Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Đạo Kiếm Tôn - Cố Hàn (FULL)

Chương 01: Đại Tự Tại Thiên Ma Kinh!

Vào triều đại Đại Tề, chốn biên giới Tây Cương, tại Cố gia trong thành Thiên Vũ.

Đang giữa đêm khuya mà trong đại sảnh vẫn đèn đuốc sáng trưng, một thiếu niên máu me bê bết đang hấp hối nằm giữa căn phòng, chung quanh có mười mấy tên tộc nhân nòng cốt của Cố gia đứng đây, ai cũng đằng đằng sát khí như bầy sói đang rình mồi!

“Nay có nghĩa tử của Cố gia – Cố Hàn!”

“Dám đại nghịch bất đạo làm trái luân lý, không chỉ có ý đồ giết cha mà còn mất trí phát rồ giết hại người cùng tộc!”

Một thanh niên dáng người cao to nhìn chằm chằm vào thiếu niên nọ với ánh mắt đầy tàn nhẫn và hả hê, gã chậm rãỉ nói: “Đại tộc lão có lệnh phế truất hắn khỏi vị trí thiếu chủ, phế tu vi cắt kinh mạch trục xuất khỏi gia tộc và đuổi ra ngoài thành đề răn đe!”

Cố Hàn nằm phía dưới không thể động đậy và cũng không nói một lời, trên mặt hắn dính đầy máu tươi, chỉ có đôi mắt đang nhìn chòng chọc vào mọi người, trong đó cháy bừng ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ trước mắt!

“Thiếu gia!”

Ngay lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la lớn, một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài chừng mười ba mười bốn tuổi ôm một thanh kiếm đen sứt mẻ chạy tới.

Chát!

Tiếng tát thật mạnh truyền đến, thiếu nữ bị thủ vệ tát thẳng vào mặt rồi lảo đảo ngã xuống đất, bên gò má trắng nõn sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, khóe miệng ứa ra chút máu.

Nàng như không có cảm giác gì, chỉ cố hết sức đứng lên muốn lao vào trong phòng, lại bị thủ vệ tát ngã xuống đất lần nữa.

“Hiếm có lắm.”

” Ngươi đã rơi vào tình cảnh này mà con ngốc đó vẫn không rời không bỏ.”

Thanh niên liếc nhìn ra bên ngoài một cái rồi cười châm chọc và nói: “Ngươi vốn chỉ là đứa con hoang được nhặt về, dựa vào cái gì được làm thiếu chủ và hưởng thụ tài nguyên của Cố gia? Dựa vào cái gì có người trung thành với ngươi như thế? Ngươi xứng sao?”

“Ngươi đang ghen tị đấy à.”

Ngọn lửa trong mắt Cố Hàn càng mãnh

liệt, dù giọng nói suy yếu nhưng vẫn mang theo một tia đùa cợt: “Cho dù ngươi dùng thủ đoạn thấp hèn này phế bỏ ta, giết chết ta, ngươi vẫn không bằng ta!”

II II

Ngón tay thanh niên giật giật, trong mắt chợt lóe lên chút kiêng kị và sát khí.

“Cố Hàn.”

Gã đột nhiên ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: “Ta chờ ngày này đã mười bảy năm, ngươi cảm thấy lấy tình trạng bây giờ của ngươi, ngươi và ả có thể chống chọi được đám yêu thú ngoài thành bao lâu? Một ngày? Nửa ngày? Hay là… Ngắn hơn?”

“Ta sẽ trở về.” cố Hàn hơi rũ mí mắt xuống để che giấu thù hận và ngọn lửa trong đó.

“Được.” Thanh niên chậm rãi đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao và nói: “Ta chờ ngươi trở về, chờ ngươi báo thù, chờ ngươi… Giết ta!”

“Đủ rồi.” ở vị trí đứng đầu trong phòng, một ông lão mặt mũi hung tợn giơ tay chặn lại, thản nhiên nói: “Ném ra ngoài.”

Đó là đại tộc lão của Cố gia – cố Trường!

“Tuân lệnh!” Có người lập tức lên tiếng trả lời, kéo Cố Hàn ra ngoài.

Bóng người đong đưa khiến ngọn đèn dầu cũng lay động, làm khuôn mặt cố Trường lúc sáng lúc tối, vẻ mặt vốn thâm trầm nay càng tăng thêm vài phần tàn nhẫn và nham hiểm.

‘Thật giống một con chó.1′ Nhìn thấy Cố Hàn bị kéo ra ngoài, thanh niên phun ra uất nghẹn trong lòng, khoái trá nói: “Là thứ chó nhà có tang!”

“Từ hôm nay trở đi.” Cố Trường đưa tay chỉ vào thanh niên, nhìn mọi người xung quanh và trầm giọng nói: “Cháu của ta – Cố Dương chính là thiếu chủ tân nhậm của cố gia.”

“Tham kiến thiếu chủ!” Mọi người bày ra vẻ mặt thân thiện, lập tức cúi đầu kính chào!

“Chư vị, miễn lễ!” Cố Dương cười ha ha, tâm tình rất sung sướng!

Trong bóng đêm u tối bên ngoài căn phòng, thiếu niên và thiếu nữ bị người ta tùy ý kéo lê đỉ, họ rơi vào bóng tối đen kịt trong tiếng gào thét của gió lạnh căm căm và tiếng nức nở của thiếu nữ.

Trong phòng, người hầu châm thêm đèn dầu làm cả căn phòng sáng như ban ngày, mọi người nhiệt tình khen tặng ăn mừng khiến trong lòng Cố Dương nóng lên hầm hập như ngày hè nắng gắt.

Ba ngày sau trong thành Thiên Vũ, bình minh ló dạng tăng thêm vài phần sức sống cho thành trì nhỏ chốn biên cương này.

Trên con đường dài trong thành, một thiếu nữ yếu đuối mười ba mười bốn tuổi cắn răng cõng một thiếu niên chậm rãi đi về phía trước. Thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi này dính máu me đầy người, hơi thở mong manh, sớm đã ngất đi lâu ngày nhưng trên lưng vẫn có một thanh kiếm nát màu đen được vải thô quấn lại.

Đó chính là Cố Hàn!

Mà dáng vẻ của thiếu nữ không tốt hơn hắn bao nhiêu, bộ quần áo trên người nàng đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn mịn màng đã lắm lem tro bụi, mấy dấu bàn tay đỏ ửng nhìn rất rõ ràng, mồ hôi không ngừng chảy xuống dính vào vết thương, nàng đau đớn nên thỉnh thoảng nhíu mày lại.

Cũng không biết nàng đã đỉ bao xa mà giày đã mòn rách, hai chân máu thịt bê bết. Mỗi khi nàng đỉ một bước sẽ để lại dấu chân máu nhàn nhạt trên con đường trải đá.

“Phi! Súc sình!1′

“Ngươi còn coi trọng hắn à, hắn còn không bằng cả súc sinh!”

“Không sai, Cố gia chủ nuôi hắn mười bảy năm, hắn lại tàn độc giết cha mình, thật là phát fô!”

II II

Nhìn thấy hai người, trong mắt mọi người tràn đầy châm chọc và khinh thường, tuôn ra những lời mắng chửi.

Trong ba ngày qua, Cố Trường cố ý lan truyền tin Cố Hàn giết cha khắp thành Thiên Vũ, mà ba ngày trước hắn cũng từ thiếu chủ cố gia hào quang rực rỡ biến thành một kẻ sắp chết bị vạn người phỉ nhổ của hôm nay.

Thiếu nữ như không nghe thấy lời nói của mọi người, mà dù nghe được cũng không còn sức để phản bác nữa fôỉ.

Nàng lảo đảo cố hết sức bước đi, trong đôi mắt hơi ngây thơ tràn đầy vẻ kiên nghị, để lại một loạt dấu chân máu mà tiếp tục đỉ về phía trước – Hướng đó rõ ràng là phủ thành chủ!

Cùng lúc đó, trong đại sảnh của cố gia, hai ông cháu Cố Trường Cố Dương đang âm thầm bàn bạc.

“Gia gia.” cố Dương không hiểu mà hỏi: “Ngày đó vì sao không giết Cố Hàn luôn? Vậy chẳng phải xong hết mọi chuyện rồi sao?”

“Giết hắn?” Cố Trường liếc nhìn gã: “Chúng ta âm thầm vây giết Cố Thiên, đoạt lại quyền hành của cố gia là chuyện thứ nhất! Đổ tội danh lên người Cố Hàn, hiện giờ còn hoàn toàn phế bỏ hắn, đây là chuyện thứ hai!”

Cố Thiên là gia chủ của Cố gia, cũng là dưỡng phụ của Cố Hàn.

“Còn nữa.” Cố Trường tiếp tục nói: “Hiện giờ hắn đã bị thương nặng, kinh mạch bị ta đánh vỡ nát hết rồi, nhất định sống không quá ba ngày, cần gì phải tự ta ra tay chú? Hơn nữa hắn càng kéo dài hơi tàn càng có lợi cho chúng ta!”

“Con đã hiểu.” Cố Dương bừng tỉnh: “Gia gia muốn dùng việc này để tạo thế cho chúng ta?”

“Không sai.” cố Trường hài lòng gật gật đầu: “Kết cục của hắn càng thảm thì càng làm những kẻ còn lại kỉnh sợ, ngoài ra có thể thể hiện sự nhân từ của cố gia, thậm chí có lợi ích rất lớn khi con đến võ viện Đại Tề sau này! Huống chi yêu thú thường xuyên qua lại ngoài thành, chắc lúc này hắn đã trở thành món ngon

trong miệng yêu thú rồi!1’

Võ viện Đại Tê nằm ở Vương Đô, là nơi hội tụ tinh anh thế hệ trẻ của Đại Tề, vô số thanh niên tuấn kiệt tranh vỡ đầu cũng muốn gia nhập, nếu biểu hiện đủ xuất sắc còn được giáo phái thượng tầng coi trọng fôỉ thu làm đệ tử nhập thất, từ đó một bước lên trời.

Nhưng điều kiện thu nhận của võ viện rất nghiêm khắc.

Mà nơi khỉ ho cò gáy như thành Thiên Vũ mỗi năm chỉ có một người được chọn, dẫn tới các gia tộc phải luôn tranh đoạt không dứt.

“Thôi! Không nhắc đến hắn nữa.” Lão thay đổi dề tài, lên tiếng cảnh cáo: “Nhớ kỹ, một tháng sau là cuộc chiến tranh đoạt vị trí bước vào võ viện, con tuyệt đối không được lơ là mà bỏ lỡ cơ hội tốt này!”

“Gia gia yên tâm.” Nghe thấy hai chữ võ viện, Cố Dương đắc ý cười: “Không có Cố Hàn thì mấy kẻ còn lại căn bản không có gì đáng lo! Trận chiến này nhất định là bước đi đầu trên con đường quật khởi của Cố Dương này!”

Trên con đường tu hành vĩnh viễn không có điểm dừng.

Trong các loại cảnh giới: Ngưng Khí, Khai

Mạch, Thông Khiếu, Tụ Nguyên, Linh Huyền, Thông Thần… mỗi một tầng đều được chia thành chín cảnh giới nhỏ.

Hiện giờ gã vừa mười chín tuổi đã đến Khai Mạch tầng thứ 5, tuy kém hơn Cố Hàn đã lên tầng thứ 7 một chút, nhưng vẫn thắng chắc thế hệ trẻ còn lại trong thành Thiên Vũ.

“Nhưng đáng tiếc.” Trong mắt gã hiện lên một chút tiếc nuối: “Nếu có được kim ấn (Con dấu vàng) trên tay cố Thiên thì càng hoàn mỹ.”

“Không thể cưỡng cầu.” Cố Trường khoát tay: “Chúng ta có thể nắm giữ Cố gia trong tay, còn phế thằng con hoang kia đi đã là kết quả tốt nhất, còn về kim ấn…”

Nói tới đây, trong mắt lão hiện lên một tỉa kiêng kị.

“Lúc trước ta còn tưởng rằng là thần vật gì ghê gớm, nhưng sau đó con cũng thấy rồi, vì nó mà Cố Thiên nổi điên đến mức người thân không nhận, nói không chừng vật này là có nguy hiểm khủng khiếp, dù con chiếm được nó cũng chưa chắc khống chế được!”

“Gia gia, ý người là Cố Thiên… Thật sự đã chết rồi sao?”

“Hắn không sống được!” Cố Trường nheo

mắt lại, vẻ mặt rất chắc chắn: “Ta đã tự tay đâm kiếm vào tim hắn! Đừng nói là hắn, cho dù là thành chủ cũng không có khả năng sống sót!”

Đúng vào lúc này, ngoài phòng vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

“Đại tộc lão, đại thiếu gia!”

“Hừm?” Cố Dương nhìn tên người hầu thở hổn hển, trong mắt chợt lóe tia sắc lạnh: “Ngươi gọi ta là gì!”

“Đại thiếu…” Tên người hầu sợ tới mức run run một cái, vội sửa miệng: “Thiếu chủ, cố… cố Hàn đã trở lại!”

“Ngươi nói cái gì!” Trong nháy mắt, sắc mặt Cố Dương trầm xuống: “Hắn ở đâu?”

“Hình như… Đi đến phủ thành chủ.”

Trước phủ thành chủ.

“To gan!” Một tên thủ vệ lạnh lùng nhìn thiếu nữ: “Tiểu thư nhà ta có thân phận gì, sao lại làm bạn với một kẻ giết cha! Còn dám nói bậy phỉ báng thanh danh tiểu thư thì đừng trách ta làm thịt ngươi!”

“Nhưng mà…” Thiếu nữ không biết làm sao mà lẩm bẩm nói: “Không phải Liễu tiểu thư là

bạn của thiếu gia sao? Cầu xin ngươi, để ta đi vào đi, thiếu gia… Ngài ấy sắp chết rồi…”

‘fA sỏa…” Một giọng nói yếu ớt bất chợt truyền đến, tiếng ồn ào đã đánh thức Cố Hàn đang ngất lịm bừng tỉnh: “Ngươi… Sao lại tới chỗ này?”

“Thiếu gia, ta muốn cầu xỉn Liễu tiểu thư cứu ngài!”

“Vô dụng, đi thôi…”

“Nhưng…”

“Nghe lờì ta, chúng ta., đi!”

Trong hậu hoa viên của phủ thành chủ, một nữ tử mặc váy lụa màu xanh nhạt dáng người yểu điệu, da thịt trắng hơn cả tuyết đang yên lặng đứng đó, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh tao thoát tục.

Đó chính là con gái của thành chủ – Liễu Oanh.

“Tiểu thư.” Nha hoàn đứng phía sau lộ ra ánh mắt khó hiểu: “Hắn đã sắp chết rồi, người không giúp hắn sao?”

“Vì sao phải giúp?”

“Nhưng dù sao hắn và người…”

“Đó là chuyện của ba ngày trước.”

“Tiểu thư, cả người cũng tin Cố Hàn giết cha sao? Ta cảm thây… Hắn không phải người như vậy.”

“Giết cha?” Liễu Oanh quay đầu lại lộ ra dung nhan làm cả vườn hoa cũng ảm đạm: “Ta tin hay không đã không còn quan trọng nữa rồi.”

Trong giọng nói của nàng ta mang đầy sự lạnh lùng và xa cách.

“Sao thiên nga có thể làm bạn với loài chim sẻ? Trăng sáng có thể ngang hàng với đom đóm sao? Ngày xưa hắn mắt cao hơn đầu, tỏa ánh hào quang, là thiên tài đứng đầu thành Thiên Vũ, nhưng bây giờ hắn đã là một phế nhân không sống lâu được nữa, mà ta vẫn là ta.”

“Bỏ đi.” Nàng ta thay đổi đê tài, nói: “Vị khách quý kia sẽ đến thành Thiên Vũ vào hôm nay, theo ta đi nghênh đón.”

“Vâng” Nha hoàn lên tiếng rồi vội vàng đi theo.

A sỏa vẫn cõng Cố Hàn đứng trong một góc đường yên tĩnh, thể lực đã tới tình trạng nỏ mạnh hết đà nhưng nàng vẫn không chịu buông tay.

Phía sau sớm đã không còn vết máu, máu đã chảy cạn thì còn gì để chảy tiếp?

Mỗi khi đỉ một bước sẽ truyền đến cơn đau xé tỉm!

Đột nhiên nàng hơi lảo đảo một cái, cuối cùng cũng không kiên trì nổi mà ngã xuống đất, Cố Hàn trên người nàng lập tức ngã nhào qua một bên.

“Khụ khụ…” vết thương bị tác động mạnh làm Cố Hàn lại phun ra một ngụm máu.

“Thuốc!” Thấy tình cảnh này, cuối cùng cái đầu không được thông minh lắm của A sỏa cũng nhanh nhạy một lần: “Thiếu gia, ngài chờ ta! Ta đi tìm thuốc, ta nhất định không để ngài chết đâu!”

Vừa nói xong, nàng đã thất tha thất thểu chạy đỉ xa.

“Trở về…” Cố Hàn muốn ngăn lại, nhưng làm sao có thể ngăn được?

“Cố Trường! Ị! Cố Dương!!!”

Nghĩ đến tình cảnh mình và nghĩa phụ gặp phải, lửa giận và hận ý ngập trời dâng trào trong tim, hắn cố hết sức giơ cánh tay lên lục lọi trong ngực một hồi.

Sau một lát, bàn tay đầy vết máu run rẩy

mở ra, một kim ấn có hình vuông lớn chừng ngón cái, trên thân đầy chữ khắc chi chít đang yên lặng nằm trong lòng bàn tay.

“Ta không thể chết được!” Hai mắt hắn đỏ như máu, vẻ điên cuồng chợt lóe lên: “Ta chết thì làm sao báo thù cho nghĩa phụ! Ta chết thì A sỏa cũng chết… Không, kết cục của nàng còn đáng sợ hơn cả chết!”

“Nàng rất quan trọng với ta, ta không thể để nàng gặp chuyện không may!”

“Nghĩa phụ!” Hắn cắn răng một cái: “Xin lỗi, con không nghe lời người được!”

Phốc!

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận