Diệp Tuân bất lực lắc đầu, cũng không thấy anh có động tác gì đặc biệt rõ ràng, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rắc, dây xích trói chặt tay chân anh lập tức nổ tung. Ngay sau đó Diệp Tuân vốn dĩ còn đang ở cách ba mét đột nhiên xuất hiện trước mặt giám thị Saul.
Saul sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng là đã nhìn thấy nắm đấm phóng to ra trước mặt mình.
Saul hét lên, xương sống mũi bị đánh gãy, sau đó hai chân gã nhấc lên cao, nửa người trên đều nghiêng về phía sau.
Diệp Tuân nắm lấy cổ đối phương khiến Saul đang đà bay ra ngoài đột ngột dừng lại, sau đó một tay Diệp Tuân bóp lấy cổ của người đàn ông cao hai mét, từ từ nhấc bổng lên không trung.
Tay áo trượt xuống cánh tay để lộ ra cơ bắp như sắt thép của Diệp Tuân.
Cơ bắp của anh không cuồn cuộn nhưng lại tràn đầy sức mạnh.
So với Saul, vóc người Diệp Tuân có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng lúc này Saul lại rơi vào tay Diệp Tuân, trông gã lại giống một chú gà con, sự tương phản rõ rệt như vậy khiến những cai ngục xung quanh đều sững sờ.
Diệp Tuân hơi ngẩng đầu lên, nhìn Saul mặt đang đỏ bừng vì khó thở, cười nói: “Tôi vốn dĩ muốn là gặp nhau vui vẻ, chia tay êm thấm nhưng ông lại nhất quyết chọc tức Phi Phi? Ông có biết, ngay cả tôi cũng không dám chọc giận cô ấy, thế mà ông còn muốn tìm phiền phức cho mình”.
“Buông… buông tôi ra!”, Saul khó khăn nói, hai tay nắm lấy ngón tay Diệp Tuân muốn vùng ra nhưng phát hiện ngón tay mảnh khảnh của Diệp Tuân cứng như kìm sắt, gã không thể giãy giụa.
“Buông tay!”
Lúc này các binh sĩ xung quanh mới phản ứng lại, tức giận quát lớn Diệp Tuân.
Trong phòng giam nhỏ hẹp liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó yên lặng hoàn toàn.
Mấy binh sĩ đó đều ngã xuống đất, có người ngất xỉu, có người ôm lấy chỗ bị Diệp Tuân đánh trúng, đau đớn cuộn người dưới đất rên rỉ.
Diệp Tuân đi đến bên cạnh Lý Phi Nhi, khẽ cười ôm lấy eo cô ấy rồi nói: “Hết giận rồi chứ? Chúng ta đi thôi”.
“Buông móng vuốt của anh ra, nếu không, cẩn thận tôi cắt cụt đấy!”, Lý Phi Nhi nhíu mày nói.
Diệp Tuân bật cười, thuận tay sờ lên mông cô ấy một cái, sau đó đẩy cửa, sải bước đi ra ngoài.
…
Trên trực thăng.
“Phi Phi, nếu các cô đã biết tôi cố ý trốn ở đây thì chắc hẳn cũng biết tôi không muốn về rồi. Tôi đã chán ngấy việc tàn sát, chỉ muốn sống cuộc đời bình thường”, Diệp Tuân lười biếng dựa người vào trên ghế, hai tay để ra sau đầu, nhìn góc nghiêng gương mặt xinh đẹp của Lý Phi Nhi mà nói.
Lý Phi Nhi gật đầu nhẹ, lấy một túi hồ sơ ra rồi đưa cho Diệp Tuân: “Đương nhiên tôi biết anh nghĩ gì. Lão K nói lòng của anh đã không còn ở đây, ép buộc anh ở lại tổ chức cũng vô ích, anh muốn rút khỏi cũng được nhưng cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng”.
Diệp Tuân nhíu mày: “Bây giờ tôi rất phiền khi nghe đến hai chữ nhiệm vụ…”
Lý Phi Nhi nói: “Nhiệm vụ lần này khác trước, không cần anh ra sinh vào tử, rất đơn giản thôi, anh cứ xem xong rồi bàn tiếp”.
Diệp Tuân ngờ vực mở túi hồ sơ, một tấm ảnh rơi ra, trong ảnh là một người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp như họa, phong thái tao nhã.
Dù Diệp Tuân đã đi khắp thế giới nhiều năm, quen với việc chạm mặt nhiều người đẹp đến từ các quốc gia và khu vực khác nhau nhưng không thể không nói rằng người phụ nữ trong ảnh cũng là một mỹ nhân hàng đầu thế giới.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!