Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân

Tưởng Chính Đức bị đánh bầm dập tơi tả, gáy đập mạnh vào cột nhà, đau đớn đến mức cả người run rẩy, vết thương ở khoé miệng lại bị rách lần nữa, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra, nhưng Tưởng Chính Đức lại cắn chặt răng chịu đựng, không hề rên một tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Cao Lăng Phong.  

             Tưởng Chính Đức chưa bao giờ ngờ được là trong lúc mình đang phấn khích vì có thể học được công phu thật sự, thì lại gặp phải tai bay vạ gió.   

             Lúc đó, anh ta đang mặc đồng phục bảo vệ, đi mua thuốc lá ở siêu thị đối diện công ty thì gặp hai người đàn ông đến hỏi thăm công ty quốc tế Toàn Cầu có bảo vệ nào tên Diệp Tuân không.   

             Tưởng Chính Đức khi ấy không nghĩ gì nhiều, lập tức nói đương nhiên là có, hơn nữa Diệp Tuân còn là anh em của mình. Nào ngờ đâu, sau khi anh ta nói xong câu ấy, hai người đàn ông kia lộ ra nụ cười quỷ dị rồi đột nhiên ra tay, bắt cóc anh ta đến chỗ này.   

             Sau khi đến đây, Tưởng Chính Đức mới phát hiện ra kẻ chủ mưu chính là Cao Lăng Phong, cậu ấm hào môn đứng đầu thành phố Giang Hải.  

             Tưởng Chính Đức quả thật không hiểu nổi, anh ta thậm chí còn không biết bản thân đã chọc giận cậu Cao khi nào nữa, chênh lệch giai cấp giữa hai người họ vô cùng lớn, còn chưa từng gặp mặt nhau.   

             Mãi đến khi Cao Lăng Phong trút giận lên người mình, vừa đánh vừa chửi thì Tưởng Chính Đức mới biết được, là Diệp Tuân đắc tội với Cao Lăng Phong. Sở dĩ, Cao Lăng Phong bắt cóc anh ta tại chỗ này, là vì bọn họ đã mai phục sẵn ở đây, muốn dụ Diệp Tuân đến chỗ này chịu chết.   

             Tưởng Chính Đức tức giận chửi Cao Lăng Phong là thằng hèn, tuy rằng anh ta biết mình không nên đắc tội với đối phương, nhưng tên khốn này muốn đối phó với anh em của mình, làm sao mà anh ta có thể nhịn cho được?  

             Sau đó, anh ta bị bọn họ đánh cho một trận tơi bời bầm dập, đánh đến mức rách da chảy máu, trên người toàn là vết bầm tím.   

             Cao Lăng Phong uy hiếp Tưởng Chính Đức, nói rằng chỉ cần anh ta mắng Diệp Tuân là tên khốn nạn thì anh ta sẽ không phải chịu đánh nữa.   

             Tưởng Chính Đức quả quyết cự tuyệt.   

             Làm sao mà anh ta có thể sỉ nhục người anh em mình kính trọng nhất!  

             Tưởng Chính Đức tuy rằng thật thà, nhưng anh ta thật thà không có nghĩa là anh ta yếu đuối. Ngược lại, so với những người miệng lưỡi lưu loát luôn thích mạnh miệng kia, anh ta lại càng bướng bỉnh hơn, cũng có giới hạn của mình.   

             Hơn nữa, dẫu sao Tưởng Chính Đức cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, việc bị Cao Lăng Phong đánh không những không khiến anh ta khuất phục, mà ngược lại, càng khơi dậy sự hiếu chiến của anh ta.   

             "Cao Lăng Phong! Mày chưa ăn cơm à?"  

             Nhìn dáng vẻ tức tối thở hổn hển của Cao Lăng Phong, Tưởng Chính Đức khinh thường phun ra một ngụm nước bọt hoà lẫn với máu.  

             Sắc mặt của Cao Lăng Phong càng trở nên khó coi hơn.   

             Hắn ta không ngờ một tên bảo vệ quèn lại có thể ngoan cố đến như thế, ước chừng hắn ta đánh cũng được mấy chục quyền, mệt muốn chết, nhưng đối phương vẫn giống như cũ, không hề mắng Diệp Tuân một câu như hắn ta ra lệnh.   

             Tên Diệp Tuân chết tiệt kia rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho tên nhóc này thế trời?   

             "Được! Được lắm!"  

             Cao Lăng Phong thật sự không còn bao nhiêu sức, hắn ta ném găng tay xuống đất, cởi hai nút áo sơ mi, vẻ mặt âm trầm nói: "Cái miệng này của mày đúng là chặt. Nhưng mà, đợi lát nữa, khi thằng Diệp Tuân ấy bị đánh bị đánh tới mức còn nửa cái mạng, xem mày có mở miệng ra cầu xin thương xót hay không?"  

             "Tao khinh! Mày mà cũng có thể đánh anh Diệp đến mức còn nửa cái mạng? Mơ mộng hão huyền!". Tưởng Chính Đức nhổ một ngụm nước bọt.   

             "Mày cho rằng Diệp Tuân rất lợi hại sao?", Cao Lăng Phong cười lạnh một tiếng: "Mày có biết câu “Người giỏi thì có người giỏi hơn, núi cao thì còn có núi cao hơn” không? Lần này tao nhất định sẽ để cho tên khốn đó chết không có chỗ chôn thây!"  

             Đêm qua chính là ngày nhục nhã nhất trong đời của Cao Lăng Phong.   

             Hắn ta bị Diệp Tuân làm cho mất hết mặt mũi, sau đó còn bị trật khớp hai tay, tuy rằng bây giờ đã khôi phục lại như cũ, nhưng vẫn còn âm ỉ đau.   

             Trong cuộc đời này của Cao Lăng Phong, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy hận một người đến như thế, lửa hận của hắn ta đối với Diệp Tuân chỉ sợ có dùng nước sông Hoàng Hà, cũng không thể dập tắt được!  

             Mặc dù Giả Lập Xuyên đã nhiều lần cảnh cáo rằng Diệp Tuân là người mà bọn họ không thể động vào, nhưng Cao Lăng Phong căn bản không hề tin Diệp Tuân là một cao thủ, cùng lắm là một người có sức lực lớn mạnh mà thôi.  

             Sức lớn thì như thế nào? Có nhiều người con lợi hại hơn cả tên đó!  

             Cao Lăng Phong hoàn toàn không thể nào nuốt nổi cục tức này, ngoài mặt thì hứa sẽ không báo thù Diệp Tuân, nhưng không trả thù thì sẽ không ăn ngon ngủ yên được!  

             Suốt cả một đêm, Cao Phong không thể nào ngủ được, càng nghĩ càng giận, hắn ta lập tức thông báo cho một đám bạn bè xấu tính xấu nết, thông qua quan hệ mời tới một vị cao thủ tuyệt thế!  

             Mà vị cao thủ kia đã đến Giang Hải chiều nay, hiện tại đang ở trong này!  

             "Thằng ngu, hôm nay tao sẽ để mày mở mang tầm mắt, xem ai mới thật sự là kẻ lợi hại". Cao Lăng Phong nhìn Tưởng Chính Đức hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu sang phía bên kia, lớn tiếng nói: "Anh Khổng, xin mời!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận