"Nếu như anh còn xem tôi là anh em thì hãy giữ số tiền này lại", Diệp Tuân nói: "Số tiền nhỏ này đã làm anh sợ như vậy, sau này nhìn thấy số tiền lớn thì anh sẽ làm sao?"
“Cái này mà còn gọi là số tiền nhỏ sao?”, Tưởng Chính Đức không nói nên lời: “Anh Diệp, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy?”
Diệp Tuân cười nói: "Tôi cũng không biết, đối với tôi mà nói thì tiền chẳng qua chỉ là một dãy số mà thôi".
Tưởng Chính Đức thắc mắc: "Anh giàu như vậy, tại sao anh vẫn đến làm bảo vệ?"
Diệp Tuân suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Tôi muốn tán tỉnh chủ tịch của anh đó, đã hiểu chưa?"
“Thì ra là thế”, Tưởng Chính Đức chợt hiểu ra.
"Khoác lác".
Lúc này, phía sau hai người bỗng vang lên tiếng cười ngọt ngào.
Hai người quay đầu lại thì liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng phía sau.
Cô ta có khuôn mặt trái xoan trắng trẻo và nhỏ nhắn, mái tóc chải bồng bềnh, các đường nét trên khuôn mặt vô cùng thanh tú, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh vô cùng thu hút.
Cô ta đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc váy xếp li màu xanh lam, vòng một săn chắc, đôi tất trắng tôn lên đôi chân vừa dài vừa trắng nõn như tuyết, trông vừa thuần khiết đáng yêu lại vừa gợi cảm.
“Xin chào anh Diệp”, cô gái xinh đẹp chắp hai tay sau lưng, hơi khom người về phía trước mỉm cười nhìn Diệp Tuân nói.
"Xin chào. Cho hỏi cô là ai?", Diệp Tuân cười hỏi.
“Tôi tên là Hạ Mạt, tôi cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ lạ”, Hạ Mạt cố nén cười, có chút nghiêm túc nói.
“Có gì kỳ lạ đâu?”, Diệp Tuân chẳng hiểu gì.
“Kỳ lạ đáng yêu đó”, Hạ Mạt tinh nghịch cười để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tuân bị một cô gái đùa giỡn như vậy, anh ngẩn người mất một lúc mới nhận ra, sau đó liền sờ sờ chòm râu lún phún trên cằm cười ngây ngốc.
Tưởng Chính Đức thấy thế thì lập tức nháy mắt với Diệp Tuân, thấp giọng cười nói: “Anh Diệp, anh thật may mắn, thôi tôi đi trước chứ không ở đây làm bóng đèn nữa, hôm khác tôi lại mời anh uống rượu vậy".
“Đừng đi chứ”, Diệp Tuân nói.
Tưởng Chính Đức ném cho anh một ánh mắt đầy ẩn ý rồi thong dong rời đi.
Diệp Tuân cảm thấy có chút bất lực.
Tưởng Chính Đức nghĩ rằng cuộc gặp gỡ này là chuyện tốt đẹp với anh, nhưng đối với Diệp Tuân thì không phải vậy.
Diệp Tuân tự nhận mình chẳng phải loại người tốt đẹp gì, tuy thích tán gái đẹp nhưng lại không thích dây dưa với mấy cô gái nhỏ như thế này, đặc biệt là kiểu con gái ngây thơ đáng yêu như Hạ Mạt thì anh lại càng không muốn làm tổn thương.
“Cô Hạ Mạt, cô có chuyện gì sao?”, Diệp Tuân lịch sự hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!