"Nguy rồi!" Thẩm Huyền biến sắc. "Nhanh như vậy đã tìm được đến đây!"
Trong phút chốc, mặt đất rung chuyển càng dữ dội.
"Tiểu huynh đệ!" Sắc mặt Thẩm Huyền trảng bệch. "Ta phải đi rồi, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại..." Vừa mới nói xong, hẳn ta đã biết mất không thấy bóng dáng.
"Thiếu gia." A Sỏa đi đến. "Sao hắn ta lại phải chạy trốn vậy... Tỷ tỷ kia trông cũng không giống người xấu mà."
".." Cố Hàn không biết phải nói gì. Hai người này rõ ràng là ăn no rảnh quá mà!
Ầm!
Đột nhiên một tiếng động mới còn dữ dội hơn lúc nãy truyền đến, mặt đất rung chuyển, huyệt động yêu thú không chống đỡ nổi trực tiếp sụp xuống!
Điên rồi! Cố Hàn thằm măng một tiếng, vội vàng kéo A Sỏa ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, hắn liền ngây ngốc. Trước mặt là một cái hố sâu mấy thước, Thẩm Huyền năm bên trong, bị một cái chùy tím đè trên người, chỉ cử động một chút thôi cũng vô cùng vất vả! Cách đó không xa, vị nữ tráng sĩ kia đi mấy bước là tới trước mặt hẳn ta.
"Chạy nữa đi!" Nàng ấy cười lạnh. "Sao không chạy nữa?”
"Mộ Dung Yên!" Vẻ mặt Thẩm Huyền đầy bi phẫn. "Muội đừng ép ta! Thẩm Huyền ta cũng có lòng tự trọng! Chuyện ở rể này, ta tuyệt đối không đồng ý!"
Mộ Dung... Yên? Cố Hàn bày ra vẻ mặt nghỉ ngờ. Một cái tên thanh tú dịu dàng như vậy, so với nữ tráng sĩ này... Quả thật rất hợp!
"Ha Ha." Mộ Dung Yên cười lạnh một tiếng. 'Hôm nay huynh hoặc là theo lão nương về, hoặc là năm ở đây mãi mãi đi!"
"Muội có giết ta ta cũng không về!"
"Huynh cũng giống như những người khác, chê ta xấu xí khó coi, đúng không!"
"Không thể nào, muội đừng nói bậy!"
"Đi thôi!" Thấy hai người không ngừng tranh cãi, Cố Hàn cũng không có ý dừng lại xem quá lâu, chuẩn bị dẫn A Sỏa rời đi.
"Tiểu tử!" Đột nhiên, giọng của Mộ Dung Yên truyền đến từ sau lưng. "Có phải ngươi cũng cảm thấy ta không xứng với hắn?"
".." Cố Hàn bất đắc dĩ quay đầu: "Không có."
"Lão nương muốn ngươi nói thật!" Mộ Dung Yên có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Cố Hàn.
"Ta nói thật."
"." Mộ Dung Yên trầm mặc một lúc, nàng ấy có thể cảm nhận được Cố Hàn không nói dối. "Nhưng..." Không biết vì sao đối mặt với lời nói thật như vậy, sự phóng khoáng lúc nãy của nàng ấy dường như mất đi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
"Ngươi thấy đó, ta... Không được xinh đẹp." "Ngươi có xinh đẹp hay không có liên quan đến việc hắn
có thích ngươi hay không hay ngươi có xứng với hắn không sao?"
"Hả?" Mộ Dung Yên ngây ngốc, đây là lần đầu tiên nàng ấy nghe lời nói này. Chẳng lẽ thật sự không liên quan sao?
"Ngươi thích hắn, hắn cũng thích ngươi, vậy ngươi hoàn toàn xứng với hản! Người ngoài nghĩ thé nào là chuyện của họ, ý kiến của họ cũng không quan trọng!"
"Nói... Hay lắm!" Thẩm Huyền dưới hố cũng không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi. Lời nói của Cố Hàn hoàn toàn đánh thẳng vào tâm lý của hẳn ta.
Mộ Dung Yên trầm mặc. Tuy rằng bề ngoài nàng ấy thô lỗ tục tằng, nhưng bởi vì ngoại hình mà trong lòng cũng có chút tự ti. Sở dĩ nàng ấy muốn Thẩm Huyền ở rể cũng chỉ vì muốn giữ lấy chút tự tôn, muốn chứng minh với người ngoài rắng mình cũng có người thích. Nhưng lời Cố Hàn nói đột nhiên khiến nàng ấy hiểu ra. Làm vậy... Quả thật không có ý nghĩa gì cải
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!