Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

“Đúng đúng đúng, cậu Diệp nói rất đúng!”, Lý Lương Vỹ gật đầu liên tục.  

             Sau đó, Lý Lương Vỹ nhìn về phía Lý Kiếm, tức miệng mắng to: “Mau mau tới xin lỗi cậu Diệp! Mày là đồ óc heo à? Còn đứng lì ra đó làm gì?!”  

             Ở trước mặt Diệp Tuân, Lý Lương Vỹ khom lưng uốn gối, nhưng ở trước mặt người khác, ông ta vẫn là chủ tịch Lý oai phong lẫm liệt.  

             Sắc mặt Lý Kiếm cực kỳ khó coi, do dự chốc lát rồi mới đi đến trước người Diệp Tuân, nói: “Cậu Diệp, xin lỗi”.  

             Lý Kiếm chưa từng xin lỗi người khác, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên, cho nên tiếng nói của hắn ta khá nhỏ.  

             “Mẹ nó mày chưa ăn cơm à?! Quỳ xuống xin lỗi, nói to lên chút!”, Lý Lương Vỹ đột nhiên giơ chân đá lên người Lý Kiếm, quát.  

             Ông ta suýt bị Lý Kiếm chọc cho tức điên lên rồi. Thằng con trai ngu ngốc này, đã lúc nào rồi mà còn sĩ diện? Chẳng lẽ phải bị đánh gãy chân giống bố con nhà họ Chu thì mới biết hối hận?  

             Rất không biết điều, thật sự rất không biết điều!  

             Thấy ông bố nhà mình tức thành thế này, trong lòng Lý Kiếm cũng biết mình sai rồi. Thật ra hắn ta đã biết lợi hại trong việc này, cũng biết không đắc tội nổi Diệp Tuân, nhưng còn trẻ tuổi nên sĩ diện ngại mất mặt. Lúc này bị bố mình đá một phát, cũng thuận theo đó mà quỳ xuống.  

             Dù sao thì bị bố mình ép quỳ xuống tốt hơn bản thân chủ động quỳ xuống trước mặt Diệp Tuân rất nhiều.  

             “Cậu Diệp, xin lỗi, vừa rồi có nhiều đắc tội, xin cậu tha thứ!”. Lý Kiếm quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói ra.  

             “Được rồi, đứng dậy đi”. Diệp Tuân xua tay.  

             Lý Kiếm đứng dậy, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh bố mình, cúi đầu nhìn xuống, một câu cũng không dám nói.  

             Nhìn thấy Lý Kiếm ngoan ngoãn đứng đó, trong lòng Lý Lương Vỹ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vẫn may con trai không phải quá ngu, nếu như hắn ta không biết nhận lỗi, chắc chắn hôm nay hai bố con họ sẽ gặp phải xui xẻo.  

             Diệp Tuân chỉ vào đám người Hoàng Thành Bân, nói với Lý Lương Vỹ: “Còn mấy bạn học bên cạnh hắn ta nữa, ai nấy đều nói năng vô học. Ông tiện thể dạy dỗ bọn họ luôn đi”.  

             “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, cậu Diệp cứ giao cho tôi, chắc chắn Lý tôi sẽ làm thật tốt!”, Lý Lương Vỹ vỗ ngực nói.  

             Quả thật trong nhà mấy người Hoàng Thành Bân, Trương Mỹ Lâm cũng có chút tiền, nhưng so với Lý Lương Vỹ thì kém xa. Lý Lương Vỹ muốn dạy dỗ bọn họ, nhà bọn họ sẽ không dám ho he một câu, cho dù đánh mấy người bọn họ tàn phế cũng không sao cả.  

             Đám người Hoàng Thành Bân nghe vậy thì đều rùng mình!  

             Hai chân Trương Mỹ Lâm như nhũn ra, ngồi co quắp dưới đất, mồ hôi tuôn như mưa.  

             Lý Kiếm còn trẻ mà đã vô cùng tàn nhẫn, hở ra cái là đánh người ta tàn phế. Thủ đoạn của bố hắn ta sẽ chỉ tàn nhẫn hơn mà thôi! Có trời mới biết Lý Lương Vỹ sẽ dạy dỗ bọn họ thế nào?  

             Đám người Hoàng Thành Bân căn bản không dám tưởng tượng bọn họ sẽ bị dạy dỗ như thế nào, bị đánh cho mấy ngày không xuống được giường còn nhẹ, rất có khả năng sẽ bị đánh cho tàn phế!  

             Nghĩ tới đây, bọn họ lạnh hết cả người, trong lòng vô cùng hối hận, tại sao phải đắc tội Diệp Tuân chứ? Vừa rồi bớt nói một câu chẳng phải tốt rồi sao?!  

             “Mạt Mạt, cầu xin anh Diệp giúp bọn tớ với. Bọn tớ thật sự biết lỗi rồi, cậu xin anh ta tha thứ cho bọn tớ đi! Cần xin cậu đấy!”. Trên mặt Trương Mỹ Lâm tràn đầy hoảng sợ, hô lên với Hạ Mạt.  

             Hạ Mạt lạnh mặt nhìn họ, không hề lên tiếng.  

             “Hạ Mạt, xin cậu đấy, nói một câu giúp bọn tớ đi!”. Mấy người Hoàng Thành Bân cũng nôn nóng nhìn Hạ Mạt, hi vọng cô ta có thể nói giúp.  

             Hạ Mạt vẫn không nói lời nào.  

             Cô ta quả thật là một cô gái rất đơn thuần, rất hiền lành, nhưng bởi vì đơn thuần cho nên cũng yêu ghét rạch ròi rõ ràng. Trước đó, trái tim của cô ta đã bị đám người Trương Mỹ Lâm làm cho nguội lạnh rồi.  

             Khi bọn họ mặc sức giễu cợt mắng nhiếc anh Diệp Tuân, có nghĩ tới cảm nhận của cô ta hay không?  

             Khi Lý Kiếm muốn đánh anh Diệp Tuân, có ai trong bọn họ đứng ra nói giúp hay không?  

             Tất cả những chuyện này đều là bọn họ tự làm tự chịu.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận