Cảm giác nguy cơ tử vong lập tức bao phủ Cố Hàn!
Hỏng rồi!
Lòng hắn dao động, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, thân thể vô thức lui về phía sau.
Dám liều mệnh không có nghĩa là đần độn đi chịu chết.
“Khè!”
Hành động của Cố Hàn đã chọc giận con rắn, nó thè đầu lưỡi đỏ tươi ra, trực tiếp hóa thành một tia sáng đỏ táp thẳng về hướng Cố Hàn bằng tốc độ mắt thường khó mà bắt giữ.
Chỉ trong nháy mắt nó đã đi tới trước người Cố Hàn. Răng độc trắng hếu rất lạnh lẽo, một mùi tanh hôi nồng nặc phà tới trước mặt.
Chạy không thoát, vậy thì liều mạng – Trong nháy mắt cố Hàn chỉ kịp sinh ra suy nghĩ này.
Lúc này, Lỉnh Giác vượt xa người thường lại giúp hắn một Lân, mặc dù tốc độ của con rắn quá nhanh, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng
nắm được quỹ đạo phóng tới của nó.
Xoát!
Hắn không chút do dự mà rút trường kiếm ra, lỉnh lực không nhiều trong cơ thể điên cuồng tuôn trào, thuận thế chém vào cổ con rắn.
Nơi đó… chính là tấc thứ bảy của nó!
“Khè!” Trong đồng tử dựng thẳng đỏ rực của con rắn lập tức xuất hiện một tỉa kiêng kị nhân tính hóa, thân thể hơi uốn éo rồi lập tức tránh khỏi điểm yếu hại.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, lớp vảy trên người con rắn tóe lên một tỉa lửa, trong nháy mắt trên người nó đã hiện ra một vệt trắng thật sâu, nhưng ngoài ra thì không bị thương gì cả.
Nhưng cả cánh tay phải của Cố Hàn đã không còn tri giác mà run lên, thậm chí không nắm chặt được trường kiếm nữa.
“Khè!”
Bị đau nên hung tính của con rắn bùng nổ, thân thể lại uốn éo lập tức cắn vào tay Cố Hàn.
Đau nhức!
Nóng!
Trong chốc lát, độc tố bị rót vào cơ thể hắn, một cảm giác nóng rực khó mà chịu đựng như muốn đốt cháy hắn thuận theo vết thương tràn lên cánh tay, mà cánh tay kia… Cũng lập tức biến thành màu đỏ rực.
Ngay sau đó, hỏa độc đã tràn khắp máu thịt, xương cốt, nội tạng của hắn…
Ý thức dần dần mơ hồ, nhưng cố Hàn lại cắn chặt răng giữ vững chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu, tay trái hắn giơ kiếm không ngừng chém lên người con rắn.
Keng!
Keng!
Tia lửa văng khắp nơi, con rắn đau đớn khó chịu, trong mắt bùng lên sự hung ác nên rót càng nhiều hỏa độc vào cơ thể Cố Hàn.
Rất nhanh, hỏa độc đã lan tràn vào kinh mạch.
Cũng đúng vào lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Kinh mạch mới sinh chẳng những không bị ăn mòn mà những tia sáng bạc tô điểm trên đó đột nhiên sáng lên rồi biến thành từng vòng xoáy nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, chúng
đang không ngừng hấp dẫn hỏa độc trong cơ thể hắn.
Được vòng xoáy loại bỏ nên độc tố trong hỏa độc cũng biến mất, chỉ còn lại một luồng lỉnh lực thuần túy đến cực điểm đang không ngừng chạy khắp kinh mạch.
Trong chốc lát, tu vi của Cố Hàn tăng lên với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Ngưng Khí tầng thứ 5, tầng thứ 6, tầng thứ 7!
Rất nhanh đã tới tầng thứ 9, chúng sắp đột phá cửa ải trong các đường kinh mạch rồi thuận thế bước vào Khai Mạch cảnh.
Không thể phá cảnh!
Hơi nóng trong cơ thể dần dần tiêu tán, Cố Hàn càng ngày càng tỉnh táo hơn, hắn cảm nhận được dị thường trong cơ thể nên lập tức đưa ra quyết định.
Cơ hội như vậy là ngàn năm một thuở – Hắn phải tiến lên cực cảnh!
Vào thời khắc này, hắn không kịp tự hỏi nguyên nhân xảy ra biến cố, chỉ có thể căng thẳng tập trung phong bế các quan ải trong kinh mạch, khoá chặt càng ngày càng nhiều Linh khí
trong đó lại.
Cấp bậc của con rắn cao hơn Cố Hàn quá nhiều, hỏa độc lại là tinh hoa ngưng tụ từ trong người nó, khỉ hỏa độc biến thành Lỉnh khí thì số lượng sẽ vô cùng dồi dào.
Rất nhanh, từng cơn đau đớn âm ỉ không ngừng truyền ra từ kinh mạch.
Nếu đổi lại là người thường thì e là đã bị Lỉnh khí bạo loạn xông phá kinh mạch, nổ tung mà chết, nhưng kinh mạch sau khi tái tạo của Cố Hàn rất cứng cỏi, lại rộng hơn người thường mấy lần, mặc dù hơi khó chịu nhưng còn chưa đến cực hạn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, con rắn kia đã nhả hết hỏa độc rồi rớt xuống đất không nhúc nhích, uể oải đến cực điểm, không còn vẻ hung hãn và tàn bạo như trước nữa.
Mà cảm giác đau đớn trong kinh mạch của Cố Hàn cũng giảm đỉ.
Lúc này số lượng lớn Linh khí dạng sương mù đã hóa thành một tỉa nước nhỏ lẳng lặng chảy xuôi trong kỉnh mạch.
Là linh lực thể lỏng! Hắn đã đến Ngưng Khí cảnh tầng thứ 10!
“Phù…” Cố Hàn nhẹ nhàng thở hắt ra, chậm
rãi đứng lên rồi cẩn thận cảm ứng biến hóa trong cơ thể: “Đây chính là cực cảnh?”
Mặc dù lỉnh lực thể lỏng chỉ có chừng một phần năm ngón cái, nhưng tổng thể cũng gấp năm lần tu sĩ cùng cảnh giới, thậm chí còn nhiều hơn Khai Mạch tầng thứ 5, thứ 6 bình thường không ít.
Huống chi hiện tại linh lực của hắn đã tinh thuần hơn xa dĩ vãng.
“Quả nhiên rất mạnh. Mặc dù vẫn là tu vỉ Ngưng Khí kỳ, nhưng những Khai Mạch tầng thứ 5, thứ 6 kia tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”
“Tên kia không gạt ta, cực cảnh này… Cũng không phải quá khó.”
“Chỉ là…” Nhìn thoáng qua con rắn màu đỏ trên mặt đất, trong lòng của hắn âm thầm sợ hãi: “Lần sau tuyệt đốỉ không thể lỗ mãng như thế.”
Hắn nghĩ lại liền hiểu ra nguyên nhân hậu quả.
Tuy cảnh giới của con rắn màu đỏ này rất cao, nhưng thủ đoạn công kích chủ yếu là hỏa độc, nếu đối phó người thường thì dù là cao thủ Thông Khiếu cảnh cũng không dám đối kháng chính diện, nhưng kinh mạch kỳ dị của Cố Hàn
lại như khắc tinh trời sinh của nó, mười phần thực lực của nó không phát huy ra được nổi một phần, hỏi sao lại không thua?
Nhưng đổi lại là yêu thú khác thì chắc hiện tại hắn đã bị xé thành mảnh nhỏ, căn bản không có khả năng nhân họa đắc phúc (Tưởng gặp nạn mà hóa ra gặp may), nhận được tạo hoá này.
■’Khè!”
Ngay khi cố Hàn cảm khái thì con rắn đã khôi phục chút sức lực, nó thè lưỡi ra, trong đôi mắt đỏ ké đầy vẻ oán độc, nó lao thẳng về hướng Cố Hàn nhanh như sấm sét, mục tiêu… là hai mắt của Cố Hàn.
Nhưng nó đánh giá thấp Linh Giác của Cố Hàn, trong nháy mắt nó lao lên thì hắn đã phản ứng kịp.
Xoát!
Trường kiếm chém mạnh xuống.
Linh lực thể lỏng trong cơ thể hắn lập tức tuôn trào, vận hành một vòng theo một quỹ đạo huyền ảo rồi rót vào thân kiếm.
Mà tốc độ hắn xuất kiếm cũng nhanh hơn không chỉ gấp đôi so với lúc trước, Lân này hắn vẫn nhắm thẳng vào tấc thứ bảy của con rắn.
Con rắn đã bị thương nặng, mà tu vi của Cố Hàn lại tiến nhanh, tốc độ đôi bên đã khó phân cao thấp.
Ông!
Dưới sự bổ sung không dứt của linh lực, trên mũi kiếm sứt mẻ toát ra một tỉa sáng ba tấc.
Xùy!
Một âm thanh nhỏ vang lên, khi con rắn còn cách mặt Cố Hàn nửa thước thì trường kiếm đã chém vào tấc thứ bảy của nó, phòng ngự của nơi đó yếu hơn những chỗ còn lại rất nhiều nên lập tức bị trường kiếm nhẹ nhàng chém đứt, một dòng máu nóng bắn ra, thân thể dài nhỏ của nó bị chém thành hai đoạn rồi rơi xuống đất run rẩy mấy cái, sau đó không động đậy gì nữa.
“Vừa rồi…” Cố Hàn lại nhìn vào trường kiếm trong tay: “Cái đó là… Đại Diễn Kiếm Khí?1′
Hắn vừa suy nghĩ như vậy thì lỉnh lực trong cơ thể đã được vận chuyển theo ghi chép trên Đại Diên Kiếm Kinh lần nữa, trong khoảnh khắc ánh kiếm dài ba tấc kia lại xuất hiện, thay thế mũi kiếm sứt mẻ của trường kiếm.
Khi linh lực của hắn không ngừng tuôn ra,
ánh kiếm càng ngày càng dài… Thẳng đến cuối cùng đã dài đến nửa thước.
Đế lúc này linh lực trong cơ thể hắn đã thiếu đỉ một phần năm.
Xoát!
Trường kiếm hất lên, ánh kiếm kia lập tức bắn ra rồi hóa thành một tỉa kiếm khí, chém về phía một tảng đá màu nâu xanh cách đó không xa.
Không bị gì cản lại, kiếm khí chợt lóe lên rồi trực tiếp chui vào vách núi đá xa xa, để lạỉ một lỗ nhỏ sâu không lường được.
Sau một lát, tảng đá này đột nhiên bị cắt thành hai mảnh rồi lăn xuống một bên, vết cắt trơn nhẵn như mặt kính!
“Không gì không phá, đánh đâu thắng đó!” Cố Hàn hít một hơi thật sâu, cầm chặt trường kiếm trong tay.
“Đại Diễn Kiếm Kinh này quá mạnh. Ta chỉ mới đến cực cảnh Ngưng Khí tầng thứ 10 mà đã miễn cưỡng tu luyện ra một tia kiếm khí, không biết tu thành bốn mươi chín tỉa thì sẽ như thế nào?”
Hắn tạm thời bỏ suy nghĩ này qua một bên, cất xác con rắn vào túi trữ vật rồi đỉ về hướng
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!