Diệp Tuân nhíu mày, cười ngả ngớn nói: “Không thành thật chỗ nào hả?”
Nạp Lan Uyển Thanh quyến rũ liếc Diệp Tuân, đưa tay bắt lấy dây lưng bên hông Diệp Tuân, quan sát tỉ mỉ rồi nói ra: “Quả nhiên là dây lưng kim cương Gucci, kim cương trên chiếc dây lưng này lên đến ba mươi cara, giá bán hai trăm năm mươi ngàn đô la. Xin hỏi, tài xế nào mua nổi dây lưng như thế này?”
“Ồ?”, Diệp Tuân không tỏ thái độ gì, anh cười tủm tỉm nhìn Nạp Lan Uyển Thanh, ánh mắt mang tia trêu ghẹo, giọng điệu trầm thấp nói: “Cô Nạp Lan, tay của cô đang đặt ở chỗ không nên đặt, rất không đàng hoàng, cẩn thận đùa với lửa”.
Trong đôi mắt đẹp của Nạp Lan Uyển Thanh lóe vẻ kinh ngạc, rút cánh tay đặt trên dây lưng của Diệp Tuân lại, ghé sát bên tai Diệp Tuân, phả ra hơi thở như hoa lan hỏi: “Chẳng lẽ anh… muốn tán tỉnh tôi?”
“Không phải!”, Diệp Tuân lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi muốn lên giường với cô”.
Nạp Lan Uyển Thanh sững sờ, sau đó cười khanh khách: “Anh đẹp trai, anh rất to gan, cũng rất trực tiếp nha! Nhưng mà tôi chẳng có tí hứng thú gì với anh”.
“Vậy cũng thật đáng tiếc”, Diệp Tuân thở dài.
“Tôi phải tham gia một buổi dạ hội, sắp muộn rồi, đi trước nhé, có duyên gặp lại sau!”. Nạp Lan Uyển Thanh không tiếp tục bàn về chủ đề không hợp với thiếu nhi này cùng Diệp Tuân nữa, cô ta nở nụ cười quyến rũ với anh rồi quay người uyển chuyển bước lên xe.
“Có thể chở tôi một đoạn không? Tôi muốn ra ngoài kiếm chỗ ăn cơm”, Diệp Tuân bước đến hỏi.
“Rất xin lỗi!”. Nạp Lan Uyển Thanh khẽ cười một tiếng: “Anh đẹp trai, anh biết không? Ở thành phố Giang Hải này, có rất nhiều người đàn ông muốn lên xe của tôi nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có chàng trai nào đủ tư cách này”.
Nói xong câu đó, Nạp Lan Uyển Thanh lập tức lái xe rời đi.
Diệp Tuân nhìn phương hướng chiếc Land Rover rời đi, xoa xoa cái cằm đã lên râu lởm chởm, khóe miệng cong lên nở nụ cười như có như không, anh khẽ nói: “Xem ra là một người phụ nữ có chỗ dựa. Mặc dù bề ngoài rất lễ phép, nhưng thật ra bên trong lại vô cùng kiêu ngạo… phụ nữ như vậy mới thú vị”.
…
Chờ đến khi Diệp Tuân lảo đảo đi tới đường phố, sắc trời đã dần tối.
Nhìn thấy bên đường có quán cơm nhỏ, Diệp Tuân đang định đi đến thì bỗng nhiên nhíu mày lại, môi lộ ra nụ cười sâu xa khó lường.
Anh đổi sang hướng khác, đi tới phía sau quán cơm nhỏ.
“Ranh con kia tới rồi!”
“Ra tay!”
Từ trong chiếc xe nhỏ dừng ở ven đường có bốn người chui ra, mỗi người đều đội mũ lưỡi trai, vành mũ hạ xuống rất thấp, tay của bọn họ giấu ở sau lưng, cầm thứ gì đó dài mảnh được giấy báo quấn quanh.
Phía sau quán cơm nhỏ hoang vu trống trải, tối lửa tắt đèn.
Diệp Tuân đưa lưng về phía bốn người kia, thản nhiên đi tới nơi này.
Bốn người đàn ông vạm vỡ bước nhanh tới phía sau Diệp Tuân, không nói hai lời, rút trường đao bên trong giấy báo ra, hung ác bổ xuống sau lưng và sau gáy Diệp Tuân!
Diệp Tuân căn bản không thèm quay đầu.
Tiếng gió rít gào, trường đao mãnh liệt bổ xuống.
Anh chỉ hơi nghiêng đầu đã có thể tránh thoát, sau đó trở tay tung ra cú đấm, đánh trúng mắt phải người tập kích.
“A! Mắt của tôi!”
Người tập kích che mắt hét lên thảm thiết, hắn ta đau đến nghi ngờ liệu có phải mắt của mình bị đánh mù rồi hay không.
Ba tên đàn ông vạm vỡ khác đều là hạng người ác độc tàn nhẫn, thấy đồng bọn bị thương cũng không hề hoảng loạn, ngược lại còn bị khơi dậy tính hung ác, vung vẩy trường đao trong tay bổ về phía Diệp Tuân.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!