh, vô cùng nghịch ngợm
Kiều Minh Anh nhăn mũi, trừng mắt liếc nhóc một cái ý tứ của thằng nhóc này là đang khen cô hay là tổn thương cô?
“Còn có một tiếng đồng hồ mới đến, em ngủ tiếp một lúc đi, đến anh lại gọi em.” Lê Hiếu Nhật lấy một cái thảm ra đắp lên cho cô, thản nhiên nói.
“Ồ.” Kiều Minh Anh tỉnh tỉnh gật đầu, vẫn có chút ở ngoài câu chuyện, lại thêm cô cũng cảm giác có chút chóng mặt, đắp kín thảm lên người liền nhắm mắt lại.
Lê Hiếu Nhật bên cạnh đưa mắt nhìn cô một cái, động tác gõ phím dần dần chậm lại, nhẹ nhàng không phát ra chút tiếng động.
Cho đến lúc máy bay đáp xuống sân bay nước Pháp, Kiều Minh Anh vẫn không tỉnh, bất đắc dĩ, Lê Hiếu Nhật đành phải bế cô lên xe chuyên dụng.
Trong phòng khách sạn ở Paris, Kiều Minh Anh đang cuộn mình ngủ say trên giường trở mình, cửa mở ra.
Cái đầu nhỏ của Kiều Tiểu Bảo ló vào, nhìn nhìn trong phòng, sau đó chui vào.
Lúc nhìn thấy Kiều Minh Anh còn đang ngủ trên gường thì Kiều Tiểu Bảo ai oán, bước từng bước ngắn đến bên giường, bổ nhào lên trước mặt Kiều Minh Anh, thật sự nhịn không được gọi to: “Mami à, mặt trời nổ đến mông rồi, cục cưng sắp chết đói rồi!”
“Nổ…nổ cái gì?” Kiều Minh Anh bị mấy lời này của cậu bé làm giật mình, theo bản năng nhảy lên trên giường, khuôn mặt nhỏ bé tỉnh tỉnh lại, có chút ngốc ngốc.
Cô cúi đầu nhìn thấy Kiểu Tiểu Bảo ai oán nhìn mình, cái miệng nhỏ quắt lại, tản ra oán niệm.
Kiều Minh Anh chớp mắt, ngã về sau, làm giường lõm xuống: “Không dọa người thì chết sao? Mami của con không chịu được bị dọa đâu.”
Kiều Tiểu Bảo không chịu cứ bỏ qua như vậy, từ từ bò lên giường, ánh mắt như hai quả nho lớn trong veo, đáng thương nhìn Kiều Minh Anh: “Mami, trong lòng cục cưng tủi thân.”
Kiều Minh Anh phù một tiếng bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của nhóc, cười nói: “Con tủi thân cái gì? Muốn ăn gì bảo chị Lâm làm cho con, mami cũng không biết.”
“Mẹ, đây là nước Pháp, không có chị Lâm!” Kiều Tiểu Bảo lập tức thay đổi sắc mặt, nắm lấy tóc của Kiều Minh Anh lắc lắc, dáng vẻ làm nũng.
Kiều Minh Anh mở to hai mắt, hai chân khẽ chống người ngồi dậy, nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, sau đó kéo bức màn màu đỏ sậm ra.
Đã là buổi tối, cả Paris bị bao phủ trong màn đêm, nhìn từ xa, không chỗ nào không phải là cảnh đẹp, ngẩng đầu, có thể nhìn thấy tháp Eiffel cao ngất xa xa, ngọn đèn trên thân tháp sáng chói.
Nhưng mà chân chính làm cho Kiều Minh Anh kích đông không phải là tháp Eiffel, cũng không phải đây là kinh đô lãng mạn nước Pháp, mà là vì, cuối cùng cô cũng đứng ở đây, ở nơi có thân nhân của mình rồi.
Ba và anh trai, cô thật sự rất nhớ bọn họ.
“Mami, cục cưng cũng nhớ ông ngoại và cậu.” Kiều Tiểu Bảo kéo kéo ngón tay của Kiều Minh Anh, khuôn mặt nhỏ bé chờ mong.
“Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi.” Gương mặt Kiều Minh Anh mừng rỡ, dùng sức hô hấp không khí mới lạ bên ngoài cửa sổ, cảm thấy một loại ấm áp quấn quanh len vào trong lòng của cô.
“Đúng rồi, daddy của con đâu?” Kiều Minh Anh đóng cửa sổ, quay lại.
“Daddy còn có việc chưa làm xong, nói làm xong sẽ đến tìm chúng ta.” Kiều Tiểu Bảo đi đến trước vali của Kiều Minh Anh, nhẹ nhàng kéo đến cho cô.
Ra ngoài chơi còn phải làm việc…Đợi chút, không phải chơi chỉ là thuận tiện, công việc mới là trọng điểm chứ?
Khóe miệng của Kiều Minh Anh điên cuồng kéo ra, cái đồ cuồng công việc này!
…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!