Tại tiểu viện, trong sương phòng. “Tiết lão!”
Lý tổng quản lo lắng đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
“Ngài... có cách nào cứu được điện hạ không?” “Rất khó!”
Nhìn thất hoàng tử đang khoanh chân ngồi đối diện, nhắm mắt lại, toàn thân bị bao bọc bởi một tầng lửa, Tiết thần y lắc đầu: “Ta chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc, chứ không thể loại bỏ hoàn toàn. Ngươi cũng biết rồi đó, hàn độc của hoàng tử đã sớm thâm nhập vào tận xương tủy, cùng thân thể dung hòa làm một, mỗi lần áp chế xong, chất độc sẽ lại tăng lên, đến hôm nay thì lão phu cũng đã... lực bất tòng tâm rồi”
Ông ấy bất giác thở dài.
“Lần này ta còn có thể dốc toàn lực áp chế, nhưng lần sau tái phát thì... haiz.”
“Điện hạ!”
Lý tổng quản đương nhiên hiểu rõ lời của ông ấy, không nhịn được mà rơi nước mắt.
“Thật đáng tiếc hoàng phi chỉ có duy nhất một mình điện hạ, nếu như điện hạ có mệnh hệ gì, nhà ta có chết hàng vạn lần
cũng khó mà đền hết tội:
“Lý tổng quản.”
Lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Ngươi hà cớ gì phải đau lòng như vậy, ta biết tình trạng của bản thân mình. Nếu không có ngươi và Tiết lão chạy theo †a những năm này, ta làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ? Cho dù mẫu phi dưới suối vàng có biết được, cũng sẽ không trách ngươi đâu.”
Thất hoàng tử vừa mới mơ hồ tỉnh lại.
“Điện hạ!”
Lý tổng quản không nhịn được lại nhìn hắn.
“Lại nói...”
Sau khi suýt chết và nhặt về được mạng sống, thất hoàng tử dường như đã nhìn thấu sinh tử, có chút cảm khái nói:
“Hôm nay ta đã gặp được một người rất thú vị. Trùng hợp thay Tiết lão, tiền bối cũng quen biết hắn...”
Bên ngoài.
“Ah, Liễu..."
A Sỏa mặt mày vui vẻ, đang định tiến lên chào hỏi thì chợt nhớ đến thái độ của nàng ta với Cố Hàn một tháng trước, sắc. mặt đột nhiên sa sầm, tức giận quay đi.
“Cố Hàn”
Giọng nói của Liễu Oanh vẫn lạnh lùng như cũ.
“Ta đã nghe nói về chuyện của ngươi.”
“Vậy à, tin tức nhà ngươi cũng nhanh đấy!”
“Ngươi đến đây làm gì vậy?”
“Ha ha, đây không phải việc của Liễu đại tiểu thư!”
Liễu Oanh khẽ cau mày.
Nàng ta cảm thấy mình đoán không sai.
Cố Hàn trùng hợp xuất hiện ở đây, nhất định đã nhờ vả thất hoàng tử!
“Ta thành thật khuyên ngươi.”
Giọng nói của nàng ta nhàn nhạt, nhưng trong đó lại phảng phất chút trịch thượng.
“Làm người quan trọng nhất là phải giữ đúng bổn phận, không được vượt quá giới hạn. Những tai họa trước đây của ngươi chính là do ngươi quá tự cao tự đại, nếu còn không biết thu liễm thì cho dù có may mản tránh khỏi lần này, cũng khó tránh được lần sau.”
“Giả nhân giả nghĩa!”
Cố Hàn cười lạnh một tiếng.
“Cố Hàn ta hành sự như thế nào, cũng không đến lượt ngươi nhúng tay vào.”
“Như đã như thế, tùy ngươi vậy.”
Nói xong, nàng ta đi ra phía trước gõ cửa. “Chờ đãt”
Những người ở phía trước lại càng không vui.
Bọn họ ngay cả Cố Hàn cũng không biết, huống hồ gì Liễu Oanh, làm sao có thể tùy ý để nàng ta đi trước được?
“Ngươi lại là ai nữa đây? Cũng đến để gặp Tiết thần y à?” “Phụ thân của ta là thành chủ Liễu Uyên.”
Liễu Oanh nhẹ giọng mỉm cười: “Ta tới đây để gặp thất hoàng tử, ta và ngài ấy là bằng hữu.”
Nói xong, nàng ta liếc nhìn Cố Hàn đầy ngụ ý.
Sự khác biệt giữa bằng hữu và thủ hạ không thể nào rõ ràng hơn được nữa.
Nữ nhi của thành chủ? Bằng hữu? Tim bọn họ bỗng giật thót lên.
Thân phận phía trước còn dễ nói, thân phận sau... có chút đáng sợ.
Thất hoàng tử mặc dù ở Vương Đô tiếng tăm không nhiều, cũng không được coi trọng, nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, những quản sự này sao có thể với tới như vậy?
“Thất lễ, thất lễ!"
“Vừa nấy quá vô lễ rồi, mong Liễu tiểu thư lượng thứ!”
Mấy người đó lúc đầu còn tỏ ra kiêu ngạo, cuối cùng thái độ lại thay đổi đáng kinh ngạc, quay sang kính trọng.
“Hy vọng Liễu tiểu thư đi vào rồi, có thể giúp chúng tôi nói vài lời được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!