Nhìn Lý tổng quản cách đó không xa, trong lòng Cố Hàn căng thẳng lên, vô thức siết chặt thanh kiếm trong tay.
Mạnh!
Rất mạnh!
Lão giả này tự xưng là cha gia, còn dùng giọng điệu nhẹ nhàng đã tạo cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm mà không có cách nào kháng cự lại cảm giác này!
Nhẹ nhàng di chuyền một bước, hắn lập tức chặn cửa hang động sau lưng lại.
Trong đó, A sỏa vẫn đang ngủ say ở đó.
Từ ngày đó, sau trận chiến với Cố thống lĩnh, đã trôi qua hai ngày, nhưng A sỏa lại có trạng thái rất bất thường, nàng đã ngủ đến tận bây giờ, Cố Hàn nghĩ rằng có lẽ nàng quá mệt mỏi nên hắn quyết định đào một cái hang động ở đây để nàng có thề nghỉ ngơi thật tốt.
ở đây vẫn còn sót lại khí tức của con rắn nhỏ màu đỏ đó. Bình thường rất ít người và yêu thú dám đến gần nơi này, trong thời gian ngắn có thể coi là nơi an toàn.
Còn về loại trái cây đó thì tất nhiên là hắn đã hái xuống và ăn sạch từ lâu rồi.
Chỉ có điều.
Tuy là loại trái cây này thần kỳ giúp hắn thành công đột phá Ngưng Khí Cảnh, nhưng cũng chỉ mới bước vào Khai Mạch Cảnh tầng thứ hai mà thôi, kém xa nọc độc của con rắn nhỏ màu đỏ.
Càng nghĩ càng không có manh mối.
Hắn chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là do dịch thể lỉnh lực trong cơ thể hắn và kỉnh mạch rộng hơn người thường rất nhiều.
“Tiểu tử!1′
Thấy Cố Hàn không lên tiếng, Lý tổng quản có chút mất kiên nhẫn.
“Cha gia hỏi ngươi đấy, viên Liệt Dương quả kia đâu mất rồi!”
Liệt Dương quả?
Đó có phải là tên của loại quả đó không?
“Ta không biết.”
Tất nhiên Cố Hàn sẽ không thừa nhận.
“Ta chưa từng nhìn thấy Liệt Dương quả gì đó mà ngươi nói.”
“Tiểu tử gian xảo!”
Lý tổng quản nhướng mày.
“Ngươi dám lừa gạt cha gia? Chưa từng nhìn thấy ư, vậy khí tức của Liệt Dương quả trên người ngươi từ đâu ra! Còn không mau thành thật đưa cho cha gia!”
ir ir
CỐ Hàn không nói gì.
Người này là chó à?
Cái này cũng ngửi ra được?
“Ngoan ngoãn giao quả đó ra đây thì tâm tình của cha gia còn tốt, sẽ có lợi cho ngươi, nếu còn dám ăn nói xằng bậy nữa, ha ha, đề ngươi nếm thử thủ đoạn của cha gia!”
Trong khỉ nói chuyện, một khí tức lạnh lẽo ập đến ngột ngạt!
“Ngươi đến muộn rồi.”
Nhìn thấy ông ta hùng hổ doạ người như thế, Cố Hàn đương nhiên biết rõ chuyện ngày hôm nay khó mà cho qua dễ dàng được, nên hắn không giấu giếm nữa mà nói sự thật.
“Quả đó mất rồi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Ta đã ăn rồi.”
“Ngươi nói cái gì!”
Lý tổng quản hét lên.
“Ăn? Tiểu tử, thái độ kiêu căng ngạo mạn cũng phải có giới hạn! Hiệu quả của Liệt Dương quả quá bá đạo, cho dù ở Tụ Nguyên Cảnh cũng phải luyện hóa cẩn thận, chỉ với tu vi Khai Mạch như ngươi mà có thể chịu đựng được hoả lực cuồng bạo đó à?”
“Mặc kệ ngươi có tin hay không, ăn cũng ăn rồi!”
“Được được được!”
Lý tổng quản cười nham hiểm.
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tiểu tử ngươi mạnh miệng lắm, vậy cũng đừng trách cha gia ỷ lớn hiếp nhỏ, dạy cho ngươi một bài học!”
Nói xong, luồng khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ hơn gấp mấy lần!
Cố Hàn như đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, hắn nghiến răng, tu vỉ trong cơ thể lập tức bắt đầu phát huy toàn lực, Đại Diễn Kiếm Khí đã sẵn sàng xuất kích!
“Dừng tay!”
Đột nhiên, một tiếng hét giận dữ từ xa truyền đến, đã kịp thời ngăn Lý tổng quản lại.
Lại là Tiết Thần y.
“Lý tổng quản!”
Ông ấy tiến lại gần, sắc mặt tối sầm.
“Ngươi đang làm gì vậy!”
“Tiết lão, ngàỉ có điều không biết.”
Lý tổng quản hung ác trừng mắt nhìn cố Hàn, kể lại chuyện đã xảy ra.
“Tiểu tử này tính khí thất thường, cha gỉa không còn lựa chọn nào khác…”
Phía đối diện, Cố Hàn lạnh lùng nhìn ông ta.
Tính khí của ta thất thường?
Ngươi cũng nhìn xem tính tình của ngươi như thế nào!
“Được fôỉ!”
Nghe vậy, Tiết Thần y nhíu mày.
“Trong chuyện này, ngươi quá lỗ mãng rồi! Hắn là người đến trước, Liệt Dương quả này cũng là do hắn chiếm được trước, nếu hắn không tình nguyện đưa cho ngươi, ngươi lại muốn cướp, không ổn, rất không ổn.”
“Đúng vậy!”
Lý tổng quản vội vã cười làm lành.
“Tiết lão dạy phải, là cha gia lo lắng cho an nguy của Thất hoàng tử nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Nhưng trong lòng ông ta lại không cho là đúng.
Vị Tiết Thần y này cái gì cũng giỏi, nhưng tính tình lại quá mềm yếu, là một người tốt vô cùng.
“Tiểu hữu.”
Tiết Thần y suy nghĩ một lúc rồi nhìn cố Hàn.
“Liệt Dương quả tuy là trân quý, nhưng lại sinh trưởng bằng hỏa lực, chưa kể dược lực bá đạo và cường đại, nhưng tác dụng nâng cao tu vi của nó cũng không lớn như tưởng tượng của ngươi. Hơn nữa… với tu vi của tiểu hữu thì thứ này đối với ngươi chỉ là vô dụng mà thôi.”
Sinh trưởng bằng hỏa lực?
Cố Hàn chợt hiểu ra.
Khó trách tác dụng của loại quả này đối với bản thân hắn thấp hơn nhiều so với mong muốn, hóa ra là vì nguyên nhân này.
“Tiểu hữu.”
Tiết Thần y tiếp tục nói: “Liệt Dương quả có tác dụng rất lớn đối với lão phu, chỉ bằng ngươi nhường nó cho lão phu được không? Ngươi yên tâm, lão phu nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, sẽ đổi một vật phẩm tu luyện tương đương!”
Cố Hàn thực sự đã có chút hối hận.
Ăn sớm quá!
Nếu như hắn vẫn gỉữ quả này đến bây giờ rồi đổi lấy những tài nguyên tu luyện kia, có lẽ sẽ đẩy tu vỉ của hắn lên Khai Mạch Cảnh tầng thứ ba, thậm chí là tầng thứ bốn!
“Tiền bôi.”
Tiết Thần y có thái độ ôn hoà, không dùng quyền lực áp đảo người khác, Cố Hàn đương nhiên sẽ không dùng lời nói mỉa mai.
“Không phải là ta không muốn, loại quả đó… quả thực đã bị ta ăn fôỉ.”
“Tiểu tử!”
Lý tổng quản lại hét lên.
“Ngươi….”
“Thôi vậy!”
Tiết Thần y không hài lòng nhìn hắn một cái, lắc đầu.
“Nếu tiểu hữu đã không muốn, lão phu cũng không làm khó ngươi nữa, Lý tổng quản, chúng ta đỉ thôi.”
“Chuyện này… haizz, được thôi!”
Lý tổng quản có chút không cam lòng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hàn.
“Tiểu tử, đừng để cha gia gặp lại ngươi!”
Sắc mặt Cố Hàn vô cảm.
Đe dọa ư?
Tất nhiên là hắn không sợ.
Tuy rằng hắn cũng mơ hồ đoán được thân phận của Lý tổng quản thông qua giọng điệu và cách xưng hô, nhưng hắn cũng không có cảm giác gì đối với Hoàng thất Đại Tê.
Từ khi còn nhỏ, cố Thiên đã dạy hắn một đạo lý: Đại trượng phu đứng giữa đất trời, chỉ kính trọng chứ không sợ hãi!
“Thiếu gia…”
Đúng vào lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt vang lên từ phía sau, chính là A sỏa loạng choạng bước ra ngoài, trông nàng vẫn còn buồn ngủ, xem ra nghỉ ngơi hai ngày hai
đêm cũng không thể bù đắp được sức lực đã tiêu hao của nàng.
“A Soả?”
Vẻ mặt Cố Hàn trông rất vui vẻ, lập tức nhanh chóng đỡ lấy nàng.
lfTỉnh rồi à? Đừng cử động, chân của nàng vẫn đang bị thương!1′
‘Thiếu gia, ta đói quá…1’
Nàng không có tu vi bảo vệ, chỉ là một thân thể phàm trần, đã lâu chưa ăn cơm nước gì nên tất nhiên không thể chịu nối.
“Đói bụng? Được, ta…
“Tiểu hữu.”
Đúng vào lúc này, giọng nói của Tiết Thần y lại vang lên, ông ấy đã đi rồi mà vẫn quay lại, đỉ đến trước mặt Cố Hàn.
“Tiền bối.”
Trong lòng Cố Hàn căng thẳng, hắn nhanh chóng bảo vệ A Soả ở phía sau.
“Ta thực sự đã ăn quả đó rồi!”
“Không phải chuyện này.”
Tiết Thần y mỉm cười, lây ra một chiếc bình ngọc từ trong nhẫn trữ vật.
“Ta thấy tiểu cô nương này bị thương rất nặng, đây là dược tán lão phu đã điều chế trong lúc rảnh rỗi, tặng cho tiểu hữu đây.”
“Đa tạ tiền bối!”
Cố Hàn thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhiều lời mà nhận lấy bình ngọc.
Chỉ cần nhìn vào sự tỉnh xảo của bình ngọc cũng có thể biết dược tán trong đó quý giá hơn nhiều so với những đan dược bình thường mà hắn lấy được từ trên người cố thống lĩnh.
ở đằng xa, sắc mặt Lý tổng quản u ám, muốn tức giận nhưng lạỉ không dám.
Hừ!
Quá có lợi cho tên tiểu tử này rồi!
Vậy mà gặp được Tiết Thần y là người tốt nổi tiếng khắp Đại Tê, coi như hắn may mắn!
“Tạ ơn gia gia!”
A Soả từ phía sau cố Hàn thò đầu ra, yếu ớt nói cảm tạ.
“Tốt tốt tốt!”
Nghe được tiếng gọi gia gia này, Tiết Thần y không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt sửng sốt trong giây lát.
“Tiểu nha đầu.”
Thu lại suy nghĩ của mình, sự dịu dàng trong mắt ông ấy càng sâu đậm.
“Ngươi cũng là một người hiểu biết lễ nghĩa, dược tán này của lão phu cũng không tính là vô ích… hủ?”
Nói được một nửa, lông mày ông ấy chợt cau lại.
“Không đúng!”
“Tiền bối, sao vậy?” Trái tỉm cố Hàn đập thình thịch.
“Có vẻ như…”
Tiết Thần y can thận nhìn A Soả, suy nghĩ một lúc.
“Nha đầu, lại đây, để lão phu xem thử.”
“Hả?”
A Soả sợ hãi nhìn về phía Cố Hàn.
“Thiếu gia…”
“Đi đi.”
Cố Hàn mỉm cười nói: “Tiền bối này không có ác ý.”
Hắn đương nhiên biết vị Tiết Thần y trước mặt và Lý tổng quản kia đều có tu vi thâm sâu khó lường, cao hơn hắn rất nhiều, nếu bọn họ
muốn làm hại hắn thì đã ra tay từ lâu rồi, không cần thiết phải làm nhiều trò gian trá như thế này.
Bàn tay to lớn của Tiết Thần y từ từ che trán A Soả, một vầng sáng trắng đục mờ nhạt liên tục luân chuyển.
Sau một hồi lâu.
“Haizz…”
Tiết Thần y thu hồi bàn tay to lớn của mình lại, nhìn A Soả với ánh mắt đau lòng.
“Nha đầu đáng thương.”
“Tiền bối.”
Trái tim Cố Hàn thắt lại.
“A Soả, nàng ấy bị làm sao vậy?”
“Nếu lão phu không nhìn lầm, nha đầu này hẳn là mắc chứng khuyết hồn trong truyền thuyết!”
“Triệu chứng khuyết hồn? Đó là gì?”
“Hồn phách là căn cơ của con người, bất kể là người tu luyện hay phàm nhân, hồn phách đều bị khóa chặt với lỉnh đài, không có một chút kẽ hở nào, nhưng người bị thiếu hồn phách sẽ đần độn và ngu ngốc, có người nghiêm trọng hơn, thậm chí còn ngu dại hơn…”
cố Hàn càng nghe trái tim hắn càng trở nên lạnh giá.
Phải đối mặt!
Hoàn toàn đối mặt!
Kể từ khi hắn nhặt được A Soả mười năm trước, nàng đã luôn có vẻ đầu óc không mình mẫn như vậy.
“Mười năm ư?”
Sau khi nghe câu chuyện của Cố Hàn, Tiết Thần y càng nhíu chặt mày hơn.
“Theo ghi chép trong điển tịch, những người mắc chứng khuyết hồn, hồn lực sẽ không ngừng chảy cạn, không thể sống sót quá ba năm, nhưng nha đầu này…”
A Soả đứng ở một bên, yếu ớt nhìn hắn, có cái nghe hiểu có cái không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!