Mấy ngày này, Thẩm Định Trạch rất nhanh đã quay trở về vì Thẩm Diệu Minh đã được bác sĩ tiến hành phẫu thuật lần nữa, mặc dù tần suất của bệnh như vậy có thể khiến một người bình thường làm quen với nó và xem nó như cơm bữa. Hơn nữa Thẩm Định Trạch đã cha qua chuyện kia, trực tiếp quay trở về. Ba anh em phải chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, sắc mặt Thẩm Định Trạch lạnh băng, trầm mặc không nói lời nào. Thẩm Định Vũ nhìn trái rồi lại nhìn phải, ánh mắt thất thường không biết mình đang nghĩ gì, Thẩm Định Khải cũng ngồi im, như thể căn bệnh kéo dài của Thẩm Diệu Minh đã khiến tình cảm gia đình trong cậu ta hao mòn không ít.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, biểu cảm của từng bác sĩ vô cùng nghiêm túc, chan họ chỉ nhìn Thẩm Định Trạch, “Gặp mặt ông ấy lần cuối đi.”
Thâm tâm Thẩm Định Trạch trống rỗng một lúc, tựa như bức tường kín bị một cơn gió thổi thủng, ngoài trời mưa gió bão bùng đều chui vào qua khe hở này, cuồng phong bão tố đều đọng lại về một nơi chỉ thuộc về anh. Anh cho rằng cứ như thường lệ, cha anh sẽ được cứu, cho dù anh biết cha mình đã là một cây đèn cạn dầu, không biết còn trụ được bao nhiêu ngày nữa, nhưng anh chưa từng nghĩ đến ngày đó sẽ chính là ngày hôm nay.
Thẩm Định Trạch vừa bước vào, Thẩm Định Vũ phía bên ngoài phòng phẫu thuật đã khóc toáng lên, Thẩm Định Trạch không quay đầu lại, cũng không hề dừng bước.
Thẩm Định Trạch bước đến trước mặt Thẩm Diệu Minh, đôi tay khô héo già nua như thân cây kia liền nắm chặt lấy đôi bàn tay anh, nói là chặt, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng là xúc giác mà thôi. Anh thấy cha anh đang cười, sau đó cảm xúc trên tay mình yếu dần rồi biến mất, và rồi chỉ còn lại mỗi tay của anh trên khoảng không, đôi bàn tay yếu ớt kia không biết đã rũ xuống từ lúc nào.
Anh cứ nhìn đôi bàn tay trống rỗng của mình, dường như tất cả đều rất yên ắng vào giây phút này, mà lúc này anh cũng chết lặng hoàn toàn.
Thẩm Định Vũ xông vào, lỡ đụng vào Thẩm Định Trạch một chút, cậu ta ngã quỵ xuống dưới đất, nắm lấy tay Thẩm Diệu Minh, “Cha ơi, cha tỉnh lại đi, cha còn chưa thấy con tốt nghiệp đại học mà! Không phải cha đã từng nói rằng cha sẽ chờ con tốt nghiệp đại học sao…”
Thẩm Định Vũ khóc không ngớt, âm thanh truyền vào tai Thẩm Định Trạch, anh đột nhiên tỉnh lại. Mới vừa rồi anh đã rất ân hận, vì lần cuối cùng Thẩm Diệu Minh đã hỏi anh rằng anh có trách ông hay không, anh đã nói không trách. Anh đang suy nghĩ có phải câu trả lời của mình đã khiến ông bận tâm, vì thế ông đã lựa chọn cách rời đi? Nhưng sinh lão bệnh tử, không một ai chạy thoát, nếu anh chưa từng trả lời thì bây giờ mới chính là đáng tiếc!
Thật tốt khi cha anh đã đi gặp mẹ anh mà không hề có bất kỳ lo lắng nào, lần này họ không có sự nghiệp lớn, không có con riêng, họ có thể đơn thuần sống dựa vào nhau.
Thẩm Định Vũ chợt quay đầu, nước mắt trên mặt cậu ta vì hành động đó mà suýt rơi xuống đất, nhưng không có quá nhiều nỗi buồn chất chứa trên mặt cậu ta, cũng có thể do không cam tâm và phẫn nộ, “Anh đúng là đồ máu lạnh, cha đã giao hết mọi thứ lại cho anh. Vậy mà hôm nay ông ấy chết, đến cả một chút đau khổ anh cũng không biểu hiện ra được, ha, không biết ông ấy có hối hận khi nuôi dưỡng một con sói như anh hay không nữa.”
“Có cậu đau khổ thương tâm là đủ rồi.” Sắc mặt Thẩm Định Trạch bình tĩnh, chẳng qua là nét mặt anh rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, ngay cả nói cũng mệt.
“Anh muốn làm gì?” Thẩm Định Vũ trợn mắt, cảnh giác hét lên.
“Như ý cậu muốn, trở thành một đứa con hiếu thảo.”
…
Thẩm Định Khải cười trừ, tên ngốc Thẩm Định Vũ kia thật sự nghĩ Thẩm Định Trạch là một người dễ dàng nói chuyện, không phải Thẩm Định Trạch không biết những chuyện mờ ám sau lưng cậu ta, anh chỉ làm ngơ mà thôi. Thẩm Định Khải muốn quay lưng rời đi, suy nghĩ một chút vẫn nên vào thăm Thẩm Diệu Minh lần cuối cùng, mặc dù người cha này khiến anh ta vô cùng chán chường nhưng ngay vào lúc ông ấy chết đi, Thẩm Định Khải đột nhiên phát hiện nội tâm bất mãn và căm giận này của mình đã tiêu tan theo cái chết của cha mình. Không chỉ có thế, Thẩm Định Khải vẫn còn nhớ Thẩm Diệu Minh rất tốt bụng, người cha đã dùng đôi bàn tay đó để dạy dỗ anh sẽ chẳng thể nói với anh thêm câu nào nữa.
Thẩm Định Khải không rời đi ngay, vì thế đã chứng kiến một màn rất là buồn cười, Thẩm Định Vũ bị ép phải khóc trước mặt Thẩm Diệu Minh, không được phép đứng dậy.
Thẩm Diệu Minh bị bệnh mà qua đời, trên giang hồ cũng không hề nghe bất cứ tin tức gì về ông ấy, nghe nói nhiều nhất cũng chỉ là chuyện ông đưa Thẩm Định Trạch về Trường Sinh Đường thôi, đó là người mà mọi người bàn tán khi nói sơ lược về Thẩm Định Trạch. Thế nhưng ông lão này đã rời khỏi thế giới này thật rồi, mọi người tựa hồ nhớ lại quãng thời gian huy hoàng khi ông ta còn sống. Liều mạng dốc sức làm việc, đối xử rất nhiệt tình với các anh em của mình, những thăng trầm của những năm tháng ấy một lần nữa trở thành niềm xúc động và ngỡ ngàng trong ký ức của mọi người. Ông ta chính là nhân vật quan trọng trong sự phát triển của thành phố Thịnh Châu này, cùng nhau vươn lên với thành phố này, ấy vậy mà hôm nay ông ta đã sa cơ.
…
Mạnh Nhược Dư cũng biết được chuyện Thẩm Diệu Minh qua đời, cũng không thể không biết được, đây là chuyện lớn của Trường Sinh Đường, tất cả mọi người vì thế cũng rất bận rộn vì chuyện này. Thậm chí cũng có rất nhiều người đã quay lại, những người đó đã từng theo chân Thẩm Định Trạch. Trong quá trình cải tiến Trường Sinh Đường, họ đã nói chuyện cùng Thẩm Định Trạch, nếu họ không muốn tiếp tục sống cuộc sống căng thẳng thần kinh này thì anh sẽ sắp xếp cho họ một cuộc sống yên bình, rất nhiều người đã chọn cách rời đi. Người mà họ trung thành chính là Thẩm Diệu Minh, không phải Thẩm Định Trạch, chỉ sợ cha con hai người thay nhau nắm quyền tương lai không biết sẽ ra sao. Hơn nữa người cầm quyền chắc chắn sẽ có quyền lực của riêng mình, nếu cứ giữ họ không tha sẽ khiến người khác ấm ức.
Cô cho rằng Thẩm Định Trạch đang ở tầng 11, nhưng không, anh đang đứng ở ban công hóng gió.
Cô bước đến đứng bên cạnh anh, “Anh sẽ bị ốm nếu đứng liên tục như vậy đấy.”
“Không đâu.”
Mạnh Nhược Dư đang muốn phản bác, nghe được ý nghĩa sâu xa của hai chữ kia, trong lòng cô đột nhiên tê dại, anh bảo cứ đứng như thế này mà không bị bệnh. Điều này cho thấy anh đã từng đứng đây rất lâu, không phải một lúc mà là rất nhiều lúc, thậm chí là cả đêm.
Mạnh Nhược Dư xoay người, cầm chiếc áo khoác bành tô đến khoác cho anh, Thẩm Định Trạch không hề có ý định mặc vào, cũng không hề muốn làm rơi xuống đất, anh chỉ cười châm chọc, “Em đang quan tâm tôi sao?”
“Em vẫn luôn quan tâm anh mà.”
Ánh mắt khinh thường và giễu cợt khiến lục phủ ngũ tạng của Mạnh Nhược Dư đau nhói.
Thẩm Định Trạch: “Đôi lúc tôi hận không thể nào cầm súng bắn chết em, không nghiêng không trật, một phát súng chí mạng.”
Mạnh Nhược Dư: “Vậy sao em vẫn còn sống?”
Anh quay đầu lại nhắm chuẩn vào ánh mắt của cô, “Em nói xem?”
Chiếc áo khoác theo độ nghiêng trên bả vai anh trượt xuống mặt đất, tiếng quần áo va chạm vào mặt đất vang lên, cô cúi người nhặt chiếc áo khoác rồi lại khoác áo lên vai anh lần thứ hai.
Thẩm Định Trạch không nhìn cô nữa, dường như anh đang muốn hút thuốc, sờ sờ trên người lại không thấy điếu thuốc nào, chân mày anh nhíu chặt, “Tôi đã từng đứng ở chỗ này một ngày một đêm, vì tôi có một ý nghĩ trong đầu, chỉ cần tôi nhảy qua lan can là có thể giải thoát, tôi có thể đoàn tụ cùng người mình yêu.”
Cả người Mạnh Nhược Dư run lên, nước mắt cô cứ thế chảy ra sau đó rơi xuống đất.
Thẩm Định Trạch: “Cha tôi từng đứng bên tôi và bảo tôi may mắn hơn ông ấy, bởi lúc mẹ tôi qua đời, ông ấy cũng muốn chết, chẳng qua ông ấy đã đáp ứng yêu cầu của mẹ tôi rằng phải chăm sóc tôi thật tốt cho đến khi tôi trưởng thành. Ông ấy nói rằng người mà ông ấy yêu đã mãi mãi rời xa ông ấy, ông ấy cũng không thể nào đạt được cái gọi là hạnh phúc. Thế nhưng tôi vẫn còn cơ hội, vì người tôi yêu, có lẽ cô ấy vẫn còn sống. Ông ấy muốn tôi không ngừng hi vọng, trên thế giới này luôn xảy ra kỳ tích, lỡ may kỳ tích đó rơi vào tôi thì sao? Tôi biết ông ấy cũng chỉ đang an ủi tôi mà thôi, đang nghĩ cách để tôi có thể sống tiếp, nghĩ cách để tôi có thêm hi vọng sống.”
Thẩm Định Trạch: “Tôi làm gì có tư cách trách ông ấy? Chuyện cần làm ông ấy cũng làm xong cả rồi, ông ấy đã tận lực cho tôi tất cả mọi thứ. Cũng chẳng hề thiếu nợ tôi, nhưng tôi đã trách cứ ông ấy đến thế.”
Chỉ khi đứng ở vị trí của người khác thì mới hiểu được không chỉ chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, còn rất nhiều cuộc sống của người khác nữa. Như thể một tấm lưới, anh không thể nào chạy thoát được, vì một khi anh rời đi, tấm lưới sẽ trở thành một phế vật, những người đã cực khổ vất vả canh giữ tấm lưới này sẽ đến chốn nào đây?
Cuộc sống có quá nhiều điều bất đắc dĩ, đến tận bây giờ anh mới hiểu được hành động của cha mình, đến tận bây giờ mới có thể thông cảm cho ông già đó. Mà những nghi ngờ chất chứa trong lòng anh đến tận hôm nay mới có thể buông xuôi, mẹ anh, muốn sinh anh ra mà không màng đến tính mạng của mình, không phải vì bà rất khao khát có một đứa con trai sao? Bà chỉ muốn lưu lại một chứng cứ để minh chứng cho tình yêu của mình, nguyên nhân đó đã khiến bà cảm giác không an toàn. Bà không phải là người phụ nữ duy nhất của chồng bà, thậm chí những người phụ nữ ngoài kia cũng đã vì chồng của bà mà sinh ra những đứa con. Bà là phụ nữ, bà cũng nhạy cảm, bà sẽ không tin chồng mình không có tâm tư với những người phụ nữ khác. Tình yêu thuở mới đầu cho dù có đẹp đẽ đến đâu cũng phải có những sai sót, bà chạy không thoát nên đã chọn cách sinh con, dù biết rằng mình sẽ chết nhưng bà vẫn lựa chọn cách đó, đối với bà đó chính là cách giải thoát.
Trên thế giới này có tình yêu thật sự trọn vẹn ư? Có lẽ có, tiếc rằng mọi người chưa từng thấy mà thôi, nhiều người còn chưa bao giờ có được thứ gọi là tình yêu.
Thẩm Định Trạch biết rõ thứ mẹ mình chạy theo chính là tình yêu, không được phép có một chút tì vết nào, cho dù là bất đắc dĩ hay có thể tha thứ cũng không được phép. Mà anh rất giống mẹ anh, cũng chạy theo cái gọi là tình yêu đó, mẹ anh chưa từng yêu lấy bản thân mình, còn anh cũng như mẹ anh, không thể nào có được thứ tình yêu kia.
Mạnh Nhược Dư nhẹ nhàng ôm lấy anh, cô nhắm mắt lại, câu nói cay đắng phát ra từ miệng, “Em xin lỗi.”
Giọng nói của cô như những bông tuyết nhỏ đang bay trên bầu trời, khi đưa tay ra chạm vào thì tuyết đã mất dạng. Thẩm Định Trạch không đẩy cô ra, anh nói, “Điều tôi muốn cho đến tận bây giờ không phải là lời xin lỗi của em.”
“Vậy anh muốn gì?” Cô nói xong lập tức ngẩng đầu lên, “Đừng đuổi em đi, em muốn ở bên cạnh anh.”
Thẩm Định Trạch trầm mặc một hồi, dường như anh cúi đầu thở dài một hơi, “Vào thôi, ở đây gió lớn.”
“Em muốn ở cạnh anh.”
Thẩm Định Trạch kéo cô vào ngực mình, dùng áo khoác quấn cô thật chặt, anh không biết mình nên làm gì với cô bây giờ, cô đối với anh mà nói cứ như một vấn đề chưa được giải quyết, khiến anh cảm thấy rất bất an. Nhiều lúc anh còn nghĩ rằng nếu như chưa từng gặp cô thì tốt, như vậy sẽ không đau khổ, anh hận vì mình không chịu nổi sự cám dỗ của cô, anh bị cô mê hoặc, hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Nhưng trong tim có một giọng nói bí ẩn nói với anh rằng anh rất biết ơn sự xuất hiện của cô. Cô khiến anh cảm nhận được những loại cảm xúc tốt đẹp, không yên tâm hoặc chờ mong, xúc động hay kì vọng, những cảm xúc đó vô thức đọng lại nơi trái tim anh. Tuy đẹp đẽ đến thế nhưng đến cùng vẫn phải trả giá đắt, hơn nữa anh biết rằng, anh không hối hận dù chỉ một chút.
Anh là Thẩm Định Trạch, nhưng anh lại không có cách nào đối phó với cô.
Bởi anh đột nhiên phát hiện, điều mình sợ nhất không phải cô gạt anh, cũng không phải là cô dằn vặt anh, mà điều anh sợ nhất chính là…
Anh ôm chặt cô vào lòng, ôm rất chặt, rất chặt.