Trong rừng rậm.
Ầm!
Cố thống lĩnh chỉ dùng một quyền hời hợt đã đánh bay một con yêu thú cấp 1, sau đó nhìn tên hộ vệ trước mặt: “Xác định là hắn?”
“Nhìn từ vết thương thì không khác gì lúc nãy, nhất định là hắn.”
“Tốt.” Cố thống lĩnh gật gật đầu: “Làm không tệ, có thể chém giết yêu thú cấp 1 dứt khoát như thế thì chứng minh thực lực của hắn đã khôi phục không ít, các ngươi không tùy tiện ra tay là đúng, tiếp theo để ta đích thân đối phó hắn.”
“Tuân lệnh!”
“Cáỉ gọỉ là cực cảnh.” Trong không gian ý thức, bóng đen lại khôi phục dáng vẻ thong dong tự tin trước đó mà chậm rãi nói với Cố Hàn: “Chính là cảnh giới đặc thù ẩn sau những cảnh giới bình thường, ít có người biết được, mà dù biết thì muốn tu thành cũng khó như lên trời. Nhớ năm đó Bản Quân…”
“Nói trọng điểm!”
Cái bóng đen bị nghẹn một hơi, tức giận nói “Tóm lại chính là rất khó! Cũng không phải mỗi cảnh giới dều có! Hơn nữa muốn tu thành loại cảnh giới này ngoài việc phải hao phí thời gian lâu dài và vô số tinh lực ra thì vận khí cũng là nhân tố cực lớn.”
Vừa rồi hắn ta và Cố Hàn đã đạt thành hiệp nghị, hắn ta nói cho Cố Hàn biết phương pháp tu luyện cực cảnh, đổi lại là Cố Hàn tha cho hắn một lần.
Bởi vậy dù trong lòng uất nghẹn, nhưng hắn ta vẫn thuật lại chỉ tiết.
“Ngưng Khí, Thông Khiếu, Thòng Thần… Những cảnh giới này nhìn như chỉ có chín tầng là đi tới cuối cùng, nhưng thật ra không phải, tầng thứ 10… Mới là điểm cuối. Cũng chính là cực cảnh Bản Quân mới nói tới.”
“Mà vượt qua tầng thứ 9… Chính là đánh vỡ gông xiềng đại đạo. Có thể nhìn ra khó khăn đến mức nào. Năm đó…”
“Tiếp theo thì sao?” Cố Hàn không khách sáo cắt ngang lời hắn ta.
“Ngươi…” Cái bóng đen tức giận không thôi: “Không phải vừa rồi ngươi nói mình mới đến Ngưng Khí kỳ sao. Biết nhiều như vậy làm gì, người trẻ tuổi đừng có mơ tưởng xa vời, thực
tế mới là đúng đắn!”
“Được,1′ Cố Hàn không hỏi tới nữa: “Nói cho ta biết làm sao tu hành cực cảnh Ngưng Khí kỳ trước đi.”
Tất nhiên hắn biết rõ tính toán trong lòng đối phương là cố ý không nói hết để hắn bị lòng hiếu kỳ và dục vọng mạnh lên khống chế mà không tuỳ tiện ra tay nữa.
Trên thực tế, Cố Hàn vốn định tuân thủ hứa hẹn.
Có ngục kiếm ở đây, bóng đen căn bản không giở được trò gì, huống chi lai lịch của hắn ta không bình thường, giữ lại có tác dụng lớn hơn giết chết.
“Cực cảnh của Ngưng Khí kỳ cũng không khó.” Thấy cố Hàn không hỏi tới nữa, cái bóng đen âm thầm nhẹ nhàng thở ra: “Phương pháp tu hành bình thường chính là dẫn khí nhập thể, đợi linh khí tràn ngập chủ kinh mạch toàn thân thì tức là đã lên tầng thứ 9, sau đó có thể thuận thế Khai Mạch, tiến vào cảnh giới tiếp theo.”
“Mà cực cảnh chính là không đi Khai Mạch, tiếp tục dẫn khí nhập thể, đợi linh lực trong kinh mạch bị dồn nén đến cực hạn, từ Lỉnh khí biến thành Linh dịch thì coi như thành công.”
“Ngẫm lại xem.” Trong giọng nói của hắn ta tràn đầy dụ dỗ: “Ngươi và người cùng cảnh giới đối chiến, nồng độ linh lực của ngươi lại gấp mấy lần so với đối phương, vậy làm sao hắn ta đánh lại ngươi? Ha ha, đừng nói là cùng cảnh giới, dù là Khai Mạch cảnh bình thường thì số lượng linh lực dự trữ trong cơ thể cũng chưa chắc nhiều bằng ngươi. Bỏ qua không nói đến bí pháp thần thông, chỉ dùng đến linh lực thì ngươi đã có thể liều chết với kẻ kia.”
“Gấp mấy lần sao?” Cố Hàn có chút mê mẩn.
Nếu thật sự có thể tu luyện thành công thì chẳng những có thể tạo dựng cơ sở vững chắc cho con đường tu hành sau này của mình mà chiến lực cũng sẽ tăng lên cực lớn.
“Sau đó thì sao?” Hắn đè nén nỗi lòng, lại hỏi một câu: “Không có gì nữa sao?”
“Hết rồi!”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Hắc hắc, chỉ đơn giản như vậy. Ngươi đừng nghi ngờ, Bản Quân có thân phận gì kia chứ, sao lại lừa gạt thứ sâu bọ… Khụ khụ, dù sao ngươi an tâm tu hành là được, nếu xảy ra vấn đề thì cứ tới tìm Bản Quân.”
“Được.” Cố Hàn gật gật đầu: “Ta tin ngươi một rân.”
Sinh tử của bóng đen chỉ nằm trong một suy nghĩ của hắn, hắn không sợ đối phương giở trò. Thấy chuyện ở nơi này đã xong nên hắn cũng không nán lại nữa, để một mình A sỏa ở ngoài hắn không yên lòng lắm.
“Ha ha,” Thấy Cố Hàn rời đi, bóng đen đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
“Phương pháp này tất nhiên là đúng, cũng dễ tu thành cực cảnh nhất, nhưng nếu thuở nhỏ không dùng các loại Linh dược cường hóa mở rộng kinh mạch và có cao thủ dốc lòng bảo vệ thì người bình thường nào dám để kinh mạch đủ gánh vác số lượng lớn Linh khí như thế?”
“Tiểu tử, chờ bị nổ chết đi! Đến lúc ngươi chết thì Bản Quân có thể triệt để thoát khỏi nơi đây.”
Trong hang động, Cố Hàn chậm rãi mở mắt ra.
A sỏa tiêu hao quá nhiều thể lực nên sớm đã ngủ say, lông mỉ xinh đẹp thỉnh thoảng run lên một chút, cứ như cả trong giấc mộng cũng
lo lắng cho an nguy của cố Hàn.
Cố Hàn không quấy rầy nàng mà lấy túi trữ vật của chưởng quỹ ra.
Vừa muốn mở ra thì….
“Hả?1′ Đột nhiên, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Có người ở gần đây.
Nếu là lúc trước thì hắn sẽ không có khả năng quan sát rõ ràng như thế, nhưng sau khỉ được hồn lực của bóng đen tẩm bổ thì Lỉnh Giác của hắn đã tăng mạnh lên rất nhiều, tất cả động tĩnh xung quanh hang động này đêu không chạy khỏi cảm giác của hắn.
Thậm chí cả tiếng cỏ xanh đong đưa theo gió trên mặt đất cũng bị hắn ‘Nghe’ thấy rõ ràng.
Nhìn thoáng qua A sỏa đang ngủ say, hắn lặng lẽ đỉ ra ngoài hang động.
Dưới một cây đại thụ chừng hơn một trượng, tên hộ vệ cố gia kia cấn thận để lại một ký hiệu bí mật trên mặt đất rồi lập tức lặng lẽ ẩn núp.
Gã đã xác định Cố Hàn ở ngay phía trước, chỉ cần Cố thống lĩnh kịp thời chạy đến thì gã sẽ
lập công lớn.
“Kỳ quái.” Trong lòng gã vẫn hơi khó hiểu: “Rõ ràng tu vỉ của hắn đã bị đại tộc lão phế bỏ, cả kỉnh mạch cũng không còn, sao có thể…”
Đột nhiên, một mũi kiếm nhẹ nhàng chỉa vào lưng gã.
“Aỉ!” Gã lập tức quay lại, vừa vặn đối diện với cặp mắt đầy sát khí và lạnh lẽo của Cố Hàn.
“Cố… Cố Hàn!”
“Quả nhiên, biết ngay các ngươi chưa từ bỏ ý định.” Cố Hàn đẩy trường kiếm về phía trước một tấc.
“Đến bao lâu rồi?”
“Cố Hàn, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, Cố thống lĩnh lập tức sẽ… A!!”
Ánh kiếm loé lên, một cánh tay của gã lập tức rơi xuống đất.
“Ta hỏi ngươi đã đến bao lâu rồi?”
“Chưa được… Chưa được bao lâu…”
“Đến bao nhiêu người?”
“Mười… Mười người…”
“Tốt.” Cố Hàn gật gật đầu: “Ngươi đỉ xuống dưới chờ chúng trước đi.”
Phốc!
Trên thân kiếm lại lóe lên ánh sáng nhạt, tên hộ vệ kia đã đầu một nơi thân một nẻo.
Hắn biết tên hộ vệ này chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ 5, hắn chém giết không tốn nhiều sức lực.
Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, nghĩ thôi đã thấy sợ.
Nếu không phải lúc này Linh Giác của hắn tăng nhiều thì nhất định không phát hiện được tung tích của tên hộ vệ này.
Mà Cố thống lĩnh là cao thủ Khai Mạch tầng thứ 8, nếu ông ta chạy tới đây thì tu vỉ lúc này của mình tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta, đến lúc đó… Chết chắc!
Hắn cân thời gian, có thời gian sẽ tăng mạnh tu vi lên được.
Nghĩ tới đây, hắn không trì hoãn nữa mà trực tiếp thu dọn rồi lập tức trở về trong động.
Hắn cõng A sỏa mơ mơ màng màng lên rồi đứng dậy đi vào sâu trong khu rừng Man Hoang.
Nơi đó phần lớn đều là yêu thú cấp hai, đồng thời cũng là mảnh đất có rất nhiều tán tu qua lại.
Cố Hàn rời đỉ không bao lâu thì cố thống lĩnh cũng lần theo ký hiệu tên hộ vệ kia để lại mà chạy đến nơi đây.
‘Vừa chết không lâu.”
“Quả nhiên là hắn làm.”
Kiểm tra thi thề hộ vệ xong, ông ta thuận tay để lại ký hiệu rồi cẩn thận tìm kiếm dấu vết Cố Hàn để lại và đuổi theo.
Càng đi vào sâu bên trong thì rừng cây càng ngày càng dày đặc, thậm chí ánh sáng phía trên cũng bị che khuất hơn phân nửa, khiến khu rừng vốn u ám càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Cố Hàn gặp phải không ít người trên đường đi. Có người đơn độc một mình, có nhóm đi thành đàn, phần lớn đều có tu vi Khai Mạch cảnh trở lên, đa số đều là tán tu đến từ xung quanh thành Thiên Võ.
Lỉnh Giác của Cố Hàn rất nhạy cảm nên có thể cảm nhận ánh mắt nguy hiểm của đám người này.
Nhưng không aỉ tùy tiện ra tay cả, muốn giết người đoạt bảo vật thì cũng phải làm rõ
thực lực của đối phương trước, người dám cõng một bé gái du đãng trong khu rừng Man giống như Cố Hàn sẽ không dê chọc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, xung quanh hắn đã dần dần không còn bóng người.
Mà thảm thực vật màu xanh lá trên mặt đất cũng đổi thành một màu đơn điệu xen lẫn một tỉa lửa đỏ. Càng đi về phía trước thì màu lửa đó càng đậm lên.
Cùng lúc đó, một hương thơm như có như không thấm vào ruột gan không ngừng bay tới từ phía trước.
“Thiếu gia,” A sỏa mơ mơ màng màng tỉnh lại: “Thật là ấm áp… Thơm quá…”
Tất nhiên Cố Hàn sớm đã ngửi được, mặc dù trước kia hắn thường đến khu rừng Man Hoang, nhưng đây là lần thứ nhất gặp phải dị tượng này.
Cả kẻ ngốc cũng hiểu tình huống này là như thế nào. Phía trước… Có Linh dược!
Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt thì linh dược này nhất định rất quý giá.
Lúc này hắn phải nhanh chóng tăng cường tu vi của mình lên, nhưng trên người hắn trừ mườỉ mấy viên Nguyên Tinh lấy được từ chưởng
quỹ béo và hộ vệ ra thì không còn cái gì cả, gặp phải loại bảo bối này thì nhất định không thể dê dàng bỏ qua.
Hắn thả chậm bước chân rồi cẩn thận đỉ về phía trước. Nơi này không khó tìm thây, hắn không tin những tán tu kia đều mù lòa mà không phát hiện được dị trạng ở đây.
Nguyên nhân duy nhất là… Nơi này rất nguy hiểm, nguy hiểm đến mức không ai dám tới đây!
Giống như để chứng minh suy đoán của hắn, sau khi tiến lên một khoảng cách thì lông tơ trên người hắn đột nhiên dựng thẳng lên, trong linh giác cũng vang lên tiếng cảnh báo.
Nguy hiểm! Mau trốn! Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
“Thiếu gia.” Cảm ứng được dị thường của Cố Hàn, A sỏa cũng cảm thấy khẩn trương: “Làm sao vậy ạ?”
“Không có gì.” Cố Hàn đảo mắt qua, thấy xung quanh không có tung tích yêu thú mới nhẹ nhàng buông nàng xuống.
“Nàng nghỉ ngơi một chút đi, ta… Đi về phía trước nhìn xem.”
Tất nhiên hắn hiểu đạo lý ‘Nếu muốn sống
thì phải liều mạng’.
Bây giờ Cố thống lĩnh đang đuổi theo không bỏ sau lưng, hắn căn bản không có thời gian đi ngắt lấy những Linh dược bình thường kia, huống chỉ nhiều người tụ tập ở đây như vậy thì chắc những lỉnh dược kia đã sớm bị vơ vét sạch rồi, sao còn có phần của hắn?
“Thiếu gia…” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hàn, A sỏa lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cố Hàn chậm rãi đỉ về phía trước một khoảng cách, hương thơm kia càng lúc càng nồng nặc, tiếng báo động trong Lỉnh giác cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Hàn đột nhiên ngừng bước.
Cách đó trăm trượng có một gốc cây đen kịt cao trên hai thước hình dạng quái dị, trụi lủi không có một phiến lá nào, một quả trái cây đỏ rực to bằng nắm đấm trẻ con đón gió khẽ lay động, lan toả hơi nóng và hương thơm ra bốn phía.
Chỉ hít một hơi đã làm Cố Hàn cảm thấy một hơi nóng tràn vào trong người, cả linh lực cũng trở nên sinh động hẳn lên.
Bảo bối! Đây tuyệt đối là bảo bối hiếm
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!