"Tao hỏi mày lần cuối, mày sẽ khai ra chỗ mày giấu cái lọ kia hay là nhìn tao hành hạ em trai mày đến chết??"
Trong mắt gã trung niên lóe lên sát khí, gã nhìn Tống Chân ngã trên mặt đất, trong mắt không có thương hại, chỉ có lạnh lùng.
Gã giơ chân giẫm lên trên mặt Tống Chân, khuôn mặt xinh đẹp của cô bây giờ đang biến hình méo mó dưới chân gã.
Ánh mắt Tống Chân tràn ngập hận thù, nhưng cô càng như vậy càng khiến cho gã cảm thấy sung sướng.
“Mày còn chưa chịu nói, hay tao cho mày xem chưa đủ?”
“Mày nói đi tao nên cắt đứt gân chân của em trai mày trước hay là gân tay đây, hay là móc mắt nó trước đi.”
“Ha ha ha ha.” Gã trung niên nhấc chân lên, sau đó đi tới trước mặt Tống Bỉnh.
Tổng Bỉnh bị tóm nâng lên trên cao, một đứa bé chỉ vừa bảy tám tuổi có giấy dụa mạnh hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì.
Máu chảy ra từ chân thằng bé.
Gã trung niên nhận lấy dao tên đàn em đưa tới, liếm liếm môi, như là dã thú
khát máu. “Mày là cầm thúI” Ánh mắt Tống Chân đỏ rực như máu. Không biết cô lấy đâu ra sức, đột nhiên đứng lên, xông về phía gã trung niên.
Nhưng còn chưa tới gần, đã bị một tên đàn em bên cạnh bóp cổ, ném xuống đất.
Cả người va chạm với mặt đất cứng rẳn, một ngụm máu tươi từ trong miệng cô phun ra.
“Mẹ nó, con điếm thúi, còn muốn động thủ với ông mày, mau đánh nó cho taol”
Gã trung niên ra lệnh, mấy tên đàn em đi lên, quyền đấm cước đá với cô gái yếu đuối như Tống Chân.
'Tống Chân vốn đã bị thương, bây giờ còn bị bạo hành khiến cô đau đớn, phát ra từng tiếng rên rỉ nức nở.
Tống Bỉnh bị bọn chúng bắt đứng đó nhìn, sợ tới mức oa oa khóc lớn, thăng bé mới chỉ bảy tám tuổi mà thôi.
'Tống Chân ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, cô không sợ chết, nhưng nếu cô để cho mấy tên này đối xử với em trai như vậy thì quá tàn nhẫn với thằng bé rồi!
“Con điếm, mày nhìn cho kỹ! Bây giờ tao sẽ móc mắt em trai mày xuống!”
Gã trung niên cầm dao từ từ tiến lại gần hốc mắt của Tống Bỉnh.
"Đừng móc mắt tôi."
Tống Bỉnh sợ tới run rẩy, hai chân không ngừng giấy dụa, nhưng cũng vô dụng.
Dao càng lúc càng gần mắt.
'Tống Chân rốt cục chịu không nổi, hô to: "Dừng tay! Tao nói cho bọn mày. biết.”
Giờ khắc này trong lòng Tống Chân tràn ngập tuyệt vọng.
Cô không biết lúc ấy khi cô nhận điện thoại, Lý Quân có kịp nghe được vị trí của cô hay không.
Nhưng bây giờ có nghe hay không thì cô cũng không có lựa chọn khác, cô không có khả năng trơ mắt nhìn em trai mình bị móc mắt được!
Tuy rằng cô biết sau khi nói ra tung tích của cái lọ, hai chị em cũng không thoát khỏi cái chết.
Nhưng cho dù là chết, cũng tốt hơn bị đối xử tàn nhẫn như vậy. “Lý Quân, hy vọng anh có thể báo thù cho người của nhà họ Tống.” Tống Chân thầm nghĩ trong lòng.
Cô biết thực lực của Lý Quân.
“Mày rốt cục chịu nói, nói ra vậy là đúng rồi, cần gì phải để mình và em trai chịu khổ chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!