Đột nhiên, Mộ Dung Yên bước đến. Chỉ ba bước chân đã trực tiếp đi đến trước mặt Cố Hàn, giơ bàn tay to ra, vỗ mạnh xuống vai hắn, "Cố huynh đệt"
Cả người Cố Hàn tê rần, cảm giác như bị đá đè lên! Mộ Dung Yên trước mắt...Không ngờ lại cao hơn hẳn một cái đầu! Hắn cúi đầu nhìn, hai chân đã lún sâu vào mặt đất. Hăn có chút hoài nghi Mộ Dung Yên đang trả thù mình!
"Ngươi nói rất có lý!" Mộ Dung Yên dường như không cảm nhận được điều đó, vẫn giữ tay trên vai Cố Hàn. Tuy rằng nút thắt trong lòng nàng ấy không hoàn toàn biến mất vì mấy câu của Cố Hàn, nhưng cũng đã tan biến không ít, trong lúc kích động, nhất thời dùng sức mạnh hơn.
"Tỷ... Tỷ tỷ!" A Sỏa sốt ruột đến mức sắp rơi nước mắt. "Đừng vỗ nữa! Thiếu gia... Thiếu gia sắp thấp bằng ta rồi!"
"Hả?" Lúc này Mộ Dung Yên mới phản ứng lại, vội vàng nằm lấy vai hän kéo hän ra khỏi đất như nhổ củ cải. "Ngại quá, Cố huynh đệ... Thật ra lúc nấy nghe ngươi nói vậy, ta đột nhiên nghĩ thông hơn nên có hơi kích động mới..."
Cố Hàn đen mặt. Nếu không phải linh lực trong cơ thể hắn hùng hậu thì bàn tay này đã có thể đập hẳn nát như tương rồi! Đồng thời hẳn cũng thầm giật mình. Chuyện khác không nói, nhưng khí lực của Mộ Dung Yên là lớn nhất trong số người hắn từng gặp qua! Chẳng trách nàng ấy có thể dễ dàng đập chết một con yêu thú bậc bốn. Hẳn theo bản năng nhìn thoáng qua cái chùy màu vàng tím đang đè trên người Thẩm Huyền. Đó... Chắc chăn là một bảo bối khó lường!
"Sư huynh." Lúc này, Mộ Dung Yên đưa tay thu chùy về. "Huynh ra đi, ta... Không ép huynh ở rể nữa. Ta biết huynh thật lòng tốt với ta, trước kia là ta quá để ý cách nhìn của người xung quanh nên mới ép huynh... Sau này ta sẽ không như vậy nữal"
"Sư muội!" Thẩm Huyền đầy bụi đất ra khỏi hố, kích động. muốn khóc: "Cuối cùng muội cũng nghĩ thông rồi!"
"Cố huynh đệ, đa tạ ngươi!" Hắn ta nói với Cố Hàn. Đương nhiên hẳn ta vô cùng cảm kích. Chỉ với vài ba câu, không ngờ Cố Hàn đã chữa được tâm bệnh nhiều năm nay của Mộ Dung Yên, quả thật là đáng vui mừng! Nếu không phải xung quanh còn có người, hẳn ta thật sự sẽ quỳ xuống với Cố Hàn. Chỉ hận gặp nhau quá trễ! Nếu hẳn xuất hiện sớm hơn, sao Thẩm Huyền phải trốn đông trốn tây, kinh hồn bạt vía như vậy?
"À..." Cố Hàn xoa xoa bờ vai sưng đỏ. "Hai vị, nếu không còn gì nữa thì ta..."
"Cố huynh đệ, ngươi dẫn theo vị tiểu cô nương này đi đâu vậy?
"Võ viện Đại Tê." A Sỏa tự hào: "Thiếu gia nhà ta chính là thiên tài của thành Thiên Vũ!"
"Võ viện?" Thẩm Huyền sửng sốt trong giây lát, đột nhiên mỉm cười. "Tốt quá tốt quá, thật trùng hợp! Nhưng mà với năng lực của Cố huynh đệ, một võ viện nhỏ bé e là không giữ được ngươi, đên lúc đó... Ha ha, chúng ta còn có thể gặp lại!"
Cố Hàn nhìn thoáng qua vai mình... Sắp gãy xương rồi. Còn muốn gặp lại? Ha ha, ngại quá, đừng bao giờ gặp lại nữa là tốt nhất! Hản chắp tay tạm biệt rồi kéo A Sỏa rời đi.
"Cố huynh đệ, đợi đã!" Hai người còn chưa đi xa thì Mộ Dung Yên đã đuổi theo phía sau.
Cố Hàn giựt giựt khóe miệng, vội vàng nghiêng người. Còn vỗ nữa hẳn sẽ hồn phi phách tán mất!
"Cố huynh đệ, cầm lấy!" Không ngờ Mộ Dung Yên lại lấy ra một thiết bài: "Mấy thứ như Nguyên Tinh đan dược tục khí lắm, †a sẽ không tặng ngươi, nhưng lệnh bài này ngươi giữ lấy! Đến Vương Đô Đại Tề sẽ cần dùng thứ này, chỉ cần là cửa tiệm do Mộ Dung gia ta mở, ngươi có lệnh bài này thì chính là khách quý của khách quý!"
".." Cố Hàn không nói nên lời. Thật ra Nguyên Tinh đan dược gì đó cũng tốt mà. Nhưng hắn cũng không tiện từ chối ý tốt của đối phương, đành nhận lấy: "Vậy ta đa tạ Mộ Dung... Cô nương."
"Đừng khách khí!" Mộ Dung Yên càng nhìn càng thấy Cố Hàn thuận mắt, nói: "Cũng không xa lạ gì nữa, gọi tỷ tỷ là được rồi!"
"Được!" Cố Hàn rùng mình. "Mộ Dung... Tỷ tỷ!" Hắn miễn cưỡng gọi một tiếng, trong lòng chỉ muốn cách đôi nam nữ này xa một chút, lập tức dẫn theo A Sỏa rời đi.
"Chậc chậc chậc!" Thấy Cố Hàn đi xa, Thẩm Huyền mới đi đến. "Không đơn giản nhat"
"Cái gì không đơn giản?”
"Vị Cố huynh đệ này tuổi còn nhỏ nhưng rất trầm ổn, còn có thể nói ra những lời như vậy, không phải đại năng chuyển thế thì chính là đã trải qua những đau khổ người thường khó mà tưởng tượng được! Dù là loại nào thì cũng là một hạt giống tốt trăm năm khó gặp!"
"Đúng vậy, mấy phế vật của tông môn sao có thể so với hắn chứ... Hả?" Lúc này Mộ Dung Yên mới phản ứng lại. "Sư huynh, huynh muốn..."
"Không vội." Thẩm Huyền cười cười. "Để hẳn ở võ viện học hỏi kinh nghiệm trước đã, đợi tông môn mở lại sơn môn, chúng †a đưa hẳn về là được rồi!"
"Chủ ý này không tệt"
"Nhưng mà sư muội tặng lệnh bài như vậy, nếu Mộ Dung trưởng lão biết e là sẽ tức chết đó."
"Hừ!" Mộ Dung Yên trừng mắt liếc hẳn. "Lệnh bài trong tay lão nương, lão nương muốn cho ai thì cho! Hơn nữa, ta tin tưởng Cố huynh đệ này!"
"Được rồi được rồi." Thẩm Huyền có chút đau đầu. "Muội thích cho ai thì cho, ta không xen vào, chỉ là..." Nói đến đây, hắn đột nhiên có chút không tự nhiên: "Sư muội, chuyện ở rể này chúng ta đừng nhắc đến nữa! Khụ khụ... Sau khi về, ta nói sư phụ đến chỗ Mộ Dung trưởng lão cầu hôn, thế nào? Tuy ta không thể ở rể, nhưng ta sẽ lấy muội, huống hồ hai người họ vì chuyện chúng ta mà cãi tới cãi lui ta cũng phiền lòng lắm”
"Sư huynh!" Hốc mắt Mộ Dung Yên đỏ lên, "Ta... Sau này ta sẽ không bao giờ đánh huynh nữa!" Nàng ấy xúc động năm chặt tay Thẩm Huyền.
"Khụ khụ...' Mặt Thẩm Huyền đỏ bừng. "Gấy... Gãy xương. đó! Sư muội! Gãy xương ta rồi! Mau buông tay..."
Dưới một gốc cây cổ thụ cao hơn mười trượng, A Sỏa cẩn thận bôi thuốc cho Cố Hàn, vẻ mặt đau lòng. Mà Cố Hàn cầm thiết bài trong tay nhìn tới nhìn lui, gia công có chút thô sơ, phía trước khắc một chữ "Mộ", phía sau khắc một chữ "Dung". Chỉ có vậy? Hắn bĩu môi. Còn nói khách quý gì chứ? Thà tặng Nguyên Tỉnh còn tốt hơn.
"Thiếu gia." Bôi thuốc xong, A Sỏa nhìn xung quanh mấy lần: "Chúng ta tiếp tục đi tìm linh dược đi?"
Linh dược? Cố Hàn sửng sốt. Đúng rồi! Nãy giờ lo nghĩ chuyện Mộ Dung Yên, suýt chút nữa quên mất Tử Tinh Đăng trong tay! Theo lời Thẩm Huyền nói, thứ này có giá trị không nhỏ.
Hả? Hắn đột nhiên giật mình, nhìn về phía xa.
"Thiếu gia, sao vậy?"
"Có người!" Hắn có khứu giác rất nhạy bén, đương nhiên có thể nghe thấy tiếng bước chân như có như không từ xa.
Hơn nữa... Không chỉ có một người.
Hản chậm rãi đứng dậy, cầm trường kiếm trong tay, bảo vệ A Sỏa phía sau.
Một lát sau, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!