Bên ngoài, Liễu Uyên đang thấp thỏm không yên.
Một thành chủ nhỏ như ông ta nhất định tuân theo lời nói của thất hoàng tử, cho dù trong lòng có hận Cố Hàn đến mấy cũng không thể ra tay được.
Trừ phi ông ta muốn chết!
“Hừ!"
Ông ta khịt mũi một cách lạnh lùng, đang định rời đi cùng với thị vệ, cũng không thèm liếc nhìn đám đông.
“Chờ đãi”
Cố Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Tư cách võ viện của ta.”
“Chờ đi!”
Liễu Uyên nhìn chằm chằm vào hắn. “Sẽ có người mang nó đến cho ngươi.”
Ngay sau khi ông ta rời đi, tâm trạng của mọi người liền bùng nổ.
“Người vừa nãy, chẳng lẽ là...
“Nói nhảm, ngươi không nghe thấy thành chủ gọi ông ta là Lý tổng quản sao, nhất định là người của Vương Đô đấy!”
"Chậc chậc, đại nhân vật, đại nhân vật! Đã bao nhiêu năm rồi thành Thiên Vũ của chúng ta mới chào đón một đại nhân vật như thế?”
“Đừng nghĩ nữa, ngươi với không tới đâu.”
Cuộc bàn tán diễn ra sôi nổi.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật là đặc sắc, tình tiết thay. đổi liên tục, đủ loại cảm giác hồi hộp mà bọn họ không thể theo kịp, đối với một thành phố nhỏ như vậy, những chuyện đó
cũng đủ để bọn họ tán dóc cả tám mười năm.
So ra thì cuộc thi đấu dành tư cách vào võ viện chẳng đáng để nhắc tới.
Cố Hàn cũng không quan tâm tới bọn họ, cầm bài vị của Cố Thiên cùng Hỏa Vân Thương lên, hẳn hít một hơi thật sâu, phần lớn lửa giận tích tụ lâu ngày trong cơ thể cũng từ từ tiêu tán.
“Thiếu gia!”
A Sỏa nhẹ nhàng hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên đi đâu?”
“Đi tìm Tiết tiền bối.”
Cố Hàn sờ đầu nàng.
“Trị bệnh cho nàng!”
“Thiếu gia.”
Đôi mắt của A Sỏa tối sầm lại.
“Bệnh của ta... có phải không thể chữa khỏi đúng không?”
“Không có đâu.”
Vẻ mặt Cố Hàn rất ôn hòa.
“Ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu nàng, nàng chỉ cần ở lại cùng ta, an tâm giúp ta truy tìm bảo vật là được rồi.”
“Vâng!” Nghe tới đi tìm bảo vật, ánh mắt của A Sỏa lại sáng lên.
Dù sao thì đây là việc duy nhất mà nàng có thể giúp Cố Hàn.
Cứ thế một chủ và một tớ cùng sóng bước bên nhau.
Nhìn theo bóng lưng của Cố Hàn, mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ.
Bất kể thái độ có như thế nào, thì Lý tổng quản cũng đã ra tay giúp đỡ Cố Hàn, hơn nữa còn có một đại nhân vật, không cần nghĩ cũng biết Cố Hàn sẽ một bước lên trời, tiền đồ vô
lượng.
Khác hẳn với sự hào hứng của mọi người, vẻ mặt đám người Cố gia như đưa đám, cực kỳ tuyệt vọng và hoang mang.
Danh tiếng của gia tộc không còn, ngay cả gia chủ cũng chết hết.
Chỉ vài ngày nữa, sản nghiệp khổng lồ của Cố gia chắc chắn sẽ rơi vào tay của các gia tộc khác.
Đến lúc đó, có thể tưởng tượng được số phận đám người Cố gia ở thành Thiên Vũ này sẽ thảm hại như thế nào.
Thành vương phủ. “Khốn khiếp!”
Trong đại sảnh, Liễu Uyên tức giận đến mức mặt mày tái mét.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!