Mạnh Nhược Dư không biết Tần Yên từng đến tìm Thẩm Định Trạch, Tần Yên cũng chưa từng nhắc tới, chỉ là Thẩm Định Trạch vẫn không xuất hiện trong phòng bệnh mà Mạnh Nhược Dư vẫn chờ đợi, phòng bệnh ngoại trừ bác sĩ và y tá kiểm tra thường xuyên, chỉ có một mình Tần Yên đi vào.
Tần Yên sẽ chủ động nói chuyện phiếm với Mạnh Nhược Dư, cố ý hay vô tình tiết lộ một ít tin tức của Thẩm Định Trạch và Trường Sinh Đường, thỉnh thoảng cũng sẽ nói ra một ít chuyện cười. Cứ như vậy ngày này qua ngày khác, cho tới một ngày Mạnh Nhược Dư phát hiện mình lại ngóng trông Tần Yên đến nói chuyện phiếm với mình, không khỏi cười tự giễu.
Vậy mà cô đã quen sự bầu bạn của Tần Yên, có lẽ là do quá cô độc ư? Một ngày ở lại đây, cô có thể sống sót, một tuần ở đây một mình, cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng bây giờ đã hai tháng trôi qua. Thẩm Định Trạch chưa từng chủ động nhắc tới cô, vì thế tất cả mọi người đều cho rằng cô không tồn tại, cô không bị không gian kín mít này bức điên, thật sự là đáng mừng.
Trong những ngày nhàm chán này, cuối cùng cô đã học được cách xem phim truyền hình, chỉ là càng xem thì càng cảm thấy trái tim thật trống rỗng. Bộ phim truyền hình này làm sao có thể diễn tốt như vậy, nam nữ chính cho dù trải qua hoàn cảnh khốn cùng như thế nào bị người khác phá hoại ra sao, cuối cùng đều có thể có từ tình yêu mà thành tình thân. Những kết thúc đó, đẹp như một giấc mơ.
Mạnh Nhược Dư cất điện thoại đi, cô rất nghiêm túc nghe tiếng bước chân bên ngoài, tiếng bước chân không phải cố ý nhỏ, khiến khóe miệng cô có độ cong nho nhỏ, chiếc điện thoại cầm trong tay bị cô bóp chặt. Cũng không phải thật sự không biết chút tin tức gì của Thẩm Định Trạch, anh sẽ tới tầng này, tuy anh tới thăm cha mình, chưa từng vào phòng của cô, nhưng anh lại đi qua gian phòng này.
Có lẽ là số lần quá nhiều, thế cho nên khi nghe được thanh âm kia cô có thể nhanh chóng tỉnh lại, cũng vô số lần chờ mong, anh có thể đẩy cánh cửa phòng này ra hay không? Anh sẽ không, cô biết, bởi vì anh chưa từng dừng lại, ngay cả lặng lẽ đứng ở cửa cũng chưa từng.
Quên mất đó là ngày nào, là ngày hôm qua, hoặc ngày hôm trước, hoặc có lẽ là một vài ngày trước đây. Cô đứng ở cửa, đã có lúc xúc động mãnh liệt muốn mở cửa nhìn anh, cô nhịn xuống, lý trí luôn kiêu ngạo của cô thiếu chút nữa đã sụp đổ.
Anh đang tự trừng phạt bản thân mình ư? Phải vậy không?
Cô nghĩ rằng bản thân sẽ không bị đánh bại bởi những thất bại nhỏ này, nhưng cô không dũng cảm và kiên trì như bản thân nghĩ.
Mạnh Nhược Dư kéo chăn trên người ra, ngồi nghiêng trên giường, mang dép lê, đi tới cửa, mở cửa ra, đứng ở cửa, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Định Trạch bước ra từ trong phòng Thẩm Diệu Minh. Thế mà cô có thể tính toán chuẩn xác không chút nghi ngờ anh sẽ ở lại đó bao lâu, cô khẽ giật giật khóe miệng.
Thẩm Định Trạch đương nhiên nhìn thấy cô, không dừng lại, vẫn đi về phía cô như cũ. Có lẽ bởi vì có liên quan tới việc bị thương lúc trước, cũng có lẽ là điều dưỡng không tệ, làn da của cô càng trắng, không phải là trắng do bị bệnh, mà là trắng hồng khỏe mạnh, giống như một viên thạch mềm mịn tươi ngon, chỉ muốn cắn lên, thị giác k!ch thích ảo tưởng, phảng phất có thể cảm nhận được mỹ vị đó ngon tới nhường nào.
Khi anh đi đến bên cạnh cô, cô bước lên trước, đứng ở giữa đường, cản bước anh, “Anh bận đến nỗi quên mất sự tồn tại của tôi?”
Vẻ mặt Thẩm Định Trạch lạnh nhạt nhìn cô, cũng không lên tiếng.
Mạnh Nhược Dư cười cười, “Tôi coi như anh quan tâm đến thân thể của tôi, chờ tôi hoàn toàn khỏe, mới để tôi trở lại bên cạnh anh.” Cô đưa tay che môi anh, “Không được phản bác.”
Thẩm Định Trạch nhíu mày một chút.
Cô hạ tay xuống, sắc mặt rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều, nụ cười tươi sáng rung động lòng người, “Tôi bây giờ đã khỏe rồi, thật sự đã khỏe rồi, cho nên tôi phải trở về bên cạnh anh. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở bên cạnh anh, tôi sẽ không nuốt lời.”
Nghe được câu nói cuối cùng, sắc mặt Thẩm Định Trạch rốt cuộc cũng có chút thay đổi, anh nắm lấy tay cô, hơi đau, cô nhíu mày, thế nhưng lại lựa chọn nắm lấy tay anh, giống như đang làm cái gì đảm bảo— lúc này đây tôi sẽ không nuốt lời.
Ánh mắt Thẩm Định Trạch thâm trầm nhìn cô vài giây, cuối cùng buông tay ra, anh đi phía trước, Mạnh Nhược Dư đi phía sau.
Mạnh Nhược Dư lần nữa trở lại căn phòng ở tầng 9, cô nhìn thấy quần áo mỹ phẩm của mình vẫn còn, khóe miệng không kìm được mà hơi nhếch lên. Cô tắm rửa trước, thay một bộ quần áo khác, lúc này cô mới tiến về phía Thẩm Định Trạch đang ngồi trên sofa với bộ tóc còn ướt đẫm nước.
Thẩm Định Trạch hơi ngước mắt lên, vẻ mặt bình tĩnh có chút vui đùa, ngón tay phải nắm lấy cằm, nhưng cũng không dùng sức, ngón trỏ cong cong thành hình cung. Cô mặc một chiếc áo sơ mi voan trắng rộng, không mặc quần, lộ ra hai chân thon dài, chân còn chưa mang giày, từng bước từng bước đi tới, cực kỳ giống tinh linh đột nhiên chui ra trong rừng rậm, thần bí mà xinh đẹp, lực mê hoặc mười phần, cho dù biết rõ sự xuất hiện của cô vừa quỷ dị lại còn mang theo nguy hiểm.
Mạnh Nhược Dư đi tới trước mặt anh, hai chân tách ra, ngồi trên đùi anh, “Em rất nhớ em, thực sự rất nhớ anh.”
Hai tay Thẩm Định Trạch bóp eo cô, vải vóc trơn nhẵn dán lên da thịt cô, bỗng dưng có chút mập mờ đẹp đẽ không thể nói rõ, tay anh sờ đến lưng cô, nơi đó đã bị tóc cô làm ướt, cảm giác ẩm ướt thẳng đến tận đáy lòng. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn trước ngực cô một cái, quần áo trong suốt trong nháy mắt biến thành hoàn toàn trong suốt, phản chiếu cảnh tượng trước ngực cô, “Trong lòng nhớ hay là thân thể nhớ?”
“Đều nhớ.” Cô dùng tay vuốt ve khuôn mặt anh, từng chút từng chút một.
Khóe miệng Thẩm Định Trạch cong cong, ôm lấy cô, đi vào trong phòng, hai tay cô quấn quanh cổ anh, đầu tóc tán loạn trên không trung, rơi xuống vô số giọt nước. Sau đó cô bị ngã xuống giường, cô nằm nhìn anh không chút để ý cởi [email protected] áo, ánh mắt chuyên chú mang theo thưởng thức trước nay chưa từng có, sau đó cô nhìn thấy anh cách mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng thân thể dây dưa không dứt, kéo dài triền miên.
Đêm khuya, Thẩm Định Trạch ôm người phụ nữ trong lòng, sự nhẹ nhàng tràn đầy vui vẻ như này thế nào cũng có chút tận hứng trước cơn bão, anh giật giật khóe miệng, cười đến trào phúng lại có chút bi thương. Người trong lòng đã ngủ, anh không biết, cô có cùng mình nghĩ giống nhau hay không, nhưng nếu cô đã quyết định ở lại, vậy cứ như vậy đi!
***
Mạnh Nhược Dư quay trở lại bên cạnh Thẩm Định Trạch, điều này cũng không khiến mọi người phản ứng gì, tận sâu trong tiềm thức của mình bọn họ đều nhận định rằng Thẩm Định Trạch biết mình đang làm cái gì, đương nhiên quan trọng nhất là bọn họ bị cuốn vào vòng xoáy không yên tĩnh nào đó. Sau khi Thiệu Gia Minh rời khỏi bệnh viện, không chỉ càng thân thiết với Vĩnh Hằng Đường hơn, cùng lúc đó còn dẫn người đi đến sòng bạc dưới trướng Trường Sinh Đường gây sự, đương nhiên, Thiệu Gia Minh không chiếm được lợi ích gì nhiều, bị mọi người chế giễu châm chọc coi như một trò đùa, chỉ đành tức giận rời đi.
Nếu sau khi Thiệu Gia Minh rời đi lại dùng hết mọi thủ đoạn để bắt đầu đối phó Trường Sinh Đường, lúc này mới phù hợp với sự hiểu biết của bọn họ về Thiệu Gia Minh, thế nhưng Thiệu Gia Minh vẫn chưa từng hành động. Thiệu Gia Minh lựa chọn buông tha? Bọn họ sẽ không ngu xuẩn tin vào điều đó, vì thế chỉ còn lại một khả năng, Thiệu Gia Minh rất có thể đang mưu đồ cái gì đó.
Trường Sinh Đường hiện tại là một nơi yên bình tốt đẹp, sản nghiệp dưới trướng phát triển rất tốt, mọi người kính sợ, ai cũng không dám giương oai với bọn họ. Nhưng mà cũng là loại yên bình làm cho mọi người căng thẳng thần kinh, cực kì giống đêm yên bình trước bão táp, nguy cơ tứ phía, hết lần này tới lần khác còn không biết kẻ thù tính toán làm cái gì, vì thế chỉ có thể cảnh giác cao độ, không cho kẻ địch có cơ hội.
Mạnh Nhược Dư ở đại sảnh dưới tầng tình cờ nhìn thấy bóng dáng đám người Diệp Thanh, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, tựa như đang trải qua chuyện gì nghiêm trọng, nhưng theo cô biết được, bây giờ Trường Sinh Đường hẳn là bình an vô sự mới đúng. Nếu thật sự xảy ra chuyện, Tần Yên nhất định sẽ không thoải mái tự nhiên như vậy.
Mạnh Nhược Dư đứng ở cửa đại sảnh một lát, Tần Yên đi về phía cô, trong tay còn mang theo một chiếc túi, trên túi có dán một logo vô cùng xinh đẹp. Mạnh Nhược Dư không hiểu rõ mấy nhãn hiệu, nhưng rất rõ ràng đây là một thương hiệu lớn.
Tần Yên đẩy túi về phía Mạnh Nhược Dư, “Đây là quần áo cô bảo bọn họ mua, tôi tới đưa đồ cho cô.” Thấy Mạnh Nhược Dư nhận lấy túi, Tần Yên khẽ thở dài, “Cô bình tĩnh thật, ở trong phòng lâu như vậy, sau khi ra ngoài thế mà không nghĩ tới đi hít thở không khí, mua đồ cũng để cho người khác mua…”
“Nói tôi là phạm nhân à, còn nên hít thở không khí.” Mạnh Nhược Dư cười cười, lắc lư túi xách trong tay: “Tôi đi thử quần áo, không vừa người còn có thể nhờ bọn họ đi đổi.”
“Đi đi!”
Mạnh Nhược Dư xoay người, đôi mắt tối đi, cô vẫn chưa cho người đi mua túi đồ này, nhưng lại có người muốn giao đồ tới tay cho cô. Nếu như chỉ là truyền lời bình thường, sẽ không gióng trống khua chiêng như vậy, điều này chỉ có thể nói rõ bên trong đặt đồ rất cấm kỵ.
Trở lại căn phòng ở tầng 9, Thẩm Định Trạch không có ở đây, cũng vì đây là chỗ ở của Thẩm Định Trạch, nơi này không có khả năng đặt camera giám sát linh tinh. Cô mở túi, lấy quần áo bên trong ra, quần áo này nhìn rất đẹp, còn có hai cái ví, tuy rằng chỉ dùng để trang trí…
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi trên bộ quần áo kia, không đúng, nếu là dùng để trang trí, rất có thể không mở ra được, ví dụ như bên phải thì không được, túi đã là đối xứng, sẽ không cố ý làm ra bộ dáng khác nhau. Cô mở túi bên trái ra, sờ sờ, không có gì, nhưng bên trong lại có một cái lỗ, cô theo cái lỗ sờ thẳng, cho đến khi sờ được một túi nhỏ bột màu trắng, còn có một tờ giấy.
Đây là mệnh lệnh đến từ Vĩnh Hằng Đường, bọn họ bảo cô đặt túi [email protected] túy này ở trong sân dưới cờ Trường Sinh Đường, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, chuyện phía sau không cần cô ra tay.
Mạnh Nhược Dư cầm túi [email protected] túy trong tay, cô còn tưởng rằng lúc trước đám người Diệp Thanh đã thanh trừng nội gián, đã bắt được người đem ra ngoài, kết quả bọn họ lại truyền tin tức và đồ đạc cho cô vẫn dễ dàng như vậy. Người lúc trước tiếp xúc với cô, thật sự là Thẩm Tĩnh?
Làm chuyện như vậy, không phải không có cô thì không thể, cô không tin người của Vĩnh Hằng Đường không mua được một người thay bọn họ làm việc, cho dù Thẩm Định Trạch thật sự phòng bị kiên cố như bàn thạch, lòng người cũng không phải kiên cố như vậy. Điều này chỉ có thể chứng minh, Chu Tấn Ân cố ý, đại khái là cô vì Thẩm Định Trạch đỡ một phát súng kia khiến ông ta bất mãn, lúc này mới sắp xếp nhiệm vụ này, đến thăm dò cô có tận trung như cũ hay không.
Cô sẽ làm hài lòng họ.
Cô sắp xếp lại đồ, sau khi Thẩm Định Trạch trở về, lại cùng anh dây dưa triền miên. Lúc này đây bọn họ ở chung có chút thay đổi, không có trao đổi ngôn ngữ quá nhiều, chỉ có sự giao tiếp vô tận của cơ thể…
Sau khi ân ái, Mạnh Nhược Dư tựa vào ngực anh, ngón tay vẽ trước ngực anh, “Đã lâu rồi em không ra khỏi cửa, thật sự là buồn bực đến phát ngán, ngày mai em đi ra ngoài với anh có được không?”
Thẩm Định Trạch cầm lấy tay cô, quan sát từng ngón tay một, cuối cùng nhìn mặt cô, anh nói, “Được.”