CHƯƠNG 303: CHÍNH LÀ THÀNH NGHIÊM
Lúc mà Kiều Minh Anh và Lê Hiếu Nhật chạy đến cục cảnh sát thì đã là mười một giờ đêm, sau khi nộp tiền bảo lãnh rồi mang Dương Ly ra khỏi cục cảnh sát thì cũng đã sắp mười hai giờ rồi.
“Hiếu Nhật, em có thể dẫn cậu ấy về nhà của mình không, cậu ấy như thế này em không yên tâm tí nào hết.” Kiều Minh Anh bẻ bẻ ngón tay rồi nói với Lê Hiếu Nhật đang lái xe.
Cô biết anh không thích cho phép người khác bước vào nhà của anh, nhưng mà Ly Tử chính là người chị em thân thiết nhất của cô, đã nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa từng thay đổi. Cô không thể cứ như vậy mà bỏ mặc cô ấy được, cũng không thể đưa cô ấy về nhà họ Dương được.
Dương Ly dựa vào bả vai của Kiều Minh Anh và nhắm mắt lại, một bộ dạng mệt mỏi đến cực điểm, ngay cả tiếng hít thở cũng rất yếu ớt, trên mặt vẫn còn dấu tay đỏ chót.
Lê Hiếu Nhật nhìn gương mặt nhỏ nhắn cầu xin vô cùng đáng thương của Kiều Minh Anh qua kính chiếu hậu, trong lòng mềm nhũn, nhẹ nhàng gật đầu: “Hôm nào bồi thường lại cho anh.”
Đã ở chung lâu như vậy rồi, nếu như Kiều Minh Anh còn không hiểu đền bù này là có ý gì nữa thì là do cô váng đầu, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, không nói gì cả.
Lê Hiếu Nhật coi rằng cô đã chấp nhận.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Lê Tiến Dũng có nói cho anh biết là bởi vì cái gì không?” Kiều Minh Anh lấy một miếng khăn giấy ướt từ trong túi ra lau sạch vết máu trên tay của Dương Ly, bởi vì thời gian quá lâu cho nên đã khô lại rồi.
“Là Thành Nghiêm.” Lê Hiếu Nhật không hề giấu giếm, nói rõ ràng cho cô biết.
Tay của Kiều Minh Anh dừng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lê Hiếu Nhật: “Anh nói cái gì chứ? Tô Thành Nghiêm?”
Là tự tay Tô Thành Nghiêm đã đưa Dương Ly vào cục cảnh sát? Bị chọc giận đến nỗi cười phá lên, thật sự là hahaha, cô rất muốn phun vào trong mặt của Tô Thành Nghiêm.
Xem ra là trước kia cô thật sự đánh giá thấp anh ta rồi, không chỉ là đầu óc có bệnh, mà thần kinh cũng có vấn đề nữa!
“Vậy thì Tịch Tranh đâu rồi? Cậu bị đưa vào cục cảnh sát mà anh ta cũng không biết hả?” Mối quan hệ của Tịch Tranh và Dương Ly tốt như vậy, làm sao lại có thể ngồi im không quan tâm được.
“Là do chính tớ muốn vào đó, giống như mong muốn của anh ta mà thôi.” Dương Ly vốn nhắm mắt lại đột nhiên lại mở mắt ra, dựa trên vai của Kiều Minh Anh, nói thầm.
Kiều Minh Anh thấy cô ấy tỉnh thì cúi đầu xuống nhìn cô ấy, vết tích bàn tay màu đỏ trên gương mặt hết sức rõ ràng, trong mắt xuất hiện nét đau lòng: “Tô Thành Nghiêm không phải là người, tại sao anh ta có thể đánh cậu được chứ?”
Bây giờ cô thật sự rất muốn lao vào trong nhà của Tô Thành Nghiêm mà đánh cho anh ta một trận!
Trong mắt của Dương Ly không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, chỉ là thoải mái: “Còn phải cảm ơn anh ta nữa, để cho tớ hoàn toàn mất hết hi vọng.”
“Anh Anh, cậu có biết không, tớ đã ném hết tất cả thuốc dạ dày ở trong nhà rồi, quyển nhật ký cũng đã đốt rồi, còn có cái bồn hoa cỏ huân y kia nữa, tớ cũng đã ném đi rồi.”
Trong giọng nói của Dương Ly mang theo chút bất lực, nhưng mà giọng điệu lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì từ bỏ được một người không yêu thương mình mà vui vẻ.
Dương Ly cô ấy không phải là một kẻ ngu, sẽ không bởi vì một người đàn ông mà lại trở nên hèn mọn thê thảm như vậy, Tô Thành Nghiêm anh ta dựa vào cái gì mà chà đạp tình cảm thật lòng của cô nhiều lần như vậy?
Kiều Minh Anh có chút đau lòng, thuốc dạ dày, quyển nhật ký, bồn hoa, đây đều là những thứ có mối liên quan mật thiết với Tô Thành Nghiêm.
Cô đã từng trêu ghẹo Dương Ly, cậu không chiếm được Tô Thành Nghiêm thì cậu muốn giữ tất cả những vật này mà sống đến hết đời hả?
Dương Ly đã từng nói đây chính là kỉ niệm từ thời trẻ của cô cho đến bây giờ, cô không nỡ ném đi.
Nhưng mà bây giờ cô đã ném hết toàn bộ kỷ niệm của cô đi rồi, vậy thì đoạn kỷ niệm kia cũng không thể trở thành một phần trong cuộc sống của cô ấy nữa.
Tô Thành Nghiêm à, anh bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy, anh nhất định sẽ hối hận thôi, nhất định.
“Dương Ly vì anh ta mà sống giống như là một người ngu, người đần.” Dương Ly vùi mặt vào trong lòng của Kiều Minh Anh, đổi lại là bình thường thì cô ấy chắc chắn sẽ ăn đậu hũ của Kiều Minh Anh, nói với cô rằng: Chị em à, cậu đầy đủ quá nha.
Nhưng mà bây giờ, ngay cả khóc mà cô ấy cũng không có sức để khóc.
Cô ấy sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, là người mà cô ấy đã từng thích nhất tự tay đưa cô ấy vào cục cảnh sát, cả một đời này cũng sẽ không quên.
Kiều Minh Anh im lặng, nghe Dương Ly nói chuyện với cô những chuyện đã xảy ra.
Thật ra thì đây chính là một vở kịch tai nạn xe cộ do một mình Lâm Hạnh Nhi tự biên tự diễn.
Nhưng mà Tô Thành Nghiêm vẫn thật sự tin tưởng, cứng rắn cho Dương Ly một bàn tay, đồng thời còn đưa cô ấy vào cục cảnh sát.
Chuông điện thoại di động của Lê Hiếu Nhật bỗng nhiên vang lên, anh liếc mắt nhìn hiển thị trên màn hình, mở tai nghe bluetooth.
Trong tai nghe truyền đến âm thanh của Tô Thành Nghiêm: “Anh, tại sao anh lại nộp tiền bảo lãnh cho Dương Ly ra ngoài?”
“Câm miệng.” Lê Hiếu Nhật không hề khách khí chút nào mà cắt ngang lời nói của anh ta, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống. Lê Tiến Dũng đã nói cho anh biết những chuyện xảy ra, cộng thêm việc Dương Ly đã từng cứu anh ta một lần, mà hiện tại Tô Thành Nghiêm lại làm như vậy, thật sự khiến cho lòng người nguội lạnh.
“Tô Thành Nghiêm, cậu có biết là cậu đang làm cái gì không hả? Đưa một cô gái vào cục cảnh sát, Tô Thành Nghiêm, có phải là gần đây cậu quá rảnh rỗi rồi không?”
Tô Thành Nghiêm phiền não, Tịch Tranh đã đến đánh anh ta một trận thì cũng thôi đi, bây giờ Lê Hiếu Nhật lại đang trách móc anh ta, đây là chuyện gì vậy chứ?
“Anh, Nhi Nhi vừa mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, Dương Ly sẽ không chỉ vào cục cảnh sát đơn giản như vậy đâu.”
Lê Hiếu Nhật nhếch môi cười lạnh: “Cậu cho rằng nhà họ Dương ở thành phố A không khoa trương thì chính là không quyền không thế đúng không? Đừng quên là nhà họ Dương cũng là một gia đình danh giá nổi danh giống như là nhà họ Tô của các cậu, đừng có nói chuyện quá kiêu ngạo.”
“Anh, sao hôm nay anh nói chuyện kỳ quái như vậy chứ, có phải là Dương Ly đã nói gì đó với anh không?” Đây là lần đầu tiên mà Tô Thành Nghiêm nghe Lê Hiếu Nhật nói chuyện như vậy với anh ta, hơn nữa còn vì một người phụ nữ đã đụng cô gái mà anh ta yêu thích bị thương, trong lòng có chút không cam lòng.
“Quản tốt chính cậu đi, đừng bị cảnh tượng trước mắt che mờ mắt, đến cuối cùng lại mất đi thứ quan trọng nhất.” Lê Hiếu Nhật khẽ nói xong câu đó thì liền dập máy.
Anh chỉ nói đến thế thôi, cuối cùng quyết định như thế nào thì cũng là chuyện của Tô Thành Nghiêm.
Trở lại biệt thự, Kiều Minh Anh và Dương Ly ngủ ở phòng ngủ chính, Lê Hiếu Nhật liền đến phòng ngủ ở lầu ba.
“Ly Tử, cậu có đau lòng không?” Kiều Minh Anh nằm ở một bên gối đầu, mặt đối mặt với Dương Ly, chọc chọc vào lồng ngực của cô ấy, hỏi cô ấy.
Sau khi Dương Ly tắm rửa rồi thì mùi máu tươi ở trên người cũng không còn nữa, vốn dĩ mặc áo ngủ của Kiều Minh Anh đã có chút lỏng lẻo rồi, nhưng mà bởi vì mấy chuyện gần đây nên đã gầy đi không ít, mặc vào cũng không chống đỡ được.
“Nói không đau lòng thì là giả, nhưng mà bây giờ tớ lo lắng cho Tiểu Tịch Tử hơn.” Có một sự lo lắng hiện lên giữa lông mày của Dương Ly.
Lúc mà cô đi vào cục cảnh sát, Tịch Tranh muốn dẫn cô đi, đồng thời còn tỏ tình với cô. Thế nhưng cô lại dùng lời nói tổn thương người khác để từ chối anh ta, còn kêu anh ta cút đi, chắc chắn là anh ta chán ghét cô đến chết đi được.
Kiều Minh Anh nghịch ngợm nhìn cô ấy, nở nụ cười cực kỳ mờ ám: “Sao vậy? Hai người đã tốt hơn rồi à, tớ đã nói rồi mà, Tịch Tranh tốt biết bao nhiêu chứ, so với Tô Thành Nghiêm tốt gấp mấy lần, cậu không cần phải coi trọng cái tên khốn nạn kia.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!