Chỉ nhìn thoáng qua một cái, Cố Hàn liền dời mắt đi rồi tiếp tục lên đường.
Hắn và Liễu Oanh quen biết nhau từ thuở nhỏ nên cũng thấu hiểu cách làm người của nàng ta, hắn biết dưới dung nhan tuyệt đẹp kia ẩn chứa một trái tỉm lạnh lùng vô tình, đoạn tình tuyệt nghĩa như thế nào.
Huống chỉ trong lòng hắn, tuy Liễu Oanh rất đẹp, nhưng căn bản không sánh bằng một phần vạn của A sỏa…
Ngày trước một người là thiên tài đệ nhất, một người là mỹ nhân đứng đầu thành Thiên Vũ, ai cũng nghĩ Liêu Oanh và cố Hàn là một đôi, cả thành chủ Liễu Uyên cũng có ý tác hợp cho họ.
Mà dưới sự nỗ lực tiếp cận của Liễu Oanh, quan hệ giữa nàng và cố Hàn cũng trở nên thân mật.
Đương nhiên chuyện này là trước khi Cố Hàn bị phế.
“Hừm?” Nét mặt của nàng ta đã bị nam tử bên cạnh nhìn thấy: “Thế nào, quen biết hắn?”
“Không thân.” Liễu Oanh lắc đầu, giống như không muốn nói thêm gì về Cố Hàn.
“Ta không ngờ Thất hoàng tử vốn có thân phận tôn quý lại đến thành Thiên Võ nho nhỏ này.”
“Khụ khụ…” Thất hoàng tử ho nhẹ mấy tiếng: “Thành Thiên Võ tuy nhỏ, nhưng khu rừng Man Hoang lại kéo dài vạn dặm, linh tài bảo dược (Những tài nguyên thuốc quý hiếm, mang theo linh khí) nhiều vô số kể, ta trùng hợp gặp được Tiết lão tới đây tìm thuốc… Khụ khụ, nên chỉ đi theo ông ta đến xem náo nhiệt mà thôi.”
“Tiết lão? Chẳng lẽ… Là Tiết thần y kia?” Liêu Oanh khó mà giữ bình tĩnh nổi nữa.
Tiết thần y có tu vi cao thâm, y thuật siêu phàm, hơn nữa làm người khiêm tốn, mang tấm lòng nhân hậu, có thanh danh vang dội tại Đại Tê.
“Không sai.” Thất hoàng tử lại ho khan mấy tiếng, trên mặt hiện ra chút tái nhợt bệnh hoạn: “Chính là ông ta.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hẳn nhìn xa xăm về phía khu rừng Man Hoang.
Hi vọng lần này Tiết lão sẽ tìm được cách, hàn độc trên người hắn đã không kéo dài thêm
được nữa.
Sắc trời tối dần, cố Hàn không ngừng tiến về phía trước đồng thời cũng cẩn thận cảm ứng thay đổi trên người mình.
Mặc dù tu vỉ của hắn chỉ còn lại Ngưng Khí tầng thứ 4, nhưng dường như kinh mạch mới hình thành quá kỳ dị nên cả linh lực trong cơ thể cũng thuần túy cô đọng hơn lúc trước rất nhiều.
Tất nhiên uy lực lúc này khỉ hắn ra tay cao hơn Ngưng Khí tầng thứ 4 nhiều.
“Rống!” Đột nhiên cách đó không xa vang lên một tiếng gầm.
Cố Hàn dừng bước.
Là yêu thú xuất hiện!
Xoát!
Sau một khắc, một con Yêu Lang cao hơn ba thước lao đến trước mặt hắn.
Trong mắt nó tràn đầy khát máu và tàn bạo, nước dãi lỉên tục chảy xuống từ răng nanh, nó đang tiếp cận Cố Hàn.
Là yêu thú cấp 1!
Cũng giống như nhân tộc, trong yêu thú cũng có phân chia đẳng cấp. Cấp 1, cấp 2…
Tương ứng với từng cấp tương ứng với tu sĩ nhân tộc.
Trong lời đồn, nếu yêu thú tiến hóa đến cấp cao thì có thể hóa thành hình người, tự xưng là Yêu Tộc, trừ thần thông thiên phú trong huyết mạch của mình ra thì họ còn có thể tu tập các loại bí pháp của nhân tộc, mạnh mẽ đến cực điểm.
Tất nhiên Cố Hàn chưa từng nhìn thấy trường hợp này. Yêu thú tối cao trong khu rừng Man Hoang hắn từng gặp chỉ đến cấp 3, cũng tương ứng với Thông Khiếu cảnh của nhân tộc.
“Rống!” Yêu Lang lại rít lên một tiếng, mang theo tàn ảnh vồ về hướng cố Hàn.
“A!” A sỏa lập tức bừng tỉnh, lo lắng la lên: “Thiếu gia, cẩn thận!”
“Không sao” cố Hàn trầm giọng mà nói: “Nắm vững!”
Xoát!
Khỉ nói, hắn đã nâng trường kiếm trong tay lên rồi chém thẳng vào lang yêu ở đối diện.
Trên lưỡi kiếm chợt lóe lên một tỉa sáng bé nhỏ đến mức không thể nhìn ra.
Phốc!
Một tiếng nhỏ vang lên, Yêu Lang không kịp rên một tiếng đã trực tiếp bị trường kiếm chém thành hai mảnh, vết cắt trơn nhản như mặt kính.
Cố Hàn giơ trường kiếm lên quan sát lưỡi kiếm đầy vết nứt, trong lòng mang đầy suy tư.
Thanh kiếm nát này được cố Thiên phát hiện bên cạnh Cố Hàn lúc nhặt được hắn, là manh mối duy nhất để tìm kiếm thân thế của hắn, cho nên những năm qua hắn luôn coi nó như trân bảo, chưa từng rời khỏi người.
Mà vừa rồi linh lực trong cơ thể hắn lại loáng thoáng sinh ra cộng minh với trường kiếm.
Chuyện đã quá rõ ràng, thì ra Đại Diễn Kiếm Kỉnh luôn được giấu trong thanh trường kiếm này.
Mà kim ấn kia…
“Thiếu gia.” A sỏa nằm trên lưng lộ ra vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Ngài thật lợi hại!”
“Thật sao.” Cố Hàn dẹp suy nghĩ qua một bên, sờ sờ đầu nàng rồi ôn hòa cười cười: “Đói bụng không, thiếu gia sẽ… Hả?”
Hắn đang muốn xử lý thi thể Yêu Lang thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Hẳn nhẹ nhàng
buông A sỏa xuống rồi nhìn về phía hoàng hôn nơi xa, sắc mặt lạnh giá: “Ra đây!”
“Chậc chậc chậc.” Một giọng nói trêu tức truyền tới: “Xem ra viên đan dược kia của ta đã giúp thương thế của cố thiếu gia khôi phục không ít, không biết Cố thiếu gia sẽ lấy gì để cảm tạ ta đây?”
Khỉ nói chuyện, một dáng người mập mạp đỉ ra từ bóng tối – Đó là tên chưởng quỹ béo của cửa hàng đan dược lúc sáng.
“A?” A sỏa lập tức nhận ra gã: “Là ngươi?”
“A sỏa, nàng quen hắn?”
“Đúng thê?’ A sỏa có chút vui vẻ: “Thiếu gia, hắn là người tốt, viên đan dược kia là hắn cho ta…”
Nàng vẫn không nhận ra mình bị lừa mà còn nghĩ người ta giúp đỡ nàng, vẫn vui vẻ kể lại chuyện hồi sáng.
“Như vậy à.” Cố Hàn nheo mắt lại: “Lừa luôn cả A sỏa, xem ra ngươi là thứ cặn bã.”
“Ha ha.” Béo chưởng quỹ lơ đễnh nói: “Cố thiếu gia đã không còn tư cách nói ta như vậy, không ngờ cố thiếu gia đã bị phế mà còn giấu thứ tốt như thú hạch trên người, thức thời thì mau giao hết ra đây, ta có thể suy xét cho ngươi
một con đường sống, nếu ngươi không phối hợp…”
Trong lúc nói, gã chậm rãi tới gần rồi lan tỏa khí thế trên người ra ngoài, đó là tu vi Ngưng Khí tầng thứ 8!
Bây giờ trong thành ai cũng biết Cố Hàn đã là phế nhân, gã tự nhận sẽ ăn chắc cố Hàn nên tất nhiên không sợ hãi chút nào.
“Muốn thú hạch à?1’ Trong mắt Cố Hàn tràn ra sát ý: “Vậy lấy mạng ra đổi!1′
Nghĩa phụ Cố Thiên và thị nữ A sỏa là hai người thân duy nhất còn lại và cũng là vảy ngược của hắn. Dám chạm vào vảy ngược thì phải gánh chịu lửa giận và sát khí vô tận của hắn.
“Muốn chết?” Béo chưởng quỹ cười lạnh một tiếng fôỉ lao về hướng Cố Hàn vớỉ tốc độ không tương xứng với thân hình: “Vậy ta tác thành cho ngươi.”
ở đối diện, lỉnh lực không nhiều lắm trong kỉnh mạch của Cố Hàn được vận chuyển tới cực hạn, trên thân kiếm đen nhánh sáng lên một tỉa sáng nhạt.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể hai người đã lướt nhanh qua nhau.
Phốc – Một âm thanh nhỏ vang lên.
“Ngươi…” Chưởng quỹ béo khựng lại, giữa cố gã tràn ra một vòng tơ máu rồi ngã thẳng về phía trước.
Phía sau gã, thân thể Cố Hàn hơi lung lay một chút, bây giờ tu vỉ của hắn chưa hồi phục, muốn dùng một kích chém giết đối thủ cao hơn mình bốn tiểu cảnh giới thì tất nhiên phải dùng hết sức lực, vì thế tiêu hao khá lớn.
“Thiếu gia,” A sỏa rất lo lắng: “Ngài không sao chú?”
“Đi!” Cố Hàn không dám chậm trễ nên moi thú hạch của Lang Yêu ra và vơ vét trên thỉ thể của chưởng quỹ rồi lập tức cõng A sỏa xuất phát vào khu rừng Man Hoang.
Hắn biết bây giờ kẻ nhắm vào mình không chỉ có tên chưởng quỹ này.
Bóng đêm càng sâu thẳm, từ lúc Cố Hàn rời đi đã trôi qua hồi lâu, thi thể của chưởng quỹ đã thu hút rất nhiều kền kền thích ăn xác chết tranh nhau rỉa mổ.
Phần phật!
Đám kền kền đột nhiên bay tứ tán, trong bóng đêm có hơn mười bóng người nhanh
chóng tiếp cận.
“Cố thống lĩnh.” Một người kiểm tra xác chưởng quỹ và lang yêu rồi nhìn ra sau lưng.
“Vết thương trơn nhẵn y như xác của bọn Trương Phúc, chính là hắn!” Cố thống lĩnh đưa mắt nhìn vào khu rừng Man Hoang xa xa: “Nhất định hắn đang ẩn núp trong đó, đuổi theo!”
“Thống lĩnh, khu rừng Man Hoang rất rộng lớn, hơn nữa yêu thú có mặt khắp nơi, chỉ dựa vào chúng ta…”
“Vậy cũng phải đuổi theo!” Cố thống lĩnh hít một hơi thật sâu: “Các ngươi quên mất lệnh của thiếu chủ sao? Đuổi theo hắn, trực tiếp giết chết không lưu tình.”
“Tuân lệnh.”
Khu rừng Man Hoang vô cùng rộng lớn, chỉ mảnh đất bên ngoài thôi đã có rừng cây rậm rạp, núi non vây quanh, bên trong còn có vô số yêu thú trùng độc, mỗi năm có số lượng lớn tu sĩ mất mạng trong đó.
Càng đi sâu vào bên trong thì càng nguy hiểm, không ai biết nơi tận cùng trong đó có cái gì, có lẽ đã có người đi qua, nhưng tới bây giờ không ai sống sót ra ngoài được.
Nhưng vì hoàn cảnh được thiên nhiên ưu ái này mà khu rừng Man Hoang cũng hình thành vô số linh tài bảo dược, mạch khoáng quý giá.
Cho nên dù nguy hiểm đến mấy thì vẫn có rất nhiều tán tu bước vào nơi đây tìm kiếm chút vận may, huống chi dù không tìm được lỉnh dược thì kiếm một ít thú hạch của yêu thú cũng có giá trị không nhỏ.
Phốc!
Trong rừng rậm hoang vắng, cố Hàn tiện tay chém giết một con yêu thú cấp 1, chiếm lấy sào huyệt của nó rồi cấn thận đặt A sỏa xuống.
“Thiếu gia.” A sỏa bị động vào vết thương nên đau đến rơi nước mắt: “Đau quá…”
“Nha đầu ngốc.” cố Hàn vừa buồn cười vừa đau lòng.
Nàng cõng hắn đì xa như vậy mà không kêu một tiếng, không ngờ lúc này tạm thời an toàn lại lộ ra tính cách yếu ớt của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!