Liễu Uyên cười lạnh một tiếng rồi kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Chính hẳn đã khiến ta hôm nay mất hết mặt mũi!”
Liễu Oanh như chết lặng.
Tuy rằng nàng ta đã sớm đoán được Cố Hàn sẽ gặp được kì ngộ và khôi phục tu vi, nhưng không ngờ rằng Cố Hàn lại trở nên cường đại như vậy, một mình hắn tiêu diệt hết đám người
Cố gia.
Dù sao cũng đáng đời nhà họ Cố, nhưng sức chiến đấu của Cố Hàn tuyệt đối không thể coi thường!
“Đúng vậy!” Liễu Uyên hình như đã nghĩ tới điều gì đó.
“Con và thất hoàng tử thế nào rồi? Tại sao hôm nay ta không thấy con đi cùng hản?”
Sắc mặt Liễu Oanh có chút khó coi.
Mấy ngày nay nàng ta đều ở cùng thất hoàng tử, dốc lòng để giành được nhiều hảo cảm từ hắn, nhưng sau khi Lý tổng quản quay về, hắn lại đột nhiên không muốn gặp nàng ta, thái độ cũng rất lạnh nhạt, lời nói cũng phũ phàng, cay nghiệt. Hôm nay nàng ta không thể đi xem tỉ thí, cũng do bị Lý tổng quản sỉ nhục mà ra.
“Phụ thân!”
Hơn nữa, không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn thấy Cố Hàn trở lại bộ dáng thiên tài như trước kia.
“Cha vừa mới nói thất hoàng tử giúp Cố Hàn giải vây sao?”
“Không sail”
Liễu Uyên khế cau mày.
“Chỉ là có chút kỳ quái, tuy rằng giải vây cho hắn, nhưng thái độ của Lý tổng quản đối với hản lại cực kỳ lạnh lùng.”
Lạng lùng?
Liễu Oanh liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lập tức có suy đoán.
Chẳng lẽ Cố Hàn... đã nhờ vả thất hoàng tử?
“Phụ thân.”
Nghĩ tới đây, nàng ta nảy ra một ý tưởng: “Con đi gặp thất hoàng tử, nói không chừng có thể tìm được một ít tin tức hữu dụng.”
“Cũng phải”
Liễu Uyên gật đầu.
“Con chuẩn bị đến võ viện đi. Thất hoàng tử tuy rằng không được coi trọng, nhưng dù sao hắn cũng là người của hoàng thất. Con phải tạo quan hệ tốt với hẳn, thế mới tốt.”
Tuy rằng đến võ viện chỉ có duy nhất một suất.
Nhưng với tư cách là thành chủ, ông ta đương nhiên có biện pháp khác để đưa Liễu Oanh đến đó.
Phía nam thành Thiên Vũ, nằm sâu trong một con hẻm nhỏ và hẻo lánh.
“Thiếu gial”
A Sỏa ngước khuôn mặt nhỏ nhản lêt Tiết gia gia ạ?”
“Chúng ta đi gặp
“Ừm!” Cố Hàn mỉm cười.
“Tiết tiền bối lần trước đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chúng ta còn chưa cảm ơn ông ấy đàng hoàng... HỨm?”
Còn chưa dứt lời, Cố Hàn liền choáng váng.
Trong hẻm, năm sáu người đang cung kính đứng trước cửa một tiểu viện, háo hức chờ đợi, dường như rất hy vọng người trong viện sẽ nhìn thấy mình.
Nhìn vào trang phục, Cố Hàn ngay lập tức nhận ra bọn họ.
Những người này đều là tổng quản sự của các cửa hàng đến từ Vương Đô.
Sản vật của khu rừng Man Hoang cực kỳ phong phú, các cửa hàng ở Vương Đô hàng năm đều phái người đến để tìm kiếm linh dược, thú hạch và các tài nguyên để tu luyện, thành Thiên Vũ đương nhiên cũng là một trong những nơi họ tới.
“Hả?”
Nhìn thấy Cố Hàn, những người ở hàng cuối cùng có chút kinh ngạc.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng tới đây để gặp Tiết thần y à?” “Đúng vậy.”
Nói rồi, Cố Hàn đang định bước tới gõ cửa.
“Làm cái gì vậy?”
Người phía trước lập tức chặn trước mặt Cố Hàn.
“Tiểu tử, ngươi có hiểu quy tắc không vậy?”
“Quy tắc?”
“Nói nhảm, Tiết thần y còn chưa nói muốn gặp ngươi, ngươi lại tùy tiện gõ cửa, nếu như khiến ông ấy không vui
ngươi có gánh vách được không?”
“Ngươi ăn mặc rách rưới, lại đến tay không, thật sự còn mong đợi Tiết thần y sẽ gặp ngươi sao?”
“Cho dù có muốn thì cũng phải tuân theo quy tắc, ngươi ra đăng sau xếp hàng đi.”
“Ha ha, địa phương nhỏ chỉ là địa phương nhỏ, một chút quy tắc cũng không hiểu”
Có mấy người đến từ Vương Đô, vậy nên khá coi thường người của thành Thiên Vũ, không khỏi chế giễu Cố Hàn.
Sắc mặt Cố Hàn trở nên khó coi.
“Đừng có mà coi thường người khác!”
A Sỏa tức giận hét lên: “Ta quen biết Tiết gia gia đó!” “Ai ya? Ngươi còn quen biết Tiết thần y?”
“Tiểu nha đầu, khẩu khí lớn như vậy không sợ gió mạnh quất vào đầu lưỡi à!”
“Hơn nữa, Tiết thần Y có thân phận như thế nào? Cho dù chúng ta là tổng quản sự của thương hội, cũng phải cung cung kính kính chờ đợi lão nhân gia, vậy nên làm sao ông ấy quen biết một tiểu nha đầu như ngươi được?”
Bị vài người châm chọc khiến A Sỏa tức giận đến mức nắm chặt tay.
“Các ngươi!”
Ánh mắt Cố Hàn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Cho ta..."
“Tiểu huynh đệt”
Người ở hàng cuối cùng nhanh chóng tóm lấy tay Cố Hàn, nhỏ giọng nói: “Nhẫn nhịn một chút, bọn họ đều đến từ Vương Đô, hơn nữa còn đều là Thông Khiếu Cảnh, ngươi không thể đắc tội với bọn họ được đâu! Ta khuyên ngươi, đừng quá sốt ruột, chỉ cần kiên nhãn chờ một chút, rồi chúng ta cũng sẽ gặp được Tiết thần y.”
“Chậc chậc, Trần Bình, ngươi đúng là người tốt.”
“Tự lo cho mình còn không xong, vậy mà rảnh rỗi muốn quản việc của người khác?”
“Ta nghe nói năng lực làm việc của ngươi ở Tụ Bảo Các. hai năm liên tiếp đều đứng cuối, ngươi cũng sắp bị đuổi ra ngoài rồi.”
“Nhà ai sẽ nuôi những phế vật như vậy chứ?”
Bị vài người sỉ nhục, mặt Trần Bình đỏ bừng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!