Diệp Tuân đá cửa bước vào, anh lập tức nhìn thấy Tưởng Chính Đức đang bị trói gô trên nền nhà, xung quanh có vài tên bặm trợn đứng gác, trước mắt anh ta là Cao Lăng Phong và một tên cao to đen hôi. Khóe miệng Tưởng Chính Đức chảy máu không ngừng, mặt mày tím đen, hiển nhiên là anh ta vừa mới bị tẩn thêm một trận.
Diệp Tuân cố kiềm cơn giận trong người, chậm rãi tới gần: “Tụi mày muốn gì?”
Cao Lăng Phong quay lại nhìn anh, thật ra lúc thấy anh thì hắn ta có chút sợ hãi, dù gì đợt trước hắn ta đã phải chịu đau cơ mà, nhưng mặt ngoài vẫn cố thản nhiên: “Muốn gì? Muốn trả thù! Tao muốn mày quỳ xuống đây cầu xin như con chó chết đó!”
Diệp Tuân: “Mày cũng hèn hạ gớm! Trả thù thì tìm thẳng tao, bắt bạn bè của tao để uy hiếp thì nhục hết chỗ nói!”
Cao Lăng Phong: “Mày...”
Nghe mấy câu này của Diệp Tuân, Cao Lăng Phong điên tiết thật sự nhưng sự sợ hãi cũng nhắc nhở hắn ta rằng mình không phải đối thủ của Diệp Tuân.
“Anh Khổng, là thằng này đó ạ, anh xử nó giúp tôi!”
Khổng Võ: “Tôi cứ tưởng kiểu anh chị máu me thế nào, trông như con gà luộc nhỉ!”
Anh ta nói xong thì cười khẩy, lao tới chỗ Diệp Tuân, tay cũng nhanh chóng theo đà chuẩn bị tung một cú nốc vào bụng thật mạnh để giải quyết Diệp Tuân trong một nốt nhạc. Nhưng nào ngờ đúng lúc này, Diệp Tuân di chuyển, chẳng ai thấy anh di chuyển ra sao, chỉ một phần nghìn của giây, anh đã đứng sau lưng Khổng Võ, đạp thật mạnh vào chỗ xương sống, một âm thanh giòn giã vang lên, Hắc Quyền Vương của chúng ta ngã nhào ra đất, mặt tràn đầy sự đau đớn, không đứng lên nổi nữa.
Diệp Tuân cũng chẳng thèm nhìn tên này thêm cái nào, anh bước tới gần Cao Lăng Phong, nhẹ nhàng và chậm rãi nhưng mỗi bước chân lại như chiếc búa đập mạnh vào tim Cao Lăng Phong
“Mày... mày đừng tới đây!”
“Tao... tao là cậu chủ nhà họ Lăng, mày đụng vào là tiêu đời đấy!”
Diệp Tuân cười: “Tao thích đụng đó thì sao, mày còn mạng để làm tao tiêu đời không nào!”
Nói rồi anh vung mạnh tay, chém mạnh vào phần cổ của Cao Lăng Phong, lại một tiếng rắc vang lên, Cao Lăng Phong ngã ra đất, đầu nghẹo sang một bên, lìa đời.
Đám lính lác thấy thế thì hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, giờ không chạy thì còn làm gì được nữa.
Nhanh chóng giải quyết xong kẻ thù, Diệp Tuân lẹ làng cởi trói cho Tưởng Chính Đức: “Cái thằng ngốc này, sao không chịu tin tôi thế! Tôi đã bảo tôi là cao thủ võ lâm, cỡ nào chả trị được!”
Cao Lăng Phong: “Anh Diệp, đừng nói nữa, tôi đau ói ẻ luôn đây, chúng ta tới bệnh viện gấp đi!”
Nói có một câu mà anh ta đã thở hổn hển.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, nhìn màn hình thì là một số lạ.
“Diệp Tuân, mày cứu sót rồi đó! Mục tiêu mày cần bảo vệ đang ở trong tay tao nè!”
Diệp Tuân nghe xong câu này thì nền nhà dưới chân sụp xuống, anh và Tưởng Chính Đức ngã xuống một tầng hầm được lót bằng gỗ, vì quá đau và kiệt sức nên Tưởng Chính Đức đã ngất xỉu ngay sau khi té.
Diệp Tuân thì còn tỉnh, anh vừa kịp định thần lại thì đã bị một tấm lưới sắt bao phủ, anh và Tưởng Chính Đức bị nhốt bên trong.
Mọi việc này đều không là gì so với cảnh tượng trước mắt anh nhìn thấy: Một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc một cây đen đứng bên cạnh Lê Tuyết Vi đang bị trói trên ghế. Cô đang sợ hãi, trong mắt toát lên sự cầu cứu.
Diệp Tuân hỏi: “Mày là kẻ thù của lão K?”
Tên đeo mặt nạ cười khằng khặc, chất giọng nheo nhéo ồm ồm, nam không ra nam, nữ không ra nữ vang lên, hiển nhiên người này dùng thiết bị thay đổi giọng nói.
“Tất nhiên, chứ mày nghĩ tao rảnh rỗi quá nên bắt cóc con bé này chơi à?”
Diệp Tuân: “Mày muốn gì?”
Tên đeo mặt nạ: “Tao muốn lão K chết, muốn cái tổ chức của lão biến mất khỏi thế gian!”
Diệp Tuân: “Sao mày lại thù hận dữ vậy?”
Tên đeo mặt nạ: “Tan cửa nát nhà, vẻ ngoài bị hủy, tàn tật không thể làm việc để sống, tao chẳng còn gì để mất nữa rồi, tất cả là do lão K và tụi mày gây ra!”
Diệp Tuân vừa cố gắng đánh lạc hướng đối phương vừa lén cử động tay, anh biến nội kình của mình thành lưỡi dao sắc bén vô hình cắt rách tấm lưới. Có lẽ vì chẳng có tiền nên tên này chẳng có đồng bọn hay thuê được ai canh chừng, ngoài hắn ra thì Diệp Tuân chẳng cảm nhận được hơi thở nào chung quanh.
Vừa cắt xong tấm lưới, Diệp Tuân nhào nhanh về phía tên đeo mặt nạ, dao nội kình vẫn còn đó, bén ngót cắt một đường xẹt qua cổ của đối phương, dễ dàng giải quyết tên này. Sau đó anh nhanh chóng cởi trói cho Lê Tuyết Vi, dìu cô ta và đỡ Tưởng Chính Đức đang ngất xỉu nhảy lên nền nhà kho, cả ba nhanh chóng ra ngoài.
Dường như chân Lê Tuyết Vi bị thương nên cô cứ đi cà nhắc, người tựa vào Diệp Tuân, tóc rũ rượi trước ngực anh.
Cho rằng cô còn sợ hãi, Diệp Tuân an ủi: “Cô yên tâm, bố cô phái tôi tới bảo vệ cô, giờ đã tiêu diệt được mối nguy ngầm, cô an toàn rồi!”
Anh nói xong câu đó, chưa kịp thở nữa là đã cảm nhận cơn đau buốt ngay bụng, chẳng biết từ khi nào mà trong tay Lê Tuyết Vi xuất hiện một con dao ngắn, nó đang đâm vào bụng anh. Nếu là dao bình thường thì không sao rồi, nhưng chẳng biết con dao này làm bằng chất liệu gì mà bề ngoài không khác dao găm bình thường là mấy, thế mà phần lưỡi lại có thể ghim sâu vào thịt và hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nội lực. Diệp Tuân vội hất Lê Tuyết Vi ra ngoài, đặt Tưởng Chính Đức nằm xuống, dao vẫn đang đâm vào phần bụng dưới của anh, nơi có đan điền, vị trí quan trọng nhất của người tu luyện võ thuật.
Lúc sử dụng nội lực để đẩy con dao ra thì nó hoàn toàn chẳng nhúc nhích, thậm chí Diệp Tuân còn cảm nhận được là phần lưỡi của nó dài ra thêm, quấy sâu vào trong.
Lê Tuyết Vi bên kia đứng lên, vén một bên tóc lên tai, nở nụ cười ngọt ngào như lúc ban đầu họ gặp nhau.
“Nói cho anh biết nhé, bố tôi nhờ tôi làm việc này đấy! Anh là tay sai đắc lực của ông ấy, năng lực của anh còn vượt qua cả ông ấy nhưng anh lại muốn rời khỏi tổ chức, ông ấy bảo không dùng được thì giết, bằng không sau này anh sẽ trở thành đối thủ mạnh của ông ấy!”
Diệp Tuân cười mỉa: “Thế hóa ra đây là vở kịch do hai bố con cô dựng lên à?”
Lê Tuyết Vi: “Đúng rồi, chứ anh nghĩ sao tự nhiên ông ấy lại nhờ anh là một nhiệm vụ cỏn con thế này!”
“Thế cô có nghĩ tới sự bất ngờ này không?”
Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên ở cửa nhà kho, Lý Phi Nhi biến mất đã lâu nay lại xuất hiện, trong tay cô ấy cầm một khẩu súng, nhắm thẳng vào chân Lê Tuyết Vi mà bắn từ xa, Lê Tuyết Vi hét lên đau đớn rồi quỳ rạp xuống.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!