Chương 3: Bắt nhầm người
"Dạ! Anh Tô Vũ nhất định sẽ trở thành binh lính giỏi nhất!", Tiêu Ngọc Nhi gật đầu một cách chắc nịch. Trong đôi mắt thoáng qua tia ủ rũ, nhưng rồi cô ấy phấn chấn trở lại: "Hì hì, em sẽ ở đây chờ anh Tô Vũ về!"
Tiêu Ngọc Nhi hệt như một chú thỏ hoạt bát, cứ xoay quanh Tô Vũ líu lo mãi không thôi. Thỉnh thoảng, cô ấy lại nhìn Tô Vũ rồi tiếp tục cười khúc khích. Thấy Tô Vũ đã điền tờ đơn xong, Tiêu Ngọc Nhi mới ngồi xuống và tựa vào người hắn, giọng bỗng trầm đi: "Anh Tô Vũ, anh thật sự…muốn đi lính sao?"
Mắt Tiêu Ngọc Nhi bỗng đỏ hoe. Cô ấy nhìn Tô Vũ với vẻ quyến luyến không muốn xa rời.
Nhịp tim của Tiêu Ngọc Nhi đang rất nhanh, vừa hồi hộp vừa có chút sợ hãi, ngoài ra còn là sự vấn vương đậm sâu.
Tô Vũ quay đầu nhìn, nhẹ nhàng nhéo mũi cô ấy rồi cười nói: "Sao đấy, không nỡ để anh đi à?"
"Làm gì có!", Tiêu Ngọc Nhi hất mặt lên. Cô ấy quay sang chỗ khác, lầm bầm: "Làm gì có chuyện em không nỡ để anh đi, chẳng qua là em lo chú sẽ thấy cô đơn sau khi anh đi thôi".
Tiêu Ngọc Nhi ngụy biện nhưng chợt phát hiện giọng mình hơi run, sợ bật khóc nên vội vàng cười hì hì, xoay người đưa lưng về phía Tô Vũ. Cô ấy lặng lẽ lau nước mắt rồi nghiêm túc nói: "Tự luyến thấy ghê, ai mà không nỡ để anh đi chứ. Anh điền đơn xong rồi đúng không, đi kiểm tra sức khỏe với em thôi!"
Tô Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Nhi, ngón tay búng trán cô ấy một phát rồi cười: "Bố anh không đoái hoài gì đến anh đâu, còn mong anh đi luôn để không bị ai làm phiền nữa kia".
Hắn cầm đơn đăng ký lên nhét vào trong túi, suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Đi thôi, kiểm tra sức khỏe xong rồi tiện đường dẫn em đi ăn bò viên!"
"Yeah!", Tiêu Ngọc Nhi nhảy cẫng lên hoan hô, đi theo sau lưng Tô Vũ như một cái đuôi nhỏ. Mỗi lần được hắn dẫn đi ăn bò viên là cô ấy luôn vui đến mức nhảy chân sáo.
Đường phố nô nức, vô cùng náo nhiệt, trên chợ người đông nghìn nghịt. Tô Vũ dắt tay Tiêu Ngọc Nhi len lỏi qua đám đông.
"Ăn cướp! Có người cướp túi xách của tôi, ăn cướp!", một tiếng thét chói tai thình lình vang lên. Đám đông đằng trước tách ra một lối đi, một người đàn ông mặc đồ đen cầm túi xách vừa cướp được bỏ chạy thật nhanh.
"Khốn kiếp, ban ngày ban mặt mà ăn cướp!", Tô Vũ tức khắc gầm lên, phóng theo: "Ngọc Nhi, em ở đây chờ anh!"
Tô Vũ hăng hái đuổi theo. Hắn ghét nhất là thứ đi trộm gà trộm chó này nên đã không ít lần đánh nhau với mấy tên côn đồ. Thấy người phụ nữ bị giật túi xách nọ ngã dưới đất khóc lóc, Tô Vũ chạy theo ngay mà không chút ngần ngại.
Đám đông trở nên ầm ĩ, kẻ trộm túi xách vừa xô đẩy những người xung quanh vừa chạy như bay. Những kẻ trộm cướp như bọn họ đều lủi nhanh như thỏ vậy!
"Đứng lại!", Tô Vũ lao vút đi như một tia chớp, tốc độ còn nhanh hơn cả tên trộm. Hắn chạy băng băng trong đám đông, bước chân nhẹ bẫng, mới đó đã vụt đi tận mười mấy mét.
"Anh Tô Vũ!", Tiêu Ngọc Nhi ở đằng xa cũng đuổi theo, vẻ mặt cô ấy đầy lo âu vì sợ sẽ có chuyện xảy ra với Tô Vũ.
"Tránh ra! Tránh ra!", tên trộm chẳng khác gì thỏ. Hắn ta quay đầu thoáng nhìn, thấy chỉ có một mình Tô Vũ đuổi theo thì ban đầu còn tỏ ra khinh thường, nhưng sau khi thấy rõ mặt anh thì hoảng hốt la lối: "Trời má, sao lại là hắn ta!"
Lần trước trộm đồ đã bị Tô Vũ tóm lại đánh cho một trận bán sống bán chết rồi, nếu hôm nay bị bắt nữa thì chắc một tháng không xuống giường được quá. Tên trộm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lựa chọn đầu tiên vẫn là... Trốn!
Hai người đuổi bắt nhau, khoảng cách ngày càng rút ngắn. Tên cướp đã bắt đầu hốt hoảng, cầm túi xách chạy không ngừng nghỉ đến nơi nhiều người hòng cắt đuôi Tô Vũ.
"Đứng lại, đứng lại cho tao, nếu không ông đây đánh chết mày!", Tô Vũ gầm gừ, cố gắng đuổi theo. Đôi chân hắn chạy lướt qua thoăn thoắt chẳng khác gì có gắn động cơ.
Tên trộm tức ngực không chịu nổi, thấy có một con hẻm bèn chạy vào ngay. Song hắn ta vừa quay sang thì một bàn tay thò ra. Tên trộm chưa kịp phản ứng đã bị quật ngã lăn quay ra đất, những gì vừa ăn trong đêm qua đều nhộn nhạo trong dạ dày.
Một người đàn ông đầy khí thế ấn chặt hắn ta xuống đất với lực rất lớn, lạnh lùng trừng mắt nhìn tên trộm: "Không lo học hành cho giỏi mà đi ăn trộm!"
Tên cướp la lớn, tay cầm một nắm cát tạt vào người đàn ông. Người đàn ông lập tức dùng tay chặn lại, bị kẻ trộm đá phải lùi lại một bước.
"Mẹ nó, tự nhiên xía vào việc của người khác!", tên trộm giận dữ chửi thề, nghe thấy tiếng Tô Vũ truyền đến thì không dám ở lâu, chạy trốn ngay, đến túi xách cũng không thèm nhặt. Nếu bị Tô Vũ bắt được thì coi như xong!
Thấy kẻ trộm đã chạy vào trong hẻm, người đàn ông cũng biết mình không đuổi kịp nên phủi bụi trên người, sau đó cúi xuống nhặt túi xách bị cướp.
Anh ta vừa mới cầm túi xách lên thì một cái chân rắn chắc đá tới, chất giọng oang oang như chuông lớn của Tô Vũ vang lên.
"Dám cướp đồ ngay trước mặt ông nội mày, đúng là to gan!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!