Thẩm Định Trạch đứng bên ngoài phòng phẫu thuật ở tầng 11, người canh giữ chỗ này giống như anh còn có Thẩm Định Khải và Thẩm Định Vũ. Chỉ có mắt của Thẩm Định Vũ ửng đỏ, nước mắt chảy xuống, so với đứa con trai Thẩm Định Vũ này thì Thẩm Định Khải và Thẩm Định Trạch quả thật giống như hai đứa con bất hiếu.
Lúc đi lại, Thẩm Định Khải khập khà khập khiễng, im lặng nhìn phòng phẫu thuật, đã lâu lắm rồi anh ta không gặp người cha này, thậm chí ngay cả gương mặt hoàn chỉnh của ông ấy anh ta cũng không nhớ nổi. Nếu nói trước đây anh ta vẫn còn có chút tình cảm cha con với người cha này, nhưng sau khi anh ta què chân, chút tình thân đó cũng bị phai mờ, cuối cùng chẳng còn thừa lại chút gì.
Lúc mới đầu, khi Thẩm Định Khải biết có thể cha mình đang giấu một đứa con trai, anh ta không thể tin được, nhưng anh ta không thể không tin, cha anh ta giấu đứa con đó quá tốt, không bị ám sát một lần nào, trải qua cuộc sống bình yên. Thẩm Định Khải nhìn đứa con đó từ phía xa, trong khoảnh khắc ấy, anh ta rất ghen tị, nhưng sau khi biết người bên cạnh đứa con đó còn trở về Trường Sinh Đường học tập đủ các loại nghiệp vụ, thì anh ta đã bắt đầu nghi ngờ, cha anh ta không chỉ muốn bảo vệ đứa con trai đó mà còn xem nó là người thừa kế chân chính của Trường Sinh Đường.
Ban đầu, Thẩm Định Khải vừa lo lắng vừa hốt hoảng, nhưng chẳng bao lâu anh ta đã nghĩ ra cách, nếu Thẩm Diệu Minh đã bồi dưỡng anh ta như người thừa kế, vậy tại sao không khiến chuyện này trở thành sự thật? Ngay sau đó, anh ta sai người bất cẩn tiết lộ chuyện này cho Thẩm Định Bình biết, rồi mượn cái miệng của Thẩm Định Bình nói cho Chu gia hay, anh ta chỉ cần đợi Chu Tấn Ân giải quyết sạch sẽ đứa trai đó ở bên ngoài là được.
Thẩm Định Khải không ngờ phản ứng của cha anh ta lại lớn như vậy, chẳng những tiêu tốn nhân lực, vật lực đối phó với người của Vĩnh Hằng Đường, mà còn trực tiếp khiến Thẩm Định Bình vô dụng đó chết, đương nhiên một chân của anh ta cũng tàn phế.
Khi ấy, Thẩm Định Khải không phục, anh ta đỏ mắt hỏi Thẩm Diệu Minh, “Tại sao?”
Nhưng Thẩm Diệu Minh lại lạnh lùng vô tình trả lời anh ta một câu, “Bởi vì chỉ có nó mới có thể chèo chống được Trường Sinh Đường, còn mày thì không.”
Thẩm Định Khải thừa nhận, anh ta luôn nhìn Thẩm Định Trạch với tâm tình xem trò cười, nhưng những chuyện mà Thẩm Định Trạch làm trong mấy năm qua, sự phát triển của Trường Sinh Đường khiến anh ta không muốn thừa nhận một sự thật rằng quả thật Thẩm Định Trạch xuất sắc hơn anh ta. Sao Thẩm Định Trạch có thể ra quyết định dứt khoát như vậy, hơn nữa mỗi lần sự thật đều chứng minh, quyết định của Thẩm Định Trạch chính xác thế nào, điều này khiến Thẩm Định Khải dần dần tin tưởng, những lời cha anh ta nói không phải là qua loa lấy lệ với anh ta, nhưng tình cảm cha con giữa anh ta và Thẩm Diệu Minh cũng hoàn toàn đi theo chiều hướng về con số không.
Thẩm Định Khải nhìn Thẩm Định Trạch, nếu Thẩm Diệu Minh biết ông ấy sắp chết mà đứa con trai ông ấy yêu thương nhất ngay cả nước mắt cũng không rơi, liệu ông ấy có đau lòng, có buồn bã không? Chắc là không, con người Thẩm Diệu Minh vì để đạt được mục đích của mình mà có thể không nhìn đứa con trai thương yêu nhất lấy một cái trong suốt nhiều năm, người đàn ông như vậy sao có thể buồn vì chuyện này, thậm chí ông ấy sẽ cảm thấy an ủi, đứa con trai ông ấy yêu thương nhất đã không phụ sự kì vọng của ông ấy, thậm chí ngay cả khi chết đi ông ấy cũng có thể rất vui vẻ, có thể đi cùng với người phụ nữ ông ấy yêu nhất.
Thẩm Định Khải lại nhìn về phía Thẩm Định Vũ, đây lại là một đứa không biết tự lượng sức mình, cậu ta còn cho rằng người khác không hề biết những hành động nhỏ của cậu ta sao? Bây giờ, Trường Sinh Đường hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Thẩm Định Trạch, Thẩm Định Trạch của bảy năm trước có thể dùng thực lực từng bước thu phục mọi người, huống hồ là bây giờ. Nhưng một số người thấy Thẩm Định Trạch không có ý định đối phó Thẩm Định Vũ, không biết rõ thái độ của Thẩm Định Trạch nên bọn họ lấy lòng Thẩm Định Vũ cho có lệ thôi. Chẳng lẽ Thẩm Định Vũ thật sự cho rằng những người đó tình nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng phản bội Thẩm Định Trạch vì cậu ta?
Thẩm Định Khải càng nhìn càng cảm thấy bản thân rất buồn cười, bởi vì Thẩm Định Vũ chẳng phải là bản thân anh ta trước đây sao, cho rằng mình cũng có thể mò tới vị trí đó, thậm chí anh ta của trước kia còn gần với vị trí đó hơn Thẩm Định Vũ rất nhiều. Chỉ có một ngày rời khỏi vòng tròn đó, từ thân phận người ngoài cuộc mới biết bản thân khi trước ngu ngốc cỡ nào.
Cuối cùng, Thẩm Diệu Minh cũng được đẩy ra ngoài, bác sĩ vẫn nói những lời đó, cơ thể của Thẩm Diệu Minh đã hoàn toàn sụp đổ, tuy cứu được nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu, lần sau lại gặp tình huống như hôm nay thì rất có khả năng không thể cấp cứu được nữa.
Ba anh em đều canh giữ trong phòng bệnh, Thẩm Diệu Minh vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Định Trạch xoay người nhìn bọn họ, “Về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Định Khải xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng Thẩm Định Vũ lại định kiên trì canh giữ ở đây. Ánh mắt Thẩm Định Trạch lạnh lùng nhìn Thẩm Định Vũ, “Ra ngoài.”
Thẩm Định Vũ trừng mắt nhìn, ngay sau đó rời đi với vẻ không tình nguyện.
Anh em Thẩm Định Khải, Thẩm Định Vũ đi vào thang máy, đột nhiên Thẩm Định Khải không nhịn được bật cười, anh ta càng cười tiếng cười càng lớn, làm cho Thẩm Định Vũ vô cùng ngạc nhiên nhìn anh ta một cái.
Thẩm Định Khải: “Chú nói xem có buồn cười không? Có một số người giả vờ như không biết gì, còn rất kích động đi che giấu thực lực mà hắn tự cho là đúng, nhưng không biết rằng trong mắt người khác hắn chẳng qua cũng chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi. Chú nói có nực cười không hả?”
Tim Thẩm Định Vũ thắt lại, khôi phục vẻ hời hợt trước sau như một, tựa như cố ý nhìn cái chân cà thọt của Thẩm Định Khải, không cần nói gì cũng có thể cho Thẩm Định Khải một kích mạnh mẽ.
Nhưng Thẩm Định Khải vẫn mỉm cười, “Chú muốn đánh bại cậu ta thì cần gì phải học tập cậu ta chứ?”
Thứ Thẩm Định Trạch khiến người khác sợ hãi không phải là ánh mắt của anh, mà là thực lực anh đã thể hiện. So với Thẩm Định Vũ, Thẩm Định Khải phát hiện bản thân vẫn thích Thẩm Định Trạch hơn một chút, ít nhất Thẩm Định Trạch chưa bao giờ làm những hành động và việc làm vừa dối trá vừa buồn cười như vậy, suy cho cùng ông già vẫn có chút tinh tường trong việc nhìn người.
Thẩm Đinh Trạch luôn canh giữ trong phòng bệnh, cho đến khi Thẩm Diệu Minh tỉnh lại. Thẩm Diệu Minh tỉnh lại cũng chỉ nắm tay anh, nói lung tung lộn xộn một tràng, thứ duy nhất Thẩm Định Trạch có thể nghe rõ là tên của mẹ anh. Anh nghĩ, trong lòng của cha chỉ có khoảng thời gian quen biết mẹ thì bọn họ mới trải qua cuộc sống tốt đẹp, thuần túy nhất trong cả cuộc đời này, quá tốt đẹp cho nên khi ở ranh giới tạ thế mới có thể hồi tưởng hết lần này đến lần khác.
Lúc Thẩm Định Trạch về tầng 9 đã là rạng sáng.
Trong phòng vẫn sáng đèn, hơn nữa vẫn có âm thanh truyền ra từ TV. Mạnh Nhược Dư đang nghe nhạc, tuyệt đối không phải là bản gốc, ca khúc nghe cũng khá hay, chỉ là hình ảnh nữ chính mặc bikini thỉnh thoảng chạy băng băng trên màn hình TV khiến ca khúc này vốn nghe không tệ lại nhiều thêm vẻ khôi hài, nhưng cô vẫn xem rất chăm chú, vì vậy đã biến hình ảnh khôi hài trở nên quái dị.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Thẩm Định Trạch bước tới chỗ cô.
“Vì anh chưa về đó, đương nhiên tôi không thể ngủ rồi.” Cô tắt TV, quay đầu nhìn anh, “Nghe nói đêm khuya là thời điểm một người yếu đuối nhất, lúc một mình anh trở về thấy tôi đang lặng lẽ chờ anh về nhà nhất định sẽ cảm động, sau đó sẽ càng thương tiếc tôi hơn.”
Trên mặt Thẩm Định Trạch có hai phần ý cười, anh đứng trước mặt cô, hai tay ôm mặt cô lên, càng ngày anh càng thích nhìn đôi mắt cô thế này, giống như bị nghiện vậy, “Đồ ngốc, để trong lòng được rồi, sao có thể nói ra mục đích hửm?”
“Bởi vì tôi trung thực với anh, không giấu anh chuyện gì cả.” Cô chớp chớp mắt nhìn anh.
“Hay cho một câu trung thực. Vậy cô nói xem, tại sao hôm nay cô đi gặp Chu Thành Bân, đừng lừa tôi.” Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta không kìm được nghĩ rằng nếu cô lừa anh, anh sẽ lập tức trở mặt trong phút chốc.
“Để khiến Chu Tấn Ân tin rằng tôi vẫn là người của bọn họ, như vậy tôi mới có thể giúp anh được, thay anh truyền một số tin tức ra ngoài.” Cô nói với vẻ mặt thành thật.
“Ồ? Nói như vậy cô vẫn là vì tôi sao?”
“Ừm, vì anh.” Cô nhìn vào mắt anh với gương mặt chân thành.
Thẩm Định Trạch híp mắt nhìn cô, “Quả nhiên đêm khuya là thời điểm một người yếu đuối nhất, bởi vì tôi sắp tin cô rồi, cô nói xem phải làm thế nào đây?”
“Vậy anh cứ tin tôi đi!” Cô đứng dậy, ôm lấy mặt anh, “Dù sao tôi vẫn luôn thuộc về anh, mạng này cũng nằm trong tay anh.”
Thẩm Định Trạch cúi đầu, bắt đầu hôn lên mắt cô, sau đó di chuyển xuống dưới, hôn lên gương mặt cô.
Sau ngày hôm ấy, sau khi Kỷ Thừa Ca nói cho Mạnh Tiêu Tiêu biết tên của mình, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng đến nhà sách đó vào cuối tuần, tựa như rất ăn ý, ngay cả giao hẹn cũng không cần.
Kỷ Thừa Ca luôn cầm cây bút, vô cùng kiên nhẫn diễn giải hết lần này đến lần khác những đề toán cho cô biết phải làm thế nào, nhưng lần nào ánh mắt cô cũng mờ mịt, Thẩm Định Trạch chỉ đành chậm rãi giảng lại cho cô, lúc cô vẫn lắc đầu như cũ, anh sẽ nhìn cô với ánh mắt rất bất lực, “Giảng đề cho em, tính kiên nhẫn của tôi cũng trở nên tốt hơn.”
Nhưng Mạnh Tiêu Tiêu lại cười như một tiểu hồ ly, cô nào có ngốc như vậy, cô đã hiểu từ lâu rồi, chỉ là cố ý làm khó anh thôi, ai bảo anh lừa cô, nói thành tích của anh kém cũng không làm được những đề này.
Kỷ Thừa Ca luôn chỉ cười không biết làm sao mới được, anh biết cô cố ý làm khó mình, nhưng anh cứ không nỡ vạch trần, chẳng những không nỡ vạch trần cô, mà còn vô cùng phối hợp với cô, anh giảng đề bài đó một lần rồi lại thêm một lần. Anh thích nhìn ánh mắt cô giả vờ mờ mịt, vẻ ngơ ngác ngốc nghếch ẩn giấu sự thông minh lanh lợi, giống như một cọng lông chim quét qua quét lại trêu chọc anh, làm anh vừa nhột vừa cảm thấy thoải mái.
Đó là một kiểu nghiện, kiểu nghiện khiến anh không cách nào thoát khỏi.
Thỉnh thoảng Mạnh Tiêu Tiêu cũng đọc một số tiểu thuyết, sau đó chia sẻ niềm vui với anh, “Anh nói xem lúc mấy tác giả này miêu tả nam chính đẹp trai, tại sao nhất định phải viết ra cảnh vô số nữ sinh nhìn thấy anh ta liền ngất xỉu, thật là dễ ngất xỉu mà, chắc chắn những nữ sinh đó có bệnh, phải đến bệnh viện khám bệnh đi thôi.”
“Tác giả dùng biện pháp cường điệu.” Kỷ Thừa Ca ngẩng đầu khỏi cuốn sách nhìn cô.
Đôi mắt cô lấp lánh nhìn anh, “Không phải đâu, tác giả thật tình viết như vậy, cái này không phải là lừa người sao, nào có nữ sinh như vậy chứ, thật là quá đáng, viết nữ sinh thành não tàn thế kia.”
“Xin em tôn trọng thành quả lao động của tác giả.”
Mạnh Tiêu Tiêu bỏ sách xuống, “Không được, anh phải hỏi em, tại sao em biết những thứ tác giả viết là giả, không thể nào xuất hiện loại tình huống đó được.”
Kỷ Thừa Ca nghi hoặc nhìn cô, hoàn toàn không hiểu cô đang làm cái gì, nhưng vẻ mặt nghịch ngợm tinh quái ấy khiến anh rất thích thú, “Tại sao tôi phải hỏi em?”
“Là bắt buộc.”
“Được thôi, tại sao em nói tác giả viết giả tạo?”
Cô được như ý nguyện liền mỉm cười, nụ cười cực kì đắc ý, “Bởi vì lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em không hề ngất xỉu, em thích anh như vậy, anh lại rất đẹp trai, nhưng em cũng chẳng có phản ứng lớn như thế, đương nhiên người khác không thể nào ngất xỉu được rồi.”
“Tôi rất đẹp trai?” Dường như Kỷ Thừa Ca phát hiện ra chuyện gì đó sai sai.
Vẻ mặt Mạnh Tiêu Tiêu nghiêm túc quan sát anh, khiến Kỷ Thừa Ca đang được đánh giá cũng trở nên có chút căng thẳng, anh nghe thấy cô nói, “Trong lòng em, anh chính là người đẹp trai nhất, không ai so được với anh.”
Kỷ Thừa Ca nhanh chóng né tránh ánh mắt của cô, “Không biết xấu hổ.”
“Hừ, người ta khen anh đấy, còn phản ứng như vậy, hừ, em không thèm để ý đến anh nữa.”
Cô đứng dậy định rời đi, đi được hai bước, cô xoay người thấy anh vẫn ngồi tại chỗ, “Kỷ Thừa Ca, sao anh không biết chạy tới giữ em lại hả!”
___
Thẩm Định Trạch ôm lấy cô gái trong lòng, anh nhắm mắt, nếu có thể, ngày đó anh nhất định sẽ giữ cô ấy thật chặt, chứ không phải trơ mắt nhìn cô ấy nổi giận đùng đùng bỏ đi, mặc dù anh cảm thấy lúc cô ấy nổi giận cũng tràn đầy sức sống và rất đáng yêu. Anh để cô ấy bỏ đi như vậy bởi vì anh biết chắc chắn cô ấy sẽ quay lại, bởi vì anh biết cô ấy nhất định sẽ xuất hiện…
Nhưng sau đó, trong tiệm sách kia không còn xuất hiện chàng trai tên Kỷ Thừa Ca nữa, cũng không thấy cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu xuất hiện nữa.