Nhìn thấy Tưởng Chính Đức đau đớn co quắp trên đất, trong mắt Lâm Hiểu Mạn lóe qua cảm giác tuyệt vọng.
Trương Na biết, bạn thân của mình hôm nay không thể nào tránh được số mệnh bị làm nhục, cô ta há miệng ra muốn cầu xin, nhưng lại bị Lý Phong bịt miệng.
Lý Phong nháy mắt về phía cô ta, ý tứ đó mà cũng không hiểu, đừng nhiều chuyện, tránh rước họa vào thân!
Từ Oánh Oánh nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng nguội lạnh, đồng thời cũng tràn đầy oán hận.
Vốn dĩ cô ta còn trông cậy vào Tưởng Chính Đức có thể giúp đỡ, ai ngờ anh ta lại vô dụng như vậy. Hơn nữa, chuyện hôm nay, tất cả đều là do Tưởng Chính Đức hại!
Nếu như không phải anh ta nói mình có một người anh em tốt vô cùng ưu tú, muốn giới thiệu cho bạn thân cô ta quen biết, cô ta cũng sẽ không gọi Hiểu Mạn đến! Hiểu Mạn sẽ không gặp phải chuyện như vậy!
Ngay thời khắc đám người Lâm Hiểu Mạn rơi vào tuyệt vọng, vào lúc Lý Báo đưa tay ra muốn nắm cánh tay Lâm Hiểu Mạn, một giọng nói đột nhiên vang lên, phá vỡ yên lặng trong quán bar.
“Dừng tay”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lại còn có người dám đứng lên?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía giọng nói.
Chỉ thấy bên cạnh quầy bar có một thanh niên đang đứng ở đó.
Dáng người thẳng tắp, tướng mạo anh tuấn, miệng ngậm điếu thuốc. Cách ăn mặc rất bình thường, thân thể cũng không cường tráng, thậm chí có chút nho nhã yếu đuối.
Khách hàng trong quán bar đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy Diệp Tuân cũng không tự lượng sức mình, thể trạng nhỏ như vậy, còn không cường tráng bằng bảo vệ lúc trước, anh đứng ra thì có ý gì?
“Anh có chuyện gì?”, bên cạnh Lý Báo có một tên đàn ông cao to hét lên hỏi.
Diệp Tuân không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn Lý Báo, phun ra một vòng khói, cười lạnh: “Anh dám động vào người anh em của tôi, lá gan không nhỏ”.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người lại một lần nữa ngây ra.
Ngay cả Lý Báo cũng hơi sững sờ.
Ai cũng không ngờ rằng, ở quán bar này, ngay trên địa bàn của Lý Báo lại có một người dám nói chuyện với anh Báo như vậy!
Nhất là người này nhìn thì yếu đuối, đừng nói Lý Báo, dù là ở bên cạnh Lý Báo có bất kỳ tên cao to nào cũng dễ dàng hành hạ anh.
Tên nhãi này quả đúng là tự tìm cái chết!
Trên mặt Lý Báo thoáng qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt u ám nhìn về phía Diệp Tuân, cười như không cười: “Mày đang nói chuyện với tao?”
Mặc dù Lý Báo nhìn không tức giận, nhưng tất cả mọi người đều biết, tiếp theo chỉ cần Diệp Tuân nói một câu không tốt, anh sẽ nghênh đón kết cục cực kỳ thê thảm.