Nếu Diệp Tuân đã không truy cứu, Lôi Đông vội dẫn đồng nghiệp rời đi, bước nhanh về phía cửa ra ngoài.
“Chú cảnh sát, các vị đi đâu thế?”, Hoàng Thành Bân khó hiểu.
“Có phải các vị quên bắt người rồi không?”, Trương Mỹ Lâm cao giọng nhắc nhở.
Tôi bắt cái đầu mấy người! Trong lòng Lôi Đông mắng to, mặt lại tràn đầy sự xấu hổ.
Đám trẻ ranh này đúng là không biết điều, không có năng lực quan sát à? Nhìn cậu trai vừa rồi đi, người ta để ý cỡ nào? Đám trẻ ranh này đúng là khác một trời một vực với người ta mà.
Thấy mấy người Lôi Đông hoàn toàn không để ý tới họ mà vội vã ra cửa, đám người Lý Kiếm có chút đờ đẫn.
Có chuyện gì thế?
Rốt cuộc vừa rồi Diệp Tuân đã gọi cho ai?
Ai mà có quyền lực như thế, có thể khiến mệnh lệnh của một cục trưởng cảnh sát mất đi hiệu lực?
Xem ra lai lịch của Diệp Tuân này không nhỏ.
Ánh mắt đám người Lý Kiếm nhìn Diệp Tuân đều thay đổi, chẳng còn chút khinh thường nào.
Thấy sắc mặt đám người Lý Kiếm thay đổi, Hạ Mạt cảm thấy vô cùng hả giận, hừ, giờ đã biết sự lợi hại của anh Diệp Tuân chưa!
Không đợi đám Lý Kiếm nghĩ ra cách, Diệp Tuân nhìn đồng hồ rồi nói với Lý Kiếm: “Còn có mười phút, mày có thể tiếp tục gọi người, đến bao nhiêu, tao tiếp bấy nhiêu”.
Lý Kiếm biến sắc.
Cuối cùng hắn ta cũng ý thức được là Diệp Tuân không phải là kẻ mà mình có thể đối phó. Vốn dĩ Lý Kiếm cảm thấy mình rất có bản lĩnh, dễ dàng xử lý bất kỳ chuyện gì nên không muốn quấy rầy bố, nhưng bây giờ hắn ta không thể không gọi cho bố mình.
“Mày đừng vội!”, thật ra Lý Kiếm có chút chột dạ nhưng cũng không thể hiện ra ngoài nên hắn ta hừ lạnh: “Đợi lát nữa sẽ có người tới cho mày biết tay!”
Vịt chết còn cứng miệng, Hạ Mạt nhếch mép. Ban đầu cô ta còn cảm thấy người đàn anh này không tệ, giờ xem ra chỉ là tên đàn ông dối trá cặn bã.
“Chẳng phải tao đang đợi sao? Tốt nhất là mày nên nhanh lên”, Diệp Tuân vừa cười vừa nói.
Lý Kiếm vội gọi cho bố mình – Lý Lương Vỹ.
Nghe nói con trai bị người ta tát sưng mặt, Lý Lương Vỹ vô cùng kinh ngạc.
Nên biết là trong mấy năm nay, tất cả đều là con ông ta bắt nạt kẻ khác, người làm bố như ông ta phải đi theo chùi đít. Lần này là lần đầu tiên con ông ta lại bị người khác bắt nạt.
“Con bảo hắn chờ, bố lập tức tới đó!”, Lý Lương Vỹ hừ lạnh.
“Vâng!”
Lý Kiếm cúp điện thoại, hắn ta nhìn Diệp Tuân, nở nụ cười âm độc: “Nhóc con, bố của tao sắp tới rồi, mày có ngon thì chờ đó!”
Diệp Tuân không có biểu cảm gì, thản nhiên ngồi trên sofa.
Mấy người Hoàng Thành Bân cũng kích động hẳn.
Chủ tịch Lý tự mình tới sao?
Với một số việc, thể diện, năng lực của con trai không đủ, nếu xử lý không tốt thì người làm bố sẽ ra mặt, như vậy chuyện sẽ khác hẳn lúc trước.
Giờ thì hay rồi, mặc kệ Diệp Tuân mày có chỗ dựa gì, mày chỉ còn cách cầu xin tha thứ thôi!
“Ha ha, Hạ Mạt à, nể tình chúng ta từng là bạn bè, tớ nhắc nhở một câu nhé. Chủ tịch Lý dẫn người tới thì cậu nhớ cách Diệp Tuân xa một chút, miễn cho bị liên lụy”, Trương Mỹ Lâm đắc ý nhìn Hạ Mạt.
“Đúng vậy, Hạ Mạt, cậu vẫn nên mau chóng sang bên này đi, qua chỗ chúng tớ này, giờ còn kịp!”. Hoàng Thành Bân vội nói.
Hạ Mạt không nói gì nhưng không nhịn được mà liếc mắt một cái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!