"Hừ!", Triệu Tử Vân khinh bỉ nói: "Chẳng phải là cô ỷ vào có tên họ Diệp kia và tổng giám đốc Lê của cô à? Nói cho cô biết, tổng giám đốc của mấy cô sắp xui xẻo rồi. Họ Diệp kia đã chuồn trước từ lâu rồi! Cô cũng sẽ xui xẻo ngay thôi!"
"Cái gì?", Quan Đình hơi giật mình.
Cô ta không biết ngay khi mình đi vệ sinh thì đám bảo vệ mắt xếch đã hùng hùng hổ hổ xông vào căn phòng của Đường Khánh Minh.
Khách khứa có mặt ở đây thấy cảnh đó đều biết chủ tịch Đường và tổng giám đốc Lê đã xảy ra xung đột!
Đây là sắp xảy ra chuyện lớn rồi, trong lòng các khách khứa chợt cảm thấy có chút an ủi. Bởi vì, cuối cùng cũng có một chuyện là xảy ra theo suy đoán của họ. Tuy hơi chậm chút, nhưng vẫn xảy ra.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều nhìn về phía căn phòng kia, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình, nhỏ giọng bàn tán với nhau.
Bọn họ biết đắc tội Đường Khánh Minh thì dù là Lê Tuyết Vi cũng sẽ không có kết quả tốt!
Hôm nay lại ở sân nhà của Đường Khánh Minh, chắc chắn sẽ chẳng có ai trong hội trường giúp Lê Tuyết Vi.
Ba người Phạm Lôi đều cực kỳ vui vẻ, các cô cho rằng Quan Đình là cấp dưới của Lê Tuyết Vi thì hôm nay đương nhiên cũng sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, hôm nay còn không có ai ra mặt giúp Quan Đình. Dù là Lý Lương Vỹ khi nãy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vả lại, các cô tìm một vòng trong hội trường thì chẳng những không thấy Quan Đình, mà còn không thấy cả họ Diệp kia đâu. Theo các cô, Diệp Tuân chắc hẳn đã biết được tình huống không ổn nền đã chuồn đi trước.
Trước đó, ba người các cô đều mất hết mặt mũi, bị sợ hãi rất nhiều, thù này không trả thì thì sao có thể nhịn được?
Vì vậy, khi các cô gặp phải Quan Đình đã lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích.
"Trông cái vẻ ngơ ngác của cô ta thì chắc vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu", Phạm Lôi cười ha ha nói.
"Sao? Cô vẫn chưa biết mình sắp xui xẻo hả? Nói cho cô biết, tổng giám đốc Lê của cô và chủ tịch Đường đã trở mặt rồi! Cô cũng sẽ xui xẻo theo thôi. Quan Đình, cô cũng không nhìn coi mình đáng mấy đồng, không còn núi dựa nữa thì cô là cái thá gì chứ?", Trần Trác Lan đắc ý cười nói.
"Đúng vậy. Trước đây, cô chẳng những xấc xược với cậu Lăng Phong, còn khiến chúng tôi bẽ mặt. Cô đúng là không biết chữ chết viết như thế nào hả?", Triệu Tử Vân hừ lạnh nói.
Quan Đình lập tức thay đổi sắc mặt.
Tông giám đốc Lê thế mà lại xung đột với chủ tịch Đường? Xem ra chuyện mình lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Chỉ là vào lúc quan trọng như thế này, Diệp Tuân đã đi đâu?
"Không cãi lại? Không dám nói gì nữa rồi à?", Trần Trác Lan vươn tay chọc lên vai Quan Đình, khiêu khích: "Chẳng phải ban nãy cô ghê gớm lắm hả? Giờ nói nữa coi".
"Bỏ bàn tay dơ dáy của cô ra!"
Quan Đình vô cùng lo lắng cho sự an toàn của tổng giám đốc Lê cộng thêm sự chán ghét với ba người phụ nữ khiến của cô ta lập tức nổi giận, chẳng màng đến hình tượng dịu dàng nết na, chửi lấy chửi để: "Cô cũng không xem lại coi mình là thứ gì? Vị trí quản lý ấy của cô chẳng phải là do ăn nằm với bố con nhà họ Cao nên mới có được à?"
"Cô nói cái gì? Mẹ nó, cô có gan nói lại lần nữa coi?", Trần Trác Lan bị giẫm trúng tim đen, mặt mày đầy hoảng loạn, hổn hển chửi đổng lên.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!