Chương 7: Tôi không đi, ai muốn đi thì đi
“Chị dâu Tam, chị từ bỏ suy nghĩ ấy đi, nhất định là đứa nhỏ nhà tôi, thân thể kia của Nhị Oa, ngay cả trồng trọt cũng phải tốn sức”, người đàn ông trêu ghẹo nói, cũng nhìn qua đây.
Hai người cãi nhau, giống như muốn cấu xé vị quân nhân kia.
“Nhao nhao cái gì, nhao nhao cái gì?”, chủ nhiệm Trương khoác chiếc áo sơ mi trắng, lập tức bước nhanh đến, bắt tay với người quân nhân, khuôn mặt tươi cười nói: “Đồng chí giải phóng quân, đến đây sao không thông báo trước một tiếng, tôi ra cửa thôn đón tiếp mấy người”.
Ông ta cau mày liếc mắt nhìn xung quanh: “Cãi cái gì mà cãi, đồng chí giải phóng quân người ta đến đây, chính là để đón người, lão Lý, ông vừa nói đồng chí giải phóng muốn đón ai?”
Lão Lý cầm theo ấm trà, há miệng thở dốc, nét mặt già nua vậy mà có chút đỏ lên.
“Chú là chủ nhiệm thôn phải không, tôi đến tìm Tô Vũ, bộ đội yêu cầu, muốn chúng tôi đến dẫn cậu ấy đi kiểm tra sức khoẻ”.
“Cái gì? Tô Vũ!”
Điếu thuốc chủ nhiệm Trương vừa mới lấy ra, cạch một tiếng rơi xuống đất, ông ta vội vàng nhặt lên kiểm tra, thổi thổi tro bụi trên đó, ông ta có chút xấu hổ mỉm cười, nhét vào trong miệng mình rồi lấy ra mấy điếu đưa cho mọi người.
“Cảm ơn chủ nhiệm, chúng tôi không hút thuốc lá”, người quân nhân kia cười nói: “Còn phải làm phiền chủ nhiệm dẫn nhóm chúng tôi đến nhà Tô Vũ một chuyến, chúng tôi cần nói nói chuyện với bố mẹ cậu ấy, xác định ý muốn nhập ngũ”.
Những người xung quanh lập tức im lặng, chị dâu Tam há hốc miệng, bàn tay đang xoa xoa tạp dề cũng quên không thả xuống, trên mặt là biểu cảm giật mình, mà dáng vẻ của người đàn ông kia cũng tràn đầy khó tin, giống như là lỗ tai của mình bị lọt gió.
Ông ta nhìn chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương cũng há hốc miệng, nghe quân nhân kia nhắc lại lần nữa mới biết mình không nghe nhầm, người ta quả thật là muốn Tô Vũ.
“A a, Tô Vũ à, là muốn Tô Vũ, kia…còn người nào khác nữa không?”, chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn chị dâu Tam và người đàn ông nọ.
“Không có, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, chỉ mình Tô Vũ”, vị quân nhân kia nở nụ cười: “Làm phiền chủ nhiệm Trương dẫn chúng tôi đến nhà Tô Vũ một chuyến”.
“Được được, nhà Tô Vũ ở ngay phía trước, mấy người đi theo tôi”, chủ nhiệm Trương đốt thuốc lá, trên mặt là biểu cảm phấn khích nói không nên lời, ông ta phất phất tay, bảo những người khác tản ra, rồi dẫn theo mấy quân nhân đi đến nhà Tô Vũ.
Lão Lý cầm theo ấm trà cũng muốn đi theo nhưng bị chủ nhiệm Trường trừng mắt một cái, chỉ đành đứng im tại chỗ.
“Không nhầm chứ, sao lại muốn Tô Vũ, nhất định là đồng chí giải phóng quân kia nghe nhầm tên”.
“Không sai, tên nhóc Tô Vũ kia nghịch ngợm, lại hay gây chuyện, dáng vẻ cà lơ phất phơ như thế, sao có thể tham gia quân ngũ được?”
Mấy thôn dân không dám tin tưởng, chị dâu Tam thở phì phì, lắc mông nói vọng theo: “Nhất định là nhầm lẫn rồi, phải là Nhị Oa nhà tôi mới đúng!”
Những người xung quanh cũng vô cùng khiếp sợ, sao Tô Vũ lại có người tự mình tới đón.
“Lão Lý, không phải là ông nói trên cánh tay Tô Vũ có hình xăm, không làm binh lính được sao, ông nói dối phải không?”
“Nói bừa, ta cũng nghe người khác nói, có thể…đó không phải là hình xăm mà là cái bớt”, lão Lý cầm theo ấm trà, hừ một tiếng, cũng không nói tiếp nữa, lảo đảo xoay người bước đi.
Tô Vũ theo Tiêu Ngọc Nhi trở về nhà thì bị mẹ Tiêu Ngọc Nhi giữ lại ăn cơm, Tô Vũ nói mình phải nhanh chóng trở về nấu cơm, nếu không ông bố mình sẽ đánh cho một trận.
Tuy rằng hắn nghịch ngợm lại hay gây chuyện, nhưng trước mặt Tô Dương cũng phải trở nên thành thật, từ nhỏ đến lớn, Tô Vũ bị đánh không ít lần, cho dù bây giờ hắn đánh nhau lợi hại rồi nhưng Tô Dương muốn dạy dỗ hắn thì chỉ cần một bàn tay là đủ.
Mới vừa về đến cửa nhà, hắn đã nghe bên trong truyền đến tiếng ồn ào, Tô Vũ bước vào thì thấy chủ nhiệm Trương và mấy quân nhân đang đứng trong sân nhà hắn.
Thấy Tô Vũ trở về, chủ nhiệm Trương vội vàng giữ hắn lại: “Tô Vũ, lại đây lại đây, đồng chí giải phóng quân đến đây thăm hỏi, tên nhóc nhà cháu có năng lực đấy, để cho đồng chí giải phóng quân phải tự mình tới đón”.
Chủ nhiệm Trương mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, cười ha ha nói: “Không tồi, không tồi, tên nhóc này, có triển vọng!”
Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta, rồi quay đầu nhìn về phía mấy quân nhân kia, dáng vẻ không quan tâm nói: “Không phải là tôi đã nói rồi sao, tôi không đi, ai muốn đi thì đi”.
Hắn vừa mở miệng, chủ nhiệm Trương đã đen mặt: “Cái gì? Cháu nói không đi? Sao cháu có thể muốn đi thì đi, không đi thì không đi như vậy, như thế không phải là đang làm loạn hay sao”.
Chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn mấy người quân nhân một cái, vội vàng cười ha ha nói: “Đồng chí giải phóng quân, cậu ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết giữ miệng, đừng để ý, chờ bố cậu ta trở về, tôi sẽ nói với bọn họ, một người tham gia quân ngũ, cả nhà vinh quang, đây chính là vinh dự, không muốn đi chẳng phải là làm loạn hay sao! Lão Tô đâu, gọi lão Tô trở về đi!”
“Tôi không hay nói đùa, thực sự là tôi không muốn đi, không có ý nghĩa”, Tô Vũ lắc lắc đầu, trong lòng vẫn cực kỳ không thoải mái, hắn liếc mắt nhìn quân phục trên người bọn họ, trong mắt loé lên một tia sáng rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!