Cố Hàn mỉm cười.
“Nếu người đã giúp ta, thì ta đương nhiên sẽ giúp người, đúng không A Sỏa?”
“Ừm" Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sỏa tràn đầy nghiêm túc.
“Thiếu gia nói rồi, báo ân sẽ báo gấp mười, báo thù cũng phải như vậy.”
Thất hoàng tử im lặng.
Hản đương nhiên hiểu rõ, một khi Cố Hàn lấy công pháp này ra, không những sẽ bại lộ bí mật của chính mình, mà còn gặp phải nguy hiểm rất lớn, nếu như có bất kỳ tin tức nào bị lộ ra ngoài, nhất định sẽ là tai họa! Thế nhưng Cố Hàn vẫn không chút do dự, chỉ muốn báo đáp ân tình lúc đó hắn tiện tay giúp đỡ mà thôi.
Có ân thì phải báo ân gấp mười.
Có thù thì cũng phải hoàn trả gấp mười lần.
Sau khi cẩn thận nghiền ngẫm hai câu này, thất hoàng tử đột nhiên khom người cúi đầu xuống.
“Đại ân này ta xin khắc ghi.”
“Cố huynh đệ yên tâm, ngươi đã cứu ta, ta sẽ không bao giờ lấy oán báo ân! Ta nhất định sẽ không tiết lộ chuyện xảy ra ngày hôm nay dù chỉ một lời! Nếu như vi phạm, trời tru đất diệt”
“Thất...”
“Cứ gọi ta là Khương Phong!”
Thất hoàng tử chợt cảm thấy thân phận hoàng tử trước mặt Cố Hàn chẳng là cái rảm gì.
“Khương huynh!”
Cố Hàn kéo theo A Sỏa, chuẩn bị rời đi.
“Không cần phải nói cảm ơn nữa đâu.”
“Công pháp đã được truyền lại cho người, tu luyện càng sớm thì mới có thể sớm giải trừ hàn độc. Chúng ta... hẹn gặp lại ở Vương Đô nhé!”
“Đợi... đợi đã!"
Đột nhiên, Lý tổng quản ngăn hẳn lại, cản răng rồi cũng cúi đầu thật sâu.
“Cha gia... trước đây đã đắc tội với ngươi, xin đừng để trong lòng! Ngươi đã cứu thất hoàng tử, cha gia nợ ngươi một mạng! Về sau nếu cần cha gia làm chuyện gì, ta cũng sẽ tận tâm giúp ngươi, tuyệt đối không có nuốt lời.”
Cố Hàn có chút cảm khái.
“Thật ra ông ngoại trừ nói năng cay nghiệt, chanh chua, bụng dạ hẹp hòi, còn thích ỷ thế hiếp người ra còn lại không có điểm gì xấu cả.”
Khóe miệng Lý tổng quản chợt co rút.
Cái này... mà gọi là không có điểm xấu gì à?
Thất hoàng tử läc đầu cười lớn, sau đó cẩn thận nhớ lại nội dung của công pháp, trong lòng dâng lên một niềm kích
động mãnh liệt.
'Từ ngày hôm nay, thất hoàng tử bạc mệnh sẽ không còn nữa.
Vận mệnh của hẳn sẽ hoàn toàn thay đổi nhờ Cố Hàn!
Bên ngoài, tính tình thật thà và lương thiện của Trần Bình đã chiếm được hảo cảm của Tiết thần y.
“Đa tạ Tiết lão, đa tạ Tiết lão!”
Sau khi nhận được đan dược do chính tay Tiết thần y luyện chế ra, hẳn ta ngàn ân vạn tạ, liên tục hành lễ rồi vui vẻ rời đi.
Tiết thần y cực kỳ có tiếng tăm ở Đại Tề. Có được đan dược của ông ấy sẽ giúp Trần Bình nâng cao thứ bậc đánh giá năng lực tại Tụ Bảo Các, nằm trong ba người dẫn đầu.
Vẫn trong con hẻm đó, mấy người nhìn bóng dáng Trần Bình rời đi, trong mắt cực kỳ ghen tị.
“Không ngờ lại để tên đó chiếm được tiện nghi!”
“Ôi, sao chúng ta có thể ngờ răng thanh niên ăn mặc rách rưới đó lại thật sự quen biết Tiết lão chứ?”
“Hừt Nhi nữ thành chủ cái rằm ý, tự cho mình là đúng!”
“Bây giờ nói những điều này đều vô ích rồi.”
Một người cay đắng nói: “Trước tiên hãy cứ nghĩ biện pháp cái đã, không thể để cho hẳn ta chiếm hết lợi ích như thế được!”
“Hay là..."
Ánh mắt của một người khác lóe lên tia lạnh lùng.
“Chúng ta đem hẳn..."
“Cái này... Nhỡ như Tụ Bảo Các điều tra ra được thì sao?”
“Tìm thêm nhiều nhân thủ, ra tay cẩn thẩn một chút. Nơi này rất xa Vương đô, bọn họ điều tra được cái rằm ý!”
“Được, tính như vậy đi! Nhưng ở đây quá nhiều người, chờ hắn rời khỏi thành đi đất”
Trong tiểu viện.
Tiết thần y tiễn Trần Bình ra về, rồi lặng lẽ ngồi trên ghế đá, nhẹ nhàng vuốt ve một miếng ngọc đã gấy có họa tiết đơn giản trong tay, đôi mắt trở nên mờ mịt.
“Tiền bối!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!