Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

Khi Diệp Tuân và Hoàng Chấn Cường từ công ty Vượng Lợi đến được công ty quốc tế Toàn Cầu đã là hơn ba giờ chiều, không bao lâu nữa là có thể tan làm.  

             “Lão Lý, Chính Đức đi đâu rồi?”, Diệp Tuân không nhìn thấy Tưởng Chính Đức ở cửa, liền hỏi lão Lý bên cạnh.  

             “Vừa đến phía đối diện mua thuốc lá”. Lão Lý nói: “Đúng rồi, trưởng phòng Quan có dặn, nếu cậu trở lại thì đến phòng làm việc của cô ta báo cáo tình hình công việc”.  

             “Tôi biết rồi”. Diệp Tuân gật đầu.  

             “Trưởng phòng Quan, là Quan Đình đúng không? Đã lâu rồi chưa gặp cô ấy, tôi cũng lên nói chuyện với cô ấy vài câu”. Hai mắt Hoàng Chấn Cường tỏa sáng, rõ ràng là có ấn tượng rất sâu sắc về người đẹp Quan Đình này.  

             “Anh ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi”. Diệp Tuân trừng mắt với Hoàng Chấn Cường, một mình đi đến phòng làm việc của Quan Đình.  

             Hoàng Chấn Cường bực mình, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.  

             “Cậu là bạn của Diệp Tuân?”, lão Lý rất nhiệt tình châm điếu thuốc lá cho Hoàng Chấn Cường, hỏi han.  

             “Loại này là hiệu gì thế?”  

             Hoàng Chấn Cường nhìn điếu thuốc mười tệ một bao của lão Lý thì có chút khinh thường nói. Hắn ta không nhận điếu thuốc, ngược lại lấy bao thuốc lá một trăm tệ của mình ra, châm một điếu, sau đó mới nói: “Tôi không phải bạn, tôi là đại ca của cậu ta”.  

             Vẻ mặt lão Lý có hơi xấu hổ, không nhịn được tò mò hỏi: “Quý danh của cậu là?”  

             “Tôi là Hoàng Chấn Cường, tổng giám đốc của công ty Vượng Lợi”.  

             Lão Lý hơi ngây người, Hoàng Chấn Cường? Cái gã ra vẻ này là ai? Tề Vĩ gặp Diệp Tuân cũng đều phải khách sáo á nha. Cái gã không có chút danh tiếng nào này lại dám tự xưng là đại ca của Diệp Tuân? Đây đúng là một trò cười.  

             Diệp Tuân đến trước cửa phòng làm việc của Quan Đình, gõ cửa.  

             “Vào đi”. Tiếng Quan Đình truyền đến từ trong cửa.  

             Diệp Tuân đẩy cửa bước vào, nói: “Trưởng phòng Quan, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ cô giao cho rồi”.  

             “Tôi đã biết rồi, bên phía tài vụ đã gọi điện thoại cho tôi. Anh làm rất tốt”. Quan Đình khẽ gật đầu, nói bằng giọng điệu công việc.  

             Tiếp đó cô ta lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra, nhìn Diệp Tuân, thản nhiên nói: “Cái này, anh lấy lại đi”.  

             “Cái gì vậy?”  

             “Trái tim phỉ thuý”.  

             “Tôi tặng cho cô, cô cứ cầm đi”. Diệp Tuân nhíu mày, anh không biết Quan Đình làm sao thế, tâm tình không khỏi có chút buồn phiền.  

             “Quá quý giá rồi, tôi không thể nhận. Anh cầm đi đi”. Quan Đình nói với giọng lạnh lùng.  

             “Thứ tôi đã tặng đi, tuyệt đối không có chuyện lấy lại. Nếu như cô không cần thì cứ ném đi. Không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây”. Diệp Tuân ngữ khí cứng nhắc, ném lại một câu, nói xong liền đi ra ngoài cửa.  

             “Diệp Tuân! Anh đứng lại đó cho tôi”. Quan Đình tức giận dậm chân.  

             Nhưng Diệp Tuân căn bản không quay đầu lại.  

             “Hử? Chính Đức vẫn chưa về sao?”  

             Đợi Diệp Tuân trở lại dưới lầu thì chỉ thấy Hoàng Chấn Cường và lão Lý, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Chính Đức đâu.  

             “Mua bao thuốc cũng không đến mức lâu như vậy, chẳng lẽ là trốn việc rồi?”, lão Lý cũng có hơi nghi ngờ.  

             “Chắc không phải”. Diệp Tuân lắc đầu.  

             Một là vì Tưởng Chính Đức rất trung thực, không có khả năng trốn việc. Hai là lúc sáng, Diệp Tuân đã dặn dò Tưởng Chính Đức rằng trước khi tan làm sẽ đến kiểm tra tình hình học thuộc công pháp của anh ta. Theo lý mà nói, Tưởng Chính Đức hẳn là sẽ đợi ở đây tiếp nhận bài kiểm tra đánh giá của Diệp Tuân, không chạy lung tung.  

             Diệp Tuân gọi điện thoại cho Tưởng Chính Đức, nhưng lại không có người nghe máy.  

             Lại chờ thêm một hồi, khi sắp đến năm giờ, điện thoại Diệp Tuân vang lên. Anh nhìn dãy số, là do Tưởng Chính Đức gọi đến, nhưng giọng nói của đầu dây bên kia lại không phải giọng Tưởng Chính Đức.  

             “Diệp Tuân?”. Một giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền ra từ trong điện thoại.  

             “Mày là ai?”, Diệp Tuân ý thức được điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.  

             “Người anh em của mày đang ở trong tay tao, nếu mày muốn hắn ta sống thì hãy đến kho hàng gần bến xe phía Nam. Nhớ kỹ, không được báo cảnh sát, nếu không, mày chỉ có thể đến nhặt xác!”  

             Một ngọn lửa giận dữ bốc lên trong ngực Diệp Tuân.  

             Sát khí tăng vọt trong mắt anh, lạnh lùng phun ra một chữ: “Được”.  

             Gần bến xe phía Nam, trong một kho hàng bỏ hoang.  

             Kho hàng này rộng hai trăm mét vuông, đã bị bỏ hoang hơn một năm, ngày thường rất vắng vẻ, không có một bóng ma nào.  

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận