Tống Nhược Huyên lắc đầu.
"Chỉ sợ không có cơ hội này."
Thấy vậy, Tống Tử Ngang hơi sửng sốt, nhận ra gì đó, cuối cùng thở dài.
"Có vẻ nhà họ Tống chúng ta đã bỏ lỡ cơ duyên lớn."
"Tên nhóc kia chỉ điểm tay một cái, làm sao có thể chữa khỏi cho bà Tống được. Toi cảm thay bà Tong có thể khỏi benh nho công lao to lớn của tôi." Phạm Chấn Ngọc hơi do dự một chút rồi nói: "Tôi không cần một ngàn vạn, giám đốc Tống cho tôi 100 vạn là được rồi, coi như phí vất vả."
“Cút."
Một phút sau.
Phạm Chấn Ngọc và thanh niên bị đá ra khỏi biệt thự.
Bên kia, trong biệt viện ở Giang Nam.
Một người đàn ông trung niên hộc máu, trong mắt toát lên sự hoảng sợ.
"Có người phá được cấm chú của ta, có vẻ nhà họ Tống đã mời được cao nhân."
Hắn ta nói với đồ đệ của mình: "Đi mời giám đốc Dương đến đây, ta có chuyện quan trọng cần nói với ông ta."
...
Sau khi lấy được Sao Cát, Lý Quân bảo tài xế trở về biệt thự.
Sao Cát và thiên thạch đã đủ cả, tiếp theo là tìm một đại sư đúc vũ khí cho mình.
Ô tô chạy bon bon trên đường, đột nhiên có một bóng đen lao ra từ trong ngõ nhỏ rồi lao ra đường cái.
Thấy không tránh kịp, tài xế phanh gấp lại, đầu của tài xế đập vào tay lái.
Chỉ có Lý Quân vẫn bình tĩnh như cũ.
Hiển nhiên tài xế vô cùng tức giận.
Lúc trước Tống Nhược Huyên đột nhiên chạy ra đã dọa hắn ta hoảng sợ, bây giờ lại có một kẻ điên chạy ra, cũng là một người phụ nữ.
Tài xế hạ kính xuống muốn chửi thì người phụ nữ kia cũng đã chạy đến cạnh cửa số.
Trên váy trắng của cô ta dính rất nhiều máu, có vẻ bị thương rất nặng.
Tài xế nhíu mày, quát: “Cô đừng có mà hóa trang rồi chạy đến đây ăn vạ, ô tô của tôi chưa đụng phải cô."
Không cho co ta giai thích, Ly Quan đa lên tiếng: "Co ta không hóa trang, mà thực sự bị thương."
Lý Quân cảm nhận được hơi thở trên người cô ta rất suy yếu, nhưng lại có một chút chân khí, là một người tu luyện.
Người phụ nữ thấy Lý Quân mới là người nắm quyền, vội nói: "Có người đang đuổi giết tôi, cứu tôi, cho tôi lên xe, rất nhanh bọn họ sẽ đuổi đến đây."
Lý Quân vẫn lạnh nhạt, lắc đầu: "Cô với tôi không thân cũng chẳng quen, tại sao tôi lại phải cứu cô."
Nói xong, ra lệnh cho tài xế: "Lái xe, không cần để ý đến cô ta."
Người phụ nữ này là người tu luyện, thực lực không thấp, tuy bị thương nặng nhưng liên quan gì đến mình.
Ai biết cô ta là ai chứ.
Tài xế đang định đóng kính xe thì người phụ nữ kia duỗi tay chắn cửa lại.
Đồng thời cô ta kéo vòng cổ xuống: "Thứ này giá ngàn vạn, chỉ cần anh chịu cứu tôi thì chính là của anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!