Lê Tuyết Vi giật nảy mình, gần như cho rằng mình gặp quỷ rồi.
“Tóc dài, kiến thức ít!”, Đường Khánh Minh khinh thường cười một tiếng.
Ông ta đã được chứng kiến bản lĩnh của Sài Kính, một cú đấm của ông ta đã phá tan hòn non bộ trong biệt thự của ông ta. Cú đấm này vừa rơi xuống, ít nhất tên bảo vệ đáng chết kia cũng phải gãy mất mấy chiếc xương sườn.
Ầm!
Tiếng vang trầm vọng khắp phòng.
Quả đấm thép cứng rắn của Sài Kính đánh trúng lồng ngực Diệp Tuân!
Nhưng mà, chuyện vượt qua dự liệu của Đường Khánh Minh xảy ra rồi.
Cú đấm kia của Sài Kính chẳng những không thể đánh Diệp Tuân hộc máu, mà còn không làm Diệp Tuân động đậy chút nào!
Chuyện này sao có thể xảy ra!
Đường Khánh Minh giật mình trợn to hai mắt, thậm chí còn nghi ngờ mình tuổi già mắt mờ.
Cú đấm của Sài Kính có thể phá tan một hòn non bộ, vậy mà Diệp Tuân này lại chẳng có chút xíu tổn thương gì. Chẳng lẽ, cơ thể của Diệp Tuân còn cứng rắn hơn hòn non bộ?
Đây vẫn là người sao?!
Không chỉ Đường Khánh Minh, mà nụ cười thoải mái trên mặt Sài Kính cũng cứng lại, vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Tuân.
Ông ta cảm nhận được, cú đấm vừa rồi của mình giống như đánh lên trên một tấm sắt, khiến nắm tay vô cùng đau đớn! Thậm chí, rất có thể một chiếc xương ngón tay của ông ta đã bị nứt.
“Thực lực của cậu vượt qua dự liệu của tôi”, Sài Kính thu hồi nắm đấm, sắc mặt u ám nói ra.
“Thực lực của ông cũng vượt qua dự liệu của tôi”. Diệp Tuân lắc đầu, trong giọng nói mang theo vô vàn tiếc nuối: “Không ngờ lại yếu như vậy”.
Sắc mặt Sài Kính trở nên cực kỳ khó coi, hừ lạnh nói: “Ông đây không tin cơ thể cậu thật sự làm bằng sắt! Lên tiếp!”
Nói xong, Sài Kính dồn sức giậm chân phải, sau đó mạnh mẽ lên gối, hung hăng đá vào bụng dưới Diệp Tuân!
Ầm!
Lại là một tiếng vang trầm truyền đến.
Nhưng mà, khiến Đường Khánh Minh kinh ngạc chính là, cơ thể Diệp Tuân vẫn không hề nhúc nhích.
Trái lại là Sài Kính, liên tục lùi về sau mấy bước rồi mới có thể đứng vững lại!
“Chuyện này…”, Đường Khánh Minh đã kinh ngạc đến độ nói không ra lời.
Sài Kính chính là cao thủ khiến ông ta tiêu tốn rất nhiều tiền, nuôi ròng rã ba năm trời, vẫn luôn không nỡ dùng, hôm nay lấy ra vốn muốn giải quyết dứt khoát, nào ngờ lại không đánh nổi một tên bảo vệ nho nhỏ!
Sài Kính cũng vô cùng kinh ngạc.
Qua nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ gặp phải một đối thủ chịu đựng một quyền một cước của mình mà còn có thể đứng yên không nhúc nhích!
Chuyện này cũng thật khiến người ta khó mà tin nổi!
“Rốt cuộc cậu có cảnh giới gì?”, Sài Kính nghi ngờ không thôi nhìn Diệp Tuân.
“Không phải ông nói, ra tay rồi sẽ có thể nhìn ra sao?”, Diệp Tuân cười híp mắt hỏi.
“Giỏi, giỏi lắm. Nhãi ranh, trẻ tuổi như vậy đã ép tôi phải sử dụng tuyệt chiêu, cậu chính là người đầu tiên. Cậu có thể cảm thấy vinh hạnh vì điều này”.
Nét mặt Sài Kính dần dần trở nên dữ tợn, trong mắt lấp lóe ánh sáng tàn ác, rõ ràng đã có ý muốn giết người.
“Tuyệt chiêu? Tôi thật sự rất muốn được mở mang kiến thức”. Diệp Tuân thoáng lên tinh thần.
“Như cậu mong muốn”. Sài Kính lạnh lùng cười, tay phải rủ xuống, năm ngón tay xòe ra.
Nếu cởi bỏ lớp áo của Sài Kính, sẽ có thể thấy được gân cốt toàn thân ông ta đang dao động một cách quỷ dị, giống như có vô số gợn sóng đang lao tới tay phải của ông ta.
Sài Kính dồn tất cả nội kình, tất cả sức mạnh toàn thân đến tay phải của mình, không thể nghi ngờ, đây là sát chiêu lợi hại nhất của ông ta.
Diệp Tuân nhìn ra được Sài Kính đang vận sức chờ phát động, nhưng anh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
“Đi chết đi!”
Trong phòng vang lên tiếng rống dữ tợn của Sài Kính.
Còn chưa dứt lời, Sài Kính tích góp sức mạnh toàn thân đã hệt như ma quỷ xông tới trước người Diệp Tuân!
Một trảo sắc bén xé rách không khí trước mặt, phát ra tiếng xé gió chói tai, hung hăng chộp tới vị trí hiểm yếu của Diệp Tuân!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!