“Được, lên xe đi”. Diệp Tuân cười nói.
Anh mở cửa xe cho Quan Đình, Quan Đình xách váy, ngồi lên trên ghế phụ.
Hai mươi phút sau, Diệp Tuân lái xe vào trong gara tầng ngầm của tập đoàn bất động sản Hoa Nhuận.
Lần trước Quan Đình bị Chu Gia Đống dây dưa trong gara tầng ngầm, trong lòng có bóng ma tâm lý. Bây giờ tiến vào gara tầng ngầm xa lạ, cô ta không nhịn được căng thẳng, khẽ kéo lấy ống tay áo Diệp Tuân.
May mà có Diệp Tuân ở bên cạnh, cô ta vẫn coi như bình tĩnh.
Diệp Tuân nhận ra cô ta hơi sợ hãi, chủ động nắm lấy tay cô ta, cố ý trêu chọc: “Muốn nắm tay tôi thì cứ quang minh chính đại mà nắm, lén lút kéo ống tay áo tôi làm gì?”
“Ai muốn nắm tay anh hả?”, Quan Đình lườm Diệp Tuân một cái, bị Diệp Tuân trêu chọc như vậy, cô ta đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Diệp Tuân bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn chằm chằm cần cổ trắng nõn của Quan Đình.
Quan Đình tức giận: “Nhìn cái gì đấy? Xin anh hãy quản tốt hai mắt của mình!”
“Trên cổ cô không đeo trang sức, tôi cảm thấy thiêu thiếu, chờ tôi một lát!”. Diệp Tuân nói xong, trở về xe lấy một chiếc hộp nhỏ ra.
Đây là trái tim phỉ thúy mà tối qua Lý Lương Vỹ tặng cho Diệp Tuân, Diệp Tuân ngại chiếc hộp này vướng víu nên ném ở trên xe. Hôm nay nhìn thấy Quan Đình không đeo dây chuyền, bèn lấy ra tặng cô ta.
Quan Đình mở hộp ra xem, trước mặt chợt sáng lên. Cô ta rất thích mặt dây chuyền phỉ thúy này, nhưng lại ngại nhận quà của Diệp Tuân.
“Không có việc gì anh tặng quà cho tôi làm gì?”, Quan Đình nói.
“Cô đừng để ý tôi tặng quà làm gì, cô chỉ cần nói có thích không?”
“Mặt dây chuyền này rất đẹp, nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì cả, tôi đeo giúp cô”. Diệp Tuân cắt ngang lời Quan Đình, lấy mặt dây chuyền trong chiếc hộp ra.
“Có phải cái này rất đắt không?”, Quan Đình vẫn còn hơi do dự.
“Không đắt, chỉ là một món đồ nhỏ”. Diệp Tuân đi ra sau lưng Quan Đình, nói: “Cô hơi cúi đầu xuống, tránh cho kẹp vào tóc”.
“Ừm”. Quan Đình nghe lời cúi đầu.
Động tác này khiến cho cổ của cô ta càng thêm thon dài, tấm lưng trắng như tuyết hoàn toàn phơi bày trước mặt Diệp Tuân, khiến cho hô hấp của Diệp Tuân trở nên dồn dập.
Diệp Tuân kìm lòng không đậu nhớ lại cảnh tượng điên cuồng của anh và Quan Đình ở khách sạn lúc trước, cơ thể không nhịn được trở nên khô nóng.
Đứng gần đến vậy với một cô gái xinh đẹp như Quan Đình, người đàn ông bình thường nào cũng sẽ có chút phản ứng.
“Đeo xong chưa?”, Quan Đình lên tiếng hỏi.
“Xong rồi”. Diệp Tuân lấy lại tinh thần, đeo mặt dây chuyền vào giúp cô ta.
Sau đó anh đi đến trước người Quan Đình, liếc nhìn đánh giá, nói: “Quả là hoàn mỹ, mặt dây chuyền này được đeo trên người cô, thật sự đẹp quá rồi”.
“Đi thôi!”. Quan Đình mỉm cười.
Cô ta nắm tay Diệp Tuân, rất yên tâm đi trong gara tầng ngầm, nhưng mà cô ta lại cảm thấy tay nắm tay trong trường hợp hôm nay hơi trẻ con, thế là buông tay ra, khoác lên cánh tay Diệp Tuân.
Tập đoàn bất động sản Hoa Nhuận có tất cả mười tám tầng, hai người đi thang máy lên tầng cao nhất.
Ra khỏi thang máy, đối diện chính là đại sảnh tổ chức tiệc rượu ngày hôm nay.
Mấy bảo vệ ở cửa vừa nhìn thấy Quan Đình, hai mắt lập tức tỏa sáng, hít thở cũng hơi không được tự nhiên.
Cũng không thể trách bọn họ thất lễ, ngay cả Diệp Tuân ngày ngày gặp mặt Quan Đình mà khi nãy nhìn thấy Quan Đình cũng phải choáng váng, huống hồ những bảo vệ khó có dịp nhìn thấy cô ta này.
Quan Đình khoác tay Diệp Tuân đi tới cửa, đưa thiệp mời ra.
Bảo vệ nhìn thiệp mời, cung kính mở cửa, thực hiện động tác xin mời: “Trưởng phòng Quan, mời vào bên trong”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!