Theo cô, hành động của Đường Khánh Minh cực kỳ buồn cười, chẳng thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mình một tý nào. Ngoài mẹ ra thì người có thể khiến cô có nhiều cảm xúc nhất chắc cũng chỉ còn mỗi Diệp Tuân.
"Con nhóc kia! Cô xác định không nể mặt tôi thật à?", Đường Khánh Minh giận tím mặt.
Lê Tuyết Vi kiên nhẫn nói: "Đây không phải vấn đề mặt mũi, mà là vấn đề về nguyên tắc. Mảnh đất kia rất quan trọng với sự phát triển của công ty tôi. Tôi muốn dùng nó để xây dựng sở nghiên cứu công nghệ cao, nhà xưởng, kho thiết bị, tổng hợp giao thông xung quanh, hoàn cảnh môi trường..."
"Đủ rồi!", Đường Khánh Minh nhìn chằm chằm vào Lê Tuyết Vi, lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ những thứ đó! Tôi chỉ hỏi cô lần cuối".
Ông ta nói đến đây bèn gằn từng chữ một: "Mảnh đất kia, cô nhường hay không nhường?"
"Không nhường", Lê Tuyết Vi nhìn Đường Khánh Minh nổi giận đùng đùng, không chút do dự đáp.
Đường Khánh Minh sửng sốt, sau đó bỗng dưng nở nụ cười bảo: "Tổng giám đốc Lê, nhắc cô một câu, gần đây ra ngoài tốt nhất nên cẩn thận một chút".
Lê Tuyết Vi khẽ cau mày hỏi: "Chủ tịch Đường, ông đang đe dọa tôi đó hả?"
Đường Khánh Minh cười nói: "Mỗi ngày trên thế giới đều sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như tai nạn xe cộ, cháy nổ hay mất tích gì đó. Tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở cô thôi, sao cô có thể bảo là đe dọa chứ?"
"Giờ là xã hội pháp luật, cất cái vẻ lăn lộn giang hồ trước đây của ông đi", Lê Tuyết Vi khinh bỉ nói, sau đó cầm lấy túi xách đứng lên: "Xin lỗi đi trước".
"Đứng lại, tôi cho cô đi chưa?", Đường Khánh Minh cười lạnh nói.
"Ông muốn sao?", Lê Tuyết Vi liếc Đường Khánh Minh, trên mặt không có nét gì là sợ hãi mà chỉ có sự chán ghét.
"Ông đây sống lâu như vậy vẫn chưa không có gì là không lấy được. Hôm nay, tôi tự mình ra mặt mà vẫn không lấy nổi mảnh đất kia? Cô cho rằng ông đây ăn chay à?"
Sắc mặt Đường Khánh Minh đầy dữ tợn, hung hăng trừng Lê Tuyết Vi: "Nhóc con, cô không nhường lại thì đừng hòng đi được. Đúng vậy, tôi đe dọa cô đấy, cô làm gì được nào?"
"Uy phong ghê ta ơi".
Đúng lúc này, bên kia cánh cửa chợt truyền đến giọng nói của một thanh niên.
Đường Khánh Minh và Lê Tuyết Vi đều sửng sốt và nhìn về phía cửa, bấy giờ mới phát hiện không biết bao giờ thì trong phòng xuất hiện thêm một người.
"Cậu là ai? Ai cho cậu vào?", Đường Khánh Minh chửi ầm lên.
"Diệp Tuân?", Lê Tuyết Vi cũng ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Diệp Tuân cười đáp: "Tôi lo cô bị người ta bắt nạt nên vào, xem ra tôi tới đúng lúc rồi".
Lê Tuyết Vi vẫn không tin Đường Khánh Minh sẽ làm ra hành động khác người nào. Theo cô, ông ta cùng lắm chỉ nổi giận mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, có một người đàn ông đến vẫn khiến cô thả lỏng một chút, gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi".
"Tôi hỏi cậu là ai, cậu điếc hả?", Đường Khánh Minh tức giận trừng Diệp Tuân.
"Chủ tịch Đường, tôi là vệ sĩ của tổng giám đốc Lê", Diệp Tuân cười tủm tỉm nói.
Đường Khánh Minh khó chịu nói: "Vệ sĩ thì nên ở dưới tầng trệt, cậu có tư cách gì mà lên đây?"
Diệp Tuân lại bảo: "May mà tôi lên, không thì chẳng phải tổng giám đốc của chúng tôi đã bị ông bắt nạt?"
Đường Khánh Minh hoàn toàn không ngờ một tên vệ sĩ quèn mà dám nói chuyện với mình như vậy, giơ tay chỉ vào cửa tức giận quát: "Cút ra ngoài ngay cho tôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!