“Linh Nguyên?”
Cố Hàn sửng sốt: “Là gì vậy?”
“Tiếu huynh đệ không biết cũng phải thòi.” Trần Bình kiên nhẫn giải thích.
Tu sĩ tu luyện dùng Nguyên Tinh đan dược hỗ trợ, hiệu suất đương nhiên sẽ tăng cao, nhưng Nguyên Tinh sinh ra bên trong các mạch khoáng, đương nhiên sẽ bị nhiềm không ít tạp khí trong địa mạch. Nếu sử dụng không tiết chế thì thính thoảng phải tinh luyện tạp khí trong cơ thế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch, nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng đến căn cơ.
Mà Linh Nguyên chính là sản phẩm sau khi lấy linh khí trong Nguyên Tinh ra, luyện hóa tạp chất, chỉ giữ lại tinh hoa của đất trời. Khi sử dụng đương nhién sẽ không có tác dụng phụ gì. Nhưng thứ này quá quý giá, tán tu bình thường đừng nói là dùng, thậm chí cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Ví dụ như viên trong tay Cố Hàn tuy rằng chỉ là Linh Nguyên bậc thấp nhất, nhưng cũng phải tiêu hao ngàn viên Nguyên Tinh mới có thể luyện thành,
nếu cộng thêm chi phí luyện chế, giá cả e là phải tăng gấp đòi!
Tăng gấp đôi? Cố Hàn bĩu môi. Vậy không phải lỗ rồi sao!
Thật ra kinh mạch hắn khác với người bình thường, bấm sinh có thế tự loại bỏ tạp chất, thứ này đối với hắn mà nói đưong nhiên càng thêm chướng mãt. Chẳng qua đối với những tu sĩ bình thường như Trần Bình thì thứ này có thế tiết kiệm không ít thời gian tu luyện, là tài nguyên cực kỷ trân quý.
Đương nhiên, với tài chính của Trần Bình thì căn bản không dùng nổi.
“Nhưng mà…” Cố Hàn nhìn thoáng qua A sỏa.
“Vừa hay có thế đế cho A sỏa dùng.”
Sau khi được hẳn chỉ giáo mấy ngày qua, A sỏa đã thành công có được khí cảm, sẳp chính thức bước vào con đường tu luyện, dùng Linh Nguyên đế tu luyện đương nhiên có thế tránh được hậu họa.
“Tiểu huynh đệ.” Trân Bình có chút tò mò.
“Theo hướng ngươi định đi, hình như
là muốn đến… Vương Đô?”
“Không sai.” cố Hàn cũng không gạt hán ta.
“Ta muốn đến võ viện.”
“Hóa ra là vậy.” Trần Bình ngưỡng mộ.
“Là ta hồ đồ, với tu vi thiên phú của tiếu huynh đệ, một thành Thiên Vũ nhỏ bé đương nhiên sẽ hạn chế ngươi phát triển! Tại hạ Trần Bình, tiếu huynh đệ có ân cứu mạng với ta, đến Vương Đò nếu cần gì có thế đến Tụ Bảo Các tìm ta!”
“Tụ Bảo Các?” Cố Hàn suy nghĩ.
“Vậy thú hạch linh dược linh tinh, các ngươi có thu không?”
“Hả?” Trần Bình sửng sốt trong giây lát, lập tức phản ứng lại. Cố Hàn đã giết nám tên quản sự, mỗi người đều mang theo một lượng tài nguyên lớn, cộng với tài nguyên của bân thân hãn, tính sơ thôi cũng phải hơn một trăm ngàn Nguyên Tinh!
Đây… Là một con số không nhỏ!
“Thu, đương nhiên là thu rồi, nhưng mà trên người ta cũng không có nhiều
Nguyên Tinh như vậy…”
“Không được thiếu nợ đâu đó!”
Trần Bình lại không nói nên lời.
“Ta không có ý đó.” Hắn ta vội giải thích: “Đợi ngươi đến Vương Đò có thể tới tìm ta, ta sẵn sàng thu vào với giả cao hơn giá thị trường hai mươi phần trám.”
Cái giá này, hán ta không những không lời mà còn lỗ một phần. Chỉ là hắn ta muốn báo đáp ơn cứu mạng của Cố Hàn mà thôi.
“Hai mươi phần trăm?” Đòi mắt lạnh lùng của Cố Hàn sáng ngời, đến cả xưng hò cũng thay đổi: “Trần huynh, huynh đúng là một người sảng khoái, không uổng còng ta cứu mạng huynh!”
Trần Bình cười khố. Vị huynh đệ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều… Quá coi trọng tiền tài rồi.
Đan dược của Tiết thần y, hiệu quả đương nhiên không giống đan dược bình thường. Chi sau nửa ngày, vết thương của Trần Bình đã hồi phục gần nửa, hắn ta cũng không nán lại thêm, cáo từ Cố Hàn. Cố Hàn cũng không giữ người lại.
Có Trân Bình đi theo quả thật rất không tiện, đặc biệt là năng lực của A Sòa quá lớn, ít một người biết thì bọn họ cũng thèm một phần an toàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!