Thẩm Định Trạch không muốn thừa nhận quả thật anh rất thích làm loại chuyện da thịt dán vào nhau thân mật nhất này với cô, chỉ có khoảnh khắc này, đầu óc anh mới nằm ở hai thái cực, trống rỗng đến vô cùng, lại tựa như bị thứ gì đó lấp đầy đến mức không một khe hở. Bởi vì chỉ có anh tại thời khắc này mới thật sự là không suy nghĩ gì cả, những chuyện xưa tình cũ giống như thật sự không hề tồn tại, và anh ở trong loại d*c vọng này đã có được sự yên lòng mà anh hằng hướng tới.
Đó là sự yên lòng mà Kỷ Thừa Ca mong muốn nhất.
Đó là thời điểm hoàng hôn, trong tiệm sách cũng bao phủ một màu ráng chiều nhàn nhạt, cả thế giới như được tô một lớp màu vàng dịu nhẹ. Mà mỗi một quyển sách trong tiệm lại giống như gìn giữ những dấu vết của năm tháng qua đi, hợp lại thành từng bức từng bức ảnh cũ, còn cô chính là phong cảnh duy nhất trong xấp ảnh này.
Kỷ Thừa Ca bất lực nhìn cô gái đang ngồi trên sàn, anh nhắc cô không chỉ một lần rằng dưới sàn rất lạnh, đừng ngồi dưới đó, nhưng cô cứ không chịu ngồi ghế đẩu, cô đặt cái ghế đẩu anh đưa cho ở trước mặt, dùng làm một cái “ghế dựa” đặc biệt, để sách lên ghế đẩu, còn người thì ngồi dưới sàn. Mỗi lần ánh mắt không đồng ý của Kỷ Thừa Ca lia tới, cô đều sẽ lè lưỡi với anh, sau đó lấy sách che kín mặt mình, rồi lại lén lút nhìn anh, cuối cùng chậm rãi di chuyển sách từng chút một rời khỏi mặt mình.
Anh đi qua, kéo cô từ dưới sàn lên, cô bất mãn trừng mắt nhìn anh, “Ghế đẩu quá thấp, ngồi không thoải mái.”
Kỷ Thừa Ca hết cách với cô, chỉ đành xin ông chủ lấy một cái ghế đẩu tương đối cao, nhưng cô lại nhíu mày chê ngồi cao quá sẽ khó chịu.
Kỷ Thừa Ca thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt. Mạnh Tiêu Tiêu lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, cười trộm một hồi, không biết rút đâu ra một quyển sách, sau đó đi đến trước mặt anh, “Nữ chính nói ngồi như vậy khá là thoải mái đó.”
Kỷ Thừa Ca còn thật sự ngốc nghếch nghiêm túc đọc cách miêu tả của tác giả, là lúc nữ chính thầm mến nam chính, tưởng tượng có một ngày cô ấy có thể được nam chính ôm lấy, không cần làm việc gì thân mật, cũng không cần nói bất cứ lời nào, cho dù là trong tay cô ấy đang cầm một quyển sách để đọc thì cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc. Kỷ Thừa Ca cứ đọc rồi lại đọc, mặt liền nóng lên, anh không thể kìm được mà nghĩ đến cảnh tượng đó, nếu là anh và Mạnh Tiêu Tiêu…
Mạnh Tiêu Tiêu khẽ cười, âm thanh không lớn, nhưng anh lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Kỷ Thừa Ca, mặt anh đỏ rồi.” Cô nghiêng đầu, tựa như cố ý, “Anh thế này là đang xấu hổ hả? Rốt cuộc anh nghĩ tới cái gì vậy?”
Kỷ Thừa Ca mím chặt môi, dường như cơ thể không chịu khống chế, không biết phải nói gì, cũng nói không nên lời, anh cứng đờ người nhét sách lại vào tay cô, sau đó cấp tốc xoay người, cảm xúc tại thời khắc này quá xa lạ, thậm chí anh có chút sợ hãi sự xuất hiện của nó, nỗi sợ không biết tên này khiến tay chân anh luống cuống.
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn thấy động tác này của anh thì lập tức hoảng sợ, cô tức khắc đuổi theo sau, “Xin lỗi, em…”
Kỷ Thừa Ca hít thở một hơi thật sâu rồi mới xoay người nhìn cô, phát hiện nụ cười của cô đã hoàn toàn biến mất, cô đang lo lắng lại sợ hãi nhìn anh, dường như sợ anh sẽ tức giận, “Anh cố ý đấy.”
Anh không hề muốn nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh chỉ muốn thấy cô cười thôi, luôn luôn cười.
Lúc này, Mạnh Tiêu Tiêu mới bất mãn nhíu mày, trừng mắt nhìn anh, “Anh thật đáng ghét.”
Kỷ Thừa Ca nhìn ra bên ngoài tiệm sách, thừa dịp người bên ngoài đang canh giữ không chú ý, anh kéo Mạnh Tiêu Tiêu, lúc đầu cô trợn to mắt kinh hãi, nhưng cũng không hề lên tiếng, cứ đi theo anh. Hóa ra khi mở cánh cửa bên hông tiệm sách thì bên trong chính là một hành lang, đi qua đó là một phòng bếp, phòng bếp còn thông với bên ngoài, bước xuống vài bậc thang là có thể đi ra ngoài. Bọn họ bước xuống, quả thật không thể nào tin nổi, chỉ cần một khoảng cách ngắn như vậy mà có thể nhìn thấy phong cảnh xa lạ thế kia.
Trước mắt là mấy con đường nhỏ và tòa nhà cũ kĩ, bên cạnh đường nhỏ lại có một số rau cải người ta trồng, còn có thể nhìn thấy hoa màu được gieo trồng ở nơi không xa.
Kỷ Thừa Ca cúi đầu nhìn tay mình đang nắm tay cô, cô đang kinh ngạc với hết thảy những thứ trước mắt, hoàn toàn không nhận ra anh đang dắt tay cô, anh do dự trong chốc lát, chẳng biết tại sao lại cứ mãi không buông tay cô, “Có phải giống như xuyên không không?”
Mạnh Tiêu Tiêu ra sức gật đầu, quả thật rất giống xuyên không, ban nãy còn là đường phố sầm uất, bọn họ ở trong tiệm sách bên đường, nhưng chỉ một lúc thôi đã có thể nhìn thấy những thứ mang hơi thở cuộc sống như vậy.
Mạnh Tiêu Tiêu không kìm được bước đi trên con đường nhỏ, nhìn một đám rau cải xanh xanh trên mảnh đất hẹp, chúng nó xanh biếc, non mơn mởn, dường như chỉ nhìn thôi cũng có thể thấy được chúng nó ngon miệng thế nào.
Kỷ Thừa Ca nhìn bàn tay trống không của mình, có một chút cảm xúc mất mát, nhưng vẫn đi theo cô.
Mạnh Tiêu Tiêu nhìn trái nhìn phải một hồi, “Chúng ta có thể lấy trộm một ít không?”
Kỷ Thừa Ca không đồng ý nhìn cô, “Không được, như vậy sẽ bị phát hiện, hơn nữa vốn dĩ chỗ này cũng không trồng bao nhiêu.”
Mạnh Tiêu Tiêu đưa tay phải ra làm dấu diễn tả, “Chỉ trộm chút xíu thôi.”
Kỷ Thừa Ca nhìn vào mắt cô, không có cách nào từ chối, “Chỉ chút thôi đó.”
Mạnh Tiêu Tiêu lập tức mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống hái rau, rau rất mềm, cô nhẹ nhàng ngắt một cái là đứt. Anh nhìn cô hồi lâu, cũng không nhịn được đi hái một ít. Sau đó, hai người nhanh chóng trốn khỏi hiện trường, sợ bị người ta phát hiện.
Quay về tiệm sách, Kỷ Thừa Ca sờ đám rau cất trong túi, có chút không biết phải làm thế nào, “Chút rau này đem về nhà phải làm gì đây?”
Tuy anh không tự nấu ăn, nhưng cũng biết được phân lượng của một món rau xào, chút rau cải thế này không thể xào, cũng không thể nấu canh. Hiển nhiên Mạnh Tiêu Tiêu cũng nghĩ đến vấn đề này, cô nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, sau đó nảy ra một ý tưởng, “Có thể nấu cháo, xắt nhỏ chúng nó nấu cháo rau, chỉ cần thêm ít muối là ngon cực kì luôn.”
Anh cầm lòng chẳng đặng gật đầu.
Hôm đó, sau khi về nhà, Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ đều nhìn anh với vẻ mặt mong đợi, thật sự anh coi túi quần mình như bảo bối, làm bọn họ tưởng rằng anh giấu thứ đồ tốt gì đó, đợi đến khi anh lấy ít rau cải ra, Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ đồng thời há to miệng, hoàn toàn không nói nên lời…
___
Thẩm Định Trạch nhấp nhô lên xuống trên cơ thể của người phụ nữ dưới thân, anh đắm chìm vào mộng cảnh khiến anh mê đắm ấy, điều đáng sợ là anh không hề muốn thoát ra, từng chi tiết nhỏ trong mộng cảnh đều làm anh lưu luyến đến vậy, khẩn cầu giấc mộng kia có thể dài thêm một chút, dài thêm một chút, dù cho không còn tỉnh lại nữa.
Mạnh Nhược Dư nhìn người đàn ông trên người mình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, vừa rồi đôi mắt anh luôn nhắm chặt, khiến cô cảm thấy chỉ có thân thể anh là đang ở đây, còn linh hồn đã chu du nơi khác.
Thẩm Định Trạch không nhìn cô, anh đứng dậy khỏi người cô, đi vào phòng tắm. Mạnh Nhược Dư nằm một lúc rồi mới chậm chạp ngồi dậy, cô nhìn dấu vết ám muội trên người mình một cái rồi kéo chăn đắp lên người.
Thẩm Định Trạch tắm xong, thay quần áo đàng hoàng thì lập tức đi ngay, cô không hỏi anh đi đâu, đợi đến khi cô tắm xong đi ra, mãi một lúc sau anh vẫn chưa về, lúc này cô mới thay quần áo xuống lầu. Cô vẫn chưa ăn tối, vừa khéo có thể xuống dưới ăn cơm, đầu bếp ở đây túc trực suốt 24 giờ, đãi ngộ về phương diện ăn uống cũng không tệ.
Mạnh Nhược Dư không nhìn thấy Thẩm Định Trạch ở đại sảnh, cô đoán có thể anh lại thảo luận với người của mình làm thế nào để giải quyết chuyện liên quan đến Thiệu Gia Minh. Cô sờ bụng mình, cảm thấy nó sắp lõm vào trong luôn rồi. Cô đi về phía phòng ăn nhỏ, vừa bước đến cửa thì nghe thấy giọng của Thẩm Định Trạch, anh đang nói với ai đó, không phải mùi vị kia.
Cô bước vào, phát hiện trước mặt Thẩm Định Trạch đang đặt mấy bát cháo, chắc là mùi vị đầu bếp làm không hợp khẩu vị của anh.
Thẩm Định Trạch lại nếm thử bát cháo khác một miếng, “Cũng không phải mùi vị này.”
Giữa hai lông mày của anh vậy mà lại thoáng qua vẻ không kiên nhẫn, anh lập tức đứng dậy rời đi, lúc đi sượt qua vai Mạnh Nhược Dư, anh nhìn cô một cái.
“Tôi đói.” Cô giải thích về lý do cô ở đây.
Thẩm Định Trạch không đáp lại mà rời đi ngay.
Tần Yên kêu các đầu bếp đi nghỉ ngơi, nhưng các đầu bếp lại rất ảo não, vừa rồi rõ ràng cháo mà bọn họ nấu theo lời căn dặn của Thẩm Định Trạch, ở xa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm, nhưng tại sao anh lại không vừa lòng như vậy?
Tần Yên đi đến phòng bếp, yêu cầu ban nãy của Thẩm Định Trạch là nấu cháo rau, chỉ bỏ chút rau, thêm ít muối là đủ rồi. Có lẽ các đầu bếp cảm thấy đồ ăn quá đơn giản không phù hợp với thân phận của Thẩm Định Trạch nên đã thêm vào một vài thứ khác, ngửi càng thơm, ăn cũng càng ngon, nhưng Thẩm Định Trạch đề ra yêu cầu như vậy, chắc chắn không phải là để thỏa mãn cơn thèm ăn, có lẽ anh muốn tìm lại mùi vị nào đó.
Mạnh Nhược Dư tiến lại gần cháo và rau ăn kèm mà Thẩm Định Trạch không động tới, ăn một cách chậm rãi, cô cảm thấy mùi vị rất ngon, cô ăn sạch ba bát cháo với ba mùi vị khác nhau mà đầu bếp đã chuẩn bị cho Thẩm Định Trạch, còn bao gồm cả hai quả trứng luộc nước trà và rau ăn kèm. Cô sờ bụng mình, hình như bản thân ăn hơi khỏe thì phải.
Mạnh Nhược Dư ăn no nê, xong xuôi mới đi vào phòng bếp, Tần Yên đang thái rau bên trong, thái rất nhuyễn, còn trong nồi thì đang nấu cháo trắng.
Mạnh Nhược Dư nhìn một cái là biết cô định nấu cái gì, “Vết thương của cô hết đau rồi?”
Tuy không nghiêm trọng, nhưng trên chân Tần Yên có nguyên một mảng da bị trầy xước, máu chảy đầm đìa, nhìn thôi cũng thấy đau. Tần Yên chỉ lạnh nhạt nhìn Mạnh Nhược Dư, dường như không muốn nói chuyện.
Mạnh Nhược Dư khẽ thở ra một hơi, dựa vào cạnh cửa, “Có đáng không? Hôm nay chỉ có mình cô bị thương, nhưng Thẩm Định Trạch chẳng nói nổi một câu quan tâm cô, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.”
Tần Yên tiếp tục thái rau, “Cô không nên nói những lời này, những lời Khưu Vân Sương nói hôm nay tuy là viện cớ, nhưng cô ta cũng không nói sai, bối cảnh của cô khiến người khác rất nghi ngờ, cô còn đi gặp người đàn ông khác, nhưng thái độ của anh ấy đối với cô không hề thay đổi, cô không cảm kích anh ấy thì thôi, tại sao còn chạy đến nói những lời này với tôi.”
Mạnh Nhược Dư: “Có lẽ là do không nhịn được.”
Tần Yên: “Cảm thấy tôi ngốc?”
Mạnh Nhược Dư: “Đúng đấy, cô biết vừa rồi tôi và anh ấy ở trong phòng làm cái gì không?”
Động tác thái rau của Tần Yên khựng lại, cô nhìn rau trên thớt, xoay người lấy cái môi khuấy cháo trong nồi một chút, “Tôi không muốn biết. Cô có thể hứa với tôi vĩnh viễn đừng làm chuyện gì tổn thương anh ấy không?”
Mạnh Nhược Dư nở một nụ cười thật rạng rỡ với Tần Yên, “Tôi không nỡ tổn thương anh ấy.”
Tần Yên phì cười, “Lát nữa cô thay tôi mang cháo này lên đi.”
“Tôi không phải chân chạy vặt của cô.”
Mạnh Nhược Dư ra khỏi phòng bếp, cô không lên thẳng lầu chín mà đi khắp nơi trong Trường Sinh Đường, cô đi lung tung, lại “tình cờ” gặp được vài người, qua một lúc lâu mới trở về lầu chín.
Cô nhập mật mã mở cửa 789987, mật mã rất đơn giản, rất khác với phong cách mà Thẩm Định Trạch thể hiện ra bên ngoài.
Vào cửa liền nhìn thấy một bát cháo và một ít rau ăn kèm đang đặt trên bàn trà nhỏ, cô bước đến, phát hiện cháo chưa được động tới tí nào, quả thật là chịu sự đối đãi y hệt những bát cháo do các đầu bếp kia làm. Cô nhìn một lúc, ngồi xuống sofa, bưng cháo lên, cầm thìa, thử một miếng, mùi vị rất được.
Không biết Thẩm Định Trạch ra khỏi phòng từ bao giờ, “Cô đói vậy à?”
“Cày đồng dưới nắng mỗi ngày, mồ hôi nhỏ giọt thấm gốc mạ non; Hạt cơm trắng dẻo trong mâm, cay đắng thế nào, ai biết được không?*. Chúng ta không thể lãng phí thức ăn được.” Mạnh Nhược Dư thong thả ăn từng miếng.
(*Hai câu thơ trên là hai câu cuối trong bài thơ “Mẫn nông (kỳ 2)” của nhà thơ Lý Thân đời Đường. Các bạn có thể tìm đọc bản gốc trên trang thivien.net.)
Thẩm Định Trạch híp mắt, “Giả tạo.”
“Rất ngon đó, anh thật sự không thử một chút sao?” Cô hỏi anh, “Rốt cuộc anh muốn ăn cháo thế nào?”
Thẩm Định Trạch mặc kệ cô, “Ăn xong nhớ đánh răng.”
“Anh muốn hôn tôi hửm?”
“Cô vì hôn mới đánh răng à?”
Cô trầm tư mấy giây, “Ừ, không hôn thì không đánh răng, hôm nay tôi cực kì lười.”
Đột nhiên Thẩm Định Trạch đứng tại chỗ, dáng vẻ vừa rồi của cô xinh đẹp vô cùng, không hề có một chút cố ý đáng ghét nào trong đó, rất tự nhiên.
Nhưng cô thừa lúc anh bước tới mà nhanh chóng mổ một cái lên môi anh, sau đó cười, “Nhưng cũng có thể hôn xong rồi đánh răng.”
Lúc cô bỏ chạy, anh giữ cô lại, “Đó không phải là hôn.” Đôi môi anh quấn quýt cánh môi cô, “Thế này mới đúng.”
Tựa như thời gian trôi ngược, chỉ là người nói đảo ngược mà thôi.
Khi [email protected] muốn ập tới, cô đã kịp ngăn cản, “Tinh lực của anh quá tốt, nhưng tôi thì không được.”