“CỐ Đào!” Nhìn thấy cố thống lĩnh, đôi mắt Cố Hàn lập tức đỏ lên.
“Thả nàng ra!”
“Cố Hàn?” Cố thống lĩnh buông tay ra, dò xét nhìn chằm chằm Cố Hàn rồi nhíu mày: “Thương thế của ngươi thật sự khôi phục lại.”
“Ta nói…” Cố Hàn ép sát từng bước: “Ngươi thả nàng ra!”
“Ngươi không tệ.” Cố thống lĩnh đột nhiên nở nụ cười: “Cố Hàn vẫn là Cố Hàn. Bắt được nha đầu này chẳng khác nào bắt được mạng của ngươi.”
Khỉ nói chuyện, tay của ông ta nhẹ nhàng đặt lên cổ A sỏa.
Hàm ý không cần nói cũng biết.
“Ngươi…” Cố Hàn cố nén sát ý trong lòng mà dừng lại: “Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
“Tất nhiên là mạng của ngươi.” Cố thống lĩnh chậm rãi nói: “Thiếu chủ đã nói một tháng sau là ngày ngài ấy tiến vào võ viện Đại Tê, trong thời gian đó ngài ấy không muốn phiền lòng vì kẻ giết cha là ngươi, nghe hiểu không?”
“Giết cha?” Trong mắt cố Hàn lóe lên một tỉa đau thương: “Ngươi cũng tin chuyện này? Ngươi được nghĩa phụ một tay đề bạt lên, là tâm phúc của người, từ nhỏ ta cũng luôn coi ngươi như trưởng bối, ngươi cho rằng ta sẽ phát rồ đến giết nghĩa phụ sao?”
“Cố Hàn.” Cố thống lĩnh lắc đầu: “Ngươi vẫn ngây thơ y như ngày trước ”
Khi nói chuyện, tay ông ta lật qua rồi lấy ra một cây trường thương từ nhẫn trữ vật, thân thương đỏ ngầu, có khắc vô số phù văn, bề ngoài nhìn đẹp hơn trường kiếm trong tay cố Hàn rất nhiều.
“Hỏa Vân Thương!” Cố Hàn chấn động mạnh: “Vì sao Hỏa Vân Thương của nghĩa phụ lại nằm trong tay ngươi.”
“Vô công bất thụ lộc.” Cố thống lĩnh mặt không cảm xúc: “Cây thương này là ban thưởng ta đáng có được.”
“Thì ra…” cố Hàn lập tức hiểu ra ý ông ta, hắn buông ra từng lời như huyết lệ: “Ngươi cũng có phần hại nghĩa phụ ta.”
“Con người luôn phải leo lên cao, không phải sao, ta cẩn trọng đi theo Cố Thiên nhiều năm như vậy, vì sao vẫn là một thống lĩnh nho nhỏ.”
“Thứ chó má vong ân phụ nghĩa như ngươi, ta giết ngươi.1′
“Dừng lại.” Cố thống lĩnh hơi dùng sức: “Ngươi qua đây thì ả phải chết!”
Mặc dù ông ta đã có tu vi Khai Mạch tầng thứ 8, nhưng lại mơ hồ cảm thấy nguy hiểm khỉ đối mặt với Cố Hàn. Tính cách ông ta vốn cẩn thận nên sẽ không bỏ qua lợi thế quan trọng là ASỎa.
“Thiếu gia,” A sỏa khóc không thành tiếng: “ô ô ô… Đừng lo cho ta, ngài… Ngài chạy mau!”
Trong suy nghĩ đơn giản của nàng, Cố Hàn trọng thương mới khỏi thì nhất định không phải đối thủ của Cố thống lĩnh.
“Nói đi.” Cố Hàn đột nhiên bình tĩnh lại: “Ngươi muốn thế nào.”
“Tất nhiên là muốn ngươi chết.” Cố thống lĩnh cười lạnh một tiếng: “Trước tiên là buông kiếm xuống, sau đó từ… A!”
Ông ta đột nhiên kêu lên đau đớn.
Là A sỏa dùng hết sức cắn vào tay ông ta.
“Thứ ngu xuẩn,” ông ta giận tím mặt: “Ta làm thịt ngươi!”
Ông ta lập tức dùng sức, khuôn mặt nhỏ
của A sỏa đỏ bừng lên, nhưng nàng đã một lòng muốn chết nên căn bản không há miệng mà còn cắn mạnh hơn nữa.
Nàng hận, hận mình vô dụng, càng hận Cố thống lĩnh hèn hạ!
Tủi nhục và đau thương chồng chất những ngày qua đều bùng nổ vào khoảnh khắc này, đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng nhìn chòng chọc vào Cố thống lĩnh, có cảm giác ít đi chút ngơ ngơ ngác ngác, tăng thêm mấy phần tĩnh mịch và quỷ dị.
Lúc Cố thống lĩnh đối diện với ánh mắt của nàng thì đột nhiên hoảng hốt trong chớp mắt.
Đúng vào lúc này…
“Cố Đào!” Đối diện có một giọng nói lạnh lùng như hàn băng Cửu Uyên vang lên.
“Ngươi dám!!”
Tiếng nói vừa dứt thì trong rừng rậm tối tăm đột nhiên bừng lên một vệt sáng!
Cố thống lĩnh cũng giật mình tỉnh lạí.
Nhưng tỉa sáng kìa quá nhanh, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng, khóe mắt chỉ vừa nhìn thấy thì nó đã chém đến trước người.
Là Đại Diễn Kiếm Khí!
Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đã lướt qua vai trái ông ta rồi chém vào rừng sâu, không còn tung tích.
“Cái này…” ông ta triệt để ngây người: “Rốt cuộc là cái gì…”
Lời còn chưa dứt thì máu tươi đã phun trào, vai trái và cả cánh tay trái của ông ta đã triệt để tách rời khỏi cơ thể.
“A! Ị”
Đến lúc này ông ta mới cảm giác được cơn đau mãnh liệt truyền đến, ngã xuống rồi quỳ trên mặt đất!
Mà Cố Hàn cũng thuận thế tiến lên nhẹ nhàng ôm A sỏa vào lòng.
“Thiếu gia…” Giọng nói của A sỏa có chút suy yếu: “Xỉn lỗi, A sỏa liên lụy ngài rồi…”
“Là ta không đúng, không nên để lại một mình nàng ở đây.”
“Thiếu gia, A sỏa mệt mỏi quá…”
“Vậy ngủ một lát đi.” cố Hàn nhẹ nhàng sờ đầu nàng: “Chờ nàng tỉnh dậy, thiếu gia sẽ làm món ngon cho nàng ăn.”
“Được…” Lời còn chưa dứt thì nàng đã ngủ say.
cố Hàn nhẹ nhàng buông nàng xuống rồi từ từ đi đến trước mặt Cố thống lĩnh đã mặt mày trắng bệch.
“Ngươi đáng chết!”
“Cố Hàn, ta…”
“Ngươi xứng cầm thương của nghĩa phụ sao?”
Phốc!
Ánh kiếm lóe lên, trường thương và cánh tay phải của Cố thống lĩnh lập tức rơi xuống đất.
“Cố Hàn…” Ông ta cố nén đau đớn mà gian nan ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh: “Ta biết sai rồi, ta cũng biết mình đáng chết. Nhưng… Dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa nhiều năm, lúc nhỏ ngày nào ngươi cũng cưỡi trên cổ ta, ngươi… Chưa quên chú?”
“Cho nên.” cố Hàn mặt không cảm xúc: “Ngươi bảo ta thả ngươi đi?”
ir ir
“Được, ngươi cho ta mượn một thứ thì ta chấp nhận tha cho ngươi.”
Cố thống lĩnh rất vui mừng: “Được, ngươi muốn cái gì thì ta cũng cho ngươi, Hỏa Vân Thương đúng không? Cứ việc cầm đi, là ta
không xứng dùng nó.”
“Không phải.” cố Hàn lắc đầu: “Ta muốn mượn đầu của ngươi để tế nghĩa phụ của ta!”
Phốc!
Tiếng nói vừa dứt, một tia kiếm khí loé lên làm đầu của Cố thống lĩnh lập tức rơi xuống đất, trong mắt ông ta vẫn còn một tỉa mừng rỡ.
“Nghĩa phụ.” Cố Hàn cúi đầu trước trường thương: “Đây là kẻ đầu tiên. Những kẻ hại người không aỉ thoát được cả!”
“Muốn đi võ viện Đại Tê?” Hắn nhìn thoáng qua nơi xa, vẻ mặt lạnh lẽo: “Sau một tháng, các ngươi đều phải đền mạng cho nghĩa phụ ta.”
“Phế vật! Khốn nạn!” Trong đại sảnh của Cố gia, Cố Dương nhìn thỉ thể Cố thống lĩnh được đặt trước mặt thì nổi trận lôi đình: “Chỉ một tên Cố Hàn thôi mà cũng không đối phó được, nuôi các ngươi để làm gì.”
Mấy tên hộ vệ phía dưới nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh lấy một cái.
“Đủ rồi!” Cố Trường ngồi phía trên lạnh lùng liếc nhìn Cố Dương: “Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, con đã quên hết đạo lý ta dạy rồi _ _ _ ir sao.
“… Vâng, gia gia.”
“Ta hỏi các ngươi” Cố Trường chuyển mắt về hướng mấy hộ vệ kia: “Các ngươi có tận mắt nhìn thấy cố Hàn giết cố Đào không?”
“Cái này… Không thây, nhưng vết thương của Cố thống lĩnh…”
“Cha,” Một nam tử trung niên bên cạnh Cố Dương đột nhiên mở miệng: “Có gì đó quái lạ. Hôm qua Cố Hàn vẫn là phế nhân, nhưng hôm nay lại có thực lực giết chết cố Đào, vậy…”
Ông ta là cha của Cố Dương, Cố Thành!
“Lui ra.” Cố Trường vẫy tay quát lui hộ vệ: “Nếu hắn có thể phục hồi thực lực trong vòng một ngày ngắn ngủi, còn có thể chém giết Cố thống lĩnh thì nhất định là nhờ kim âh kia.”
“Nhưng…” Cố Thành cau chặt mày lại: “Ngày ấy chúng ta đêu trông thấy Cố Thiên nổi điên, mất hết tính người, sao lại giao kim ấn cho Cổ Hàn được?”
“Sơ suất rồi.” Ánh mắt Cố Trường đanh lại: “Chúng ta chỉ thấy hắn phát cuồng, nhưng không biết phát cuồng đến mức nào, không chừng… Hắn còn chút tỉnh táo cuối cùng, chúng ta dều bị hắn lừa gạt!”
“Cha, nếu kim ấn kia thật sự nằm trong tay
Cố Hàn thì hắn có phát điên giống như cố Thiên không?1′
“Có khả năng.” Ánh mắt Cố Trường trở nên xa xăm.
“Đương nhiên, mặc kệ điên hay không thì vẫn phải loại bỏ tai hoạ này, ta tuyệt đối không phạm sai lầm này lần thứ hai đâu.”
“Lập tức tuyên bố treo thưởng cho tán tu rừng Man Hoang, Cố Hàn ngỗ nghịch giết cha, lạm sát tộc nhân lại không biết hối cải. Dù là kẻ nào bắt được hắn, dù sống hay chết cũng được ban thưởng hai ngàn Nguyên Tinh, một thanh Lỉnh khí thượng phàm!”
“Gia gia.” Cố Dương có chút đau lòng: “Nhiều như vậy…”
Hai ngàn Nguyên Tinh đã gần tài nguyên dùng nửa năm của gã.
Mà pháp bảo thế gian cũng có phân chia đẳng cấp là: Pháp khí, Linh khí, Bảo khí, Huyền khí… Còn phân chia hạ trung thượng và cực phẩm. Tìm khắp Cố gia cũng không có được bao nhiêu chuôi Linh khí thượng phẩm.
“Không tính là gì.” cố Trường khoát tay: “Khu rừng Man Hoang quá lớn, dựa vào vài người của Cố gia thì ít ỏi quá. Còn nữa, nếu con
có thể thuận lợi tiến vào võ viện Đại Tê thì chút tiêu hao này có thể được bù lại gấp mười, gấp trăm lần.”
“Gia gia yên tâm.1′ Nhắc đến võ viện Đại Tề, Cố Dương lại khôi phục tự tin: “Gần đây tu vỉ của con đã đột phá, hơn nữa con sắp luyện Liệt Diễm Phần Quyết của gia tộc tới cảnh giớỉ hình và thần hợp nhất rồi, trừ con ra không ai giành được vị trí này.”
“Tôt!” Cuối cùng trên mặt cố Trường cũng có nụ cười: “Không hổ là niềm tự hào của cố gia ta. Tương lai của Cố gia nhờ hết vào con!”
Khu rừng Man Hoang vẫn như trước đây, càng xâm nhập thì càng âm u không ánh sáng.
Trong bóng tối dày đặc, hai bóng dáng một trước một sau không nhanh không chậm đi về phía trước.
Người đi trước tóc trắng mặt hồng, tinh thần sáng láng, mặt mũi hiền lành. Đi sau ông nửa bước là một lão già khí chất âm nhu, mặt trắng không râu, thắt lưng còng xuống.
“Lý tổng quản, thương thế của ngươi không sao chứ.”
“Khụ khụ… Làm phiền Tiết lão quan tâm,
do ta quá sơ ý, không ngờ con Hỏa Thỉềm kia đã tiến hóa đến cấp 6.”
“Vất vả cho ngươi.”
“Tiết lão khách sáo, lần này ta tới là vì bảo vệ an toàn cho ngài, chứng hàn độc của Thất hoàng tử càng ngày càng nghiêm trọng, phải làm phiền Tiết lão.”
“Ai…” Người phía trước cảm thán một tiếng: “Cách của lão phu chỉ có thể trị ngọn không thể trị gốc. Nếu ân sư của ta ở đây thì đã không phải vâh đề.”
“Quỷ y ngài ấy hành tung bất định, phiêu bạt bốn phương, đã mấy chục năm chưa từng hiện thân, Đông Hoang lớn như thế thì biết đi đâu tìm được ngài ây, ai… sao số Thất hoàng tử khổ như vậy chứ.”
“May mà lần này chúng ta tìm được không ít Linh dược, đợi trở về… Hả?” Tiết thần y có chút vui mừng.
“Làm sao vậy, Tiết lão?”
“Mùi thơm này… Hình như là Liệt Dương quả?”
“Liệt Dương quả?” Lý tổng quản lập tức vui mừng: “Đó không phải là Linh dược chúng ta cần sao?”
“Đúng vậy!”
“Tốt tốt tốt, Tiết lão đợi một chút, ta lập tức đỉ lên phía trước tìm kiếm!”
“Cấn thận một chút, nơi sinh ra Liệt Dương quả nhất định có rắn Xích Diễm, một khi trưởng thành chính là yêu thú cấp 6, tuyệt đối không thể khinh thường hỏa độc của nó.”
“Tiết lão yên tâm, ta biết chừng mực.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!