Trong Hoàng cung.
Tần Mộ Dao ngồi đối diện Nam Cung Ly.
Tần Mộ Dao nhìn Nam Cung Ly như có như không, trong lòng vẫn còn cảm thấy buồn bực.
Vừa đăng Đế vị, lẽ ra lúc nào cũng phải bận rộn nhiều công việc, thiếu niên Hoàng Đế này không đi xử lý quốc sự mà ngày nào cũng đến chỗ nàng, thật sự là khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng, suy tính đến việc hắn mới thực sự là chủ nhân của Hoàng cung này, Tần Mộ Dao không thể hỏi ra lời.
“Sao hôm nay lại không thấy Mạc Đại thiếu gia đâu vậy?”
Trên mặt Nam Cung Ly dâng lên vẻ tươi cười. Cũng chỉ khi ở trước mặt Tần Mộ Dao hắn mới có thể biểu hiện vẻ mặt chân thật của mình. Trước mặt người ngoài, hắn luôn là một Đế Vương, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm mà xa cách.
Tần Mộ Dao giật mình.
Thiếu Khanh ư?
“Chàng bảo đi ra ngoài có chút chuyện!”
Tần Mộ Dao thản nhiên nói.
Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Mạc Thiếu Khanh để nàng ở lại một mình trong Hoàng cung mà đi ra ngoài. Nàng cũng đang cố đoán xem vì chuyện gì mà hắn lại đi ra ngoài một mình. Những lần trước cần phải đi ra ngoài, Thiếu Khanh luôn phái người khác đi thay còn hắn thì luôn chuyên tâm chăm sóc nữ nhân mang thai của mình.
Nhớ tới sự săn sóc của Mạc Thiếu Khanh, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua tia nhu hòa.
Từ lần trước vì kích động mà động thai, Tần Mộ Dao cảm thấy Mạc Thiếu Khanh càng thêm cẩn thận. Nàng nhìn thấy Thiếu Khanh lo lắng rồi lại lo lắng, thậm chí mấy tối liền nàng đang ngủ mà ngẫu nhiên tỉnh lại, đều nghe thấy Mạc Thiếu Khanh thì thầm bên tai mình:
“Dao Nhi, không có việc gì! Không có việc gì!”
Nàng cứ tưởng hắn đang nói với mình. Nhưng nhìn kỹ, lại phát hiện ra nam nhân này vẫn đang ngủ. Cho dù trong mộng cũng không có thời khắc nào mà hắn không lo lắng cho sự an nguy của nàng và hài tử!
“Thật sao? Thật là hiếm thấy!”
Ánh mắt Nam Cung Ly lóe lóe.
Đây là lần đầu tiên hắn có thể một mình ở bên cạnh Mộ Dao a! Những lần trước đều có Mạc Thiếu Khanh ngồi sát cạnh nàng, hơn nữa còn nhìn hắn đầy đề phòng. Trong lòng run run, xem ra Mạc Thiếu Khanh cũng sâu sắc phát hiện tâm tư của hắn rồi!
Hắn không khỏi bắt đầu hoài nghi, lẽ nào mình lại biểu hiện rõ như vậy sao?
“Mộ Dao tỷ tỷ ở đây đã quen chưa?”
Nam Cung Ly quan tâm hỏi.
Hắn đã từng nghe nói, lúc Mộ Dao tỷ tỷ ở Bắc Tĩnh quốc thì những thứ mà Mạc Thiếu Khanh chuẩn bị cho Tần Mộ Dao đều luôn là những thứ tốt nhất! Trong lòng xẹt qua một chút hiểu rõ.
Cũng khó trách, ở Bắc Tĩnh quốc Mạc gia còn phát triển nhanh chóng hơn ở Tây Nhạc quốc trước đây, nay đã có thể dùng thành ngữ ‘phú khả địch quốc’ để hình dung. Cho dù Mộ Dao tỷ tỷ không có thân phận Công chúa thì với sự để ý của Mạc Thiếu Khanh với nàng, chắc chắn là cũng vẫn sẽ muốn gì được đó!
“Hoàng Thượng tiếp đãi cẩn thận, Mộ Dao và Thiếu Khanh vô cùng biết ơn. Chỉ có điều, đã quen ở Bắc Tĩnh quốc rồi, vừa rời đi đã thấy nhớ tuyết lớn và gió lạnh của Bắc Tĩnh quốc! Dù sao thì bên ngoài cũng không thể ấm áp như ở nhà của mình được!”
Tần Mộ Dao lạnh nhạt uống một ngụm trà, khóe môi nhếch lên một tia tươi cười lạnh lùng xa cách, cố tình nói vậy.
Nàng đến Nam Khải quốc, mục đích là muốn đón mẫu thân về. Việc chúc mừng Nam Cung Ly đăng cơ Hoàng Đế chỉ là tiện thể mà thôi. Nhưng với tình hình hiện nay, liệu Nam Cung Tinh Nguyệt có để mình dễ dàng đón mẫu thân về không?
Nghĩ đến Nam Cung Tinh Nguyệt, đỉnh mày Tần Mộ Dao không khỏi cau lại.
Với tâm tư và tính toán như vậy của Nam Cung Tinh Nguyệt, hắn muốn lợi dụng mẫu thân để chiếm lấy cái gì cơ chứ?
Nam Cung Ly nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt lóe lóe.
‘Mộ Dao tỷ tỷ muốn quay về Bắc Tĩnh quốc sao? Nhà? Nàng đang nhớ nhung chốn nhân gian tiên cảnh mà Mạc Thiếu Khanh đã tạo ra cho nàng sao?’
“Mộ Dao tỷ tỷ đã từng sống ở đây hơn mười năm, Tần phủ trước kia vẫn còn nguyên, ta vẫn cho người trông giữ, thường xuyên có người đến quét tước. Nếu Mộ Dao tỷ tỷ nhớ nhà thì ta có thể đến đó cũng tỷ!”
Trong mắt Nam Cung Ly lóe ra ánh sáng chờ mong.
Trên thực tế, trong tiềm thức của hắn không muốn nàng rời đi sớm như vậy.
“Tần phủ à?”
Tần Mộ Dao thì thầm ra tiếng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Chỉ là một phủ đệ trống trơn mà thôi, nhìn thì lại càng thêm đau lòng. Mặc dù hiện giờ phụ thân của ta ở trong Hoàng cung Bắc Tĩnh quốc đã có người chăm sóc cẩn thận, nhưng vì không có mẫu thân ở bên cạnh cho nên tinh thần thường xuyên bấn loạn. Mà mẫu thân của ta…”
Tần Mộ Dao dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
“Mà mẫu thân của ta, đến giờ ta còn chưa nhìn thấy. Tần phủ trống trơn kia thật là một sự châm chọc!”
“Hoàng huynh hắn…”
Nam Cung Ly nhận thấy thần thái của nàng, thử nhắc tới Nam Cung Tinh Nguyệt.
Chỉ có điều, giây tiếp theo thì thấy tia sắc bén trong mắt Tần Mộ Dao càng thêm rét lạnh.
Theo bản năng Tần Mộ Dao nắm chặt hai tay.
Nam nhân tên Nam Cung Tinh Nguyệt kia, lần trước làm hại nàng động thai, khiến nàng và Thiếu Khanh lo lắng như vậy. Một ngày nào đó, nàng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!
“Ta sẽ lệnh cho hắn đưa Tần phu nhân đến cho tỷ!”
Trong mắt Nam Cung Ly hiện lên một tia kiên định.
Hắn biết Mộ Dao tỷ tỷ lo lắng cho mẫu thân của nàng, nhất định hắn sẽ làm Mộ Dao tỷ tỷ được như nguyện!
“Hoàng Thượng ra lệnh cho hắn ư?”
Khóe miệng Tần Mộ Dao nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Hy vọng người có thể ra lệnh cho hắn làm như vậy! Mà hắn cũng có thể nghe mệnh lệnh của người!”
Nàng không hiểu biết về Nam Cung Tinh Nguyệt, nhưng với tính tình của Lộng Nguyệt, hắn sẽ dễ dàng giao mẫu thân ra sao? Nàng không hề quên, vì đạt được mục đích của mình mà hắn từng làm ra đủ thứ chuyện!
Đột nhiên Nam Cung Ly giật mình. Nghĩ đến đêm đó huynh đệ hai người giằng co, nay cho dù bọn họ có gặp mặt cũng cố ý cách xa đối phương. Lời nói của mình còn có tác dụng với hắn không? Mặc dù là mệnh lệnh, chỉ cần hắn không muốn thì liệu mình có quản thúc được hắn không?
Trong lòng xẹt qua một chút không xác định, trong đôi mắt Nam Cung Ly xẹt qua tia sâu thẳm.
Ngước mắt nhìn vẻ tươi cười thản nhiên trên mặt Tần Mộ Dao. Tuy rằng trên mặt nàng đang cười nhưng dường như hắn có thể cảm nhận được trong lòng nàng đang lo lắng và tức giận. Nếu hiện tại nàng không đang mang thai và thái y dặn dò không được kích động tức giận, chỉ sợ với tính tình của Mộ Dao tỷ tỷ, nhất định là nàng sẽ tìm Hoàng huynh để phản kích rồi!
Nghĩ đến cảnh tượng ngày ấy nàng cứu mình thoát khỏi tay Công chúa Thanh Hà, đôi mắt Nam Cung Ly đầy suy tư.
Nghe đồn, nàng là Công chúa Chiến Thần được mọi người ở Bắc Tĩnh quốc kính trọng, nếu chống lại Hoàng huynh, chỉ sợ là Hoàng huynh sẽ bị vây khốn mất thôi!
Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc.
Trước mặt Mộ Dao tỷ tỷ, đến ngay cả hắn còn cảm thấy khí thế, khí phách và quý khí không mãnh liệt bằng nàng.
“Mộ Dao tỷ tỷ, tỷ yên tâm, nhất định ta sẽ không để bất cứ kẻ nào gây thương tổn cho tỷ… các tỷ!”
Vẻ mặt Nam Cung Ly chợt lóe sáng, ánh mắt dừng ở trên bụng nàng.
Không ai có thể đả thương làm hại Mộ Dao tỷ tỷ, kể cả là Hoàng huynh cũng không thể!
Tần Mộ Dao giật mình. Nàng có vẻ giật mình khi nghe ngữ khí hứa hẹn của hắn. Nhìn sự kiên định trong mắt hắn, Tần Mộ Dao mỉm cười.
“Cám ơn ý tốt của Hoàng Thượng! Người là một hài tử biết báo ân, ta tin chắc người sẽ trở thành một minh quân! Mà Nam Khải quốc ở trong tay người sẽ càng thêm phồn vinh.”
Tần Mộ Dao buông chén trà, nhìn thẳng hai mắt Nam Cung Ly. Dường như nam hài đã từng bị bắt nạt mà vẫn quật cường không hề lên tiếng đã thật sự trưởng thành.
‘Oanh’ một tiếng, Nam Cung Ly như bị giáng một cái tát, theo bản năng nắm chặt hai tay, đi nhanh đến trước mặt Tần Mộ Dao, nắm hai vai nàng, khiến Tần Mộ Dao không khỏi ngẩn ra, nhìn thẳng nam hài mười lăm tuổi giờ đã cao hơn cả mình, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc nhưng không hề đề phòng hay sợ hãi.
Bởi vì, nam hài có thể sử dụng ngữ khí kiên định như vậy khi nói sẽ bảo vệ mình thì nhất định cũng sẽ không làm thương tổn mình!
“Ta đã không còn là nam hài nữa, ta đã trưởng thành rồi!”
Ngữ khí của Nam Cung Ly tràn đầy khẳng định. Nhìn Tần Mộ Dao, trong mắt ngầm mang theo vài phần chờ mong, hình như là chờ mong nàng thừa nhận mình.
Tần Mộ Dao lại giật mình.
Hóa ra nguyên nhân hắn đột nhiên trở nên kích động và nghiêm túc là như vậy. Cẩn thận nghĩ lại. Cũng đúng! Nay hắn đã là một Đế Vương, sao có thể chịu được chuyện người ta nói mình vẫn là một nam hài kia chứ?
“Phải, người đã trưởng thành! Người đã là một đại nam nhân rồi!”
Tần Mộ Dao nở một nụ cười tươi, cười khẽ trừng mắt nhìn Nam Cung Ly.
Trên thực tế, bỏ qua chuyện hắn còn ít tuổi, với khí thế và sự trầm ổn này, nghiễm nhiên hắn đã là một người trưởng thành!
Nam Cung Ly nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại kia, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, trong khoảng thời gian ngắn không thể rời mắt được.
Kể từ khi đến Nam Khải quốc tới nay, đây là lần đầu tiên Mộ Dao tỷ tỷ tươi cười chân thành như vậy với hắn. Nụ cười của nàng không có chút xa cách nào, khiến hắn lập tức cảm giác như thể mình đang ở trong biển hoa tươi nở rộ, trái tim được vây quanh bởi ánh mặt trời ấm áp.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy, vì nụ cười này, hắn tình nguyện trả giá tất cả. Trong lòng càng thêm kiên định với quyết tâm của mình, sẽ không để bất cứ kẻ nào gây thương tổn cho nàng, cho dù là Hoàng huynh cũng không thể!
“Hoàng Thượng?”
Tần Mộ Dao thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, lông mày hơi nhíu, thử lên tiếng.
“…”
“Hoàng Thượng?”
Lông mày Tần Mộ Dao càng nhíu chặt, cẩn thận quan sát tình hình của hắn. Khi chạm đến ánh mắt đen của hắn, trong lòng lập tức ngẩn ra. Những lời nói ngày ấy của Thiếu Khanh lại nhảy vào trong đầu nàng.
Tình cảm của Nam Cung Ly với nàng…
Không!
Theo bản năng Tần Mộ Dao chối bỏ ý tưởng này.
Nam Cung Ly mới có mười lăm tuổi, nàng hơn hắn đến mấy tuổi, hơn nữa với thân phận địa vị của Nam Cung Ly, thích người nào chẳng được, sao có thể thích một nữ nhân đang mang thai hài tử của người khác kia chứ?
Nhất định là nàng đã nghĩ nhiều rồi!
Tần Mộ Dao không ngừng nói với bản thân!
“Khụ khụ… Hoàng Thượng, người có thể buông ra được không?”
Tần Mộ Dao nhắm mắt, đề cao âm lượng. Lúc này mới có thể thành công khiến Nam Cung Ly chú ý.
Nam Cung Ly bừng tỉnh, đột nhiên phát hiện vừa rồi mình đã thất thố, lập tức vẻ mặt có tia xấu hổ nồng đậm, theo bản năng nhắm chặt mắt, che giấu sự bối rối của mình.
“Mộ Dao tỷ tỷ, vừa rồi đã mạo phạm!”
Nam Cung Ly cũng lo lắng.
Với trí tuệ của Mộ Dao tỷ tỷ, liệu có thể thông qua hành động vừa rồi mà phát hiện ra tâm tư của mình không?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn càng thêm kích động.
Hắn đã hạ quyết tâm sẽ không cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng cũng đã quyết định chôn sâu tâm tư của mình dưới đáy lòng. Hắn biết, người thích Mộ Dao tỷ tỷ nhiều không đếm xuể, mà Mộ Dao tỷ tỷ chỉ hạnh phúc khi ở bên cạnh Mạc Thiếu Khanh!
Chỉ có ở trước mặt Mạc Thiếu Khanh, Mộ Dao tỷ tỷ mới có dáng vẻ khác thường!
Hắn vô cùng hâm mộ Mạc Thiếu Khanh. Chỉ có điều lại chẳng thể trở thành Mạc Thiếu Khanh được!
Tần Mộ Dao nhắm mắt, nhận thấy sự mất tự nhiên của hắn, trong lòng lập tức hiểu ra.
Thiếu Khanh vốn vô cùng sâu sắc, nhất là chuyện liên quan đến nam nhân bên cạnh nàng thì hắn sẽ đặc biệt căng thẳng. Hiện tại xem ra, đêm đó hắn ghen tuông cũng không phải là không có căn cứ!
“Không sao…”
Tần Mộ Dao lại nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. Trong lòng lại đang cân nhắc xem nên làm thế nào để khiến thiếu niên này đánh mất sự ái mộ với mình?
Hắn mới chỉ có mười lăm tuổi, nàng thì lại không thể đáp lại tình yêu của bất cứ người nào trừ Thiếu Khanh. Hắn có thể thích nữ nhân khác chứ không nên bị nàng làm cho xao lãng! Nam Cung Ly là một người tốt, chỉ cần nghe những lời hắn vừa nói sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến mình thì nàng cũng đã phải giúp hắn tìm được hạnh phúc của hắn rồi!
“Hoàng Thượng…”
Tần Mộ Dao thử gọi ra tiếng, đôi mắt chớp động, tiếp tục nói:
“Tuy rằng người mới đăng đế vị, nhưng quốc sự đã xử lý gọn gàng ngăn nắp, người đã nghĩ tới chuyện lập Hậu chưa?”
Tần Mộ Dao vừa mới nói ra miệng, người khϊếp sợ không chỉ có Nam Cung Ly, mà cả chính nàng khi nghĩ ra tên cung điện mà mình đang ở – Phượng Tê cung!
Phượng Tê cung là chỗ ở của Hoàng Hậu, sao Nam Cung Ly lại để nàng ở trong cung điện này?
Trước kia nàng không để ý lắm, nhưng hiện tại nghĩ lại thì cảm thấy vô cùng đáng sợ!
May là còn có Thiếu Khanh ở cùng mình, nếu không Nam Cung Ly hành động như vậy cũng khó tránh khỏi làm người ngoài suy đoán!
Nam Cung Ly giật mình.
Lập Hậu? Sao đột nhiên Mộ Dao tỷ tỷ lại nhắc tới chuyện này?
“Chuyện lập Hậu ta không vội. Hơn nữa, chuyện lập Hậu cũng không thể vội vàng được, hẳn là phải lựa chọn kỹ càng!”
Nam Cung Ly cố gắng tự bình tĩnh lại, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Hắn là vua của một nước, nhưng lúc Tần Mộ Dao nhắc tới chuyện này, trong lòng lại cảm thấy giật mình, chỉ sợ không cẩn thận mà ứng đối không thỏa đáng thì có thể khiến nàng hoài nghi.
Lúc này hắn băn khoăn không biết liệu có phải tâm tư của mình đã bị Tần Mộ Dao nhìn thấu hay không nữa!
“Đúng, nên chọn lựa cẩn thận. Hoàng Thượng, ta lớn hơn người mấy tuổi, hơn nữa lại là người từng trải, việc chọn thê tử hay là chọn trượng phu đều cần phải chú ý. Người thấy tình cảm của ta và Thiếu Khanh thì cũng biết là lúc trước ta đã không hề chọn lầm người. Người cũng tầm tuổi đệ đệ Thiên Nhi của ta, cũng đều gọi ta là Mộ Dao tỷ tỷ, tuy rằng người là Hoàng Thượng, nhưng ở trong lòng ta vẫn luôn xem người như đệ đệ của mình! Nếu Hoàng Thượng tin tưởng ta, ta sẽ giúp người lưu ý một nữ tử thật tốt, Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?”
Tần Mộ Dao cẩn thận quan sát thần sắc của Nam Cung Ly, quả nhiên phát hiện, theo lời của nàng, sắc mặt hắn càng ngày càng cứng ngắc. Tuy trong lòng biết rằng nói như vậy có lẽ sẽ làm tổn thương đến trái tim hài tử này, nhưng những lời này lại không thể không nói ra.
“Đệ đệ sao?”
Nam Cung Ly thì thầm, trong lòng như là bị kim đâm một cái. Tuy trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng biết Mộ Dao tỷ tỷ thật sự coi mình như đệ đệ thì vẫn cảm thấy có chút nhói đau.
“…”
Tần Mộ Dao chậm rãi uống trà, ánh mắt như có như không nhìn Nam Cung Ly.
Nàng không thể không thừa nhận lúc nhìn thấy tia đau lòng và bi thương toát ra trên mặt hắn thì trong lòng cũng có một tia thương tiếc. Nhưng nàng lại cố gắng áp chế, không để mình biểu hiện ra ngoài.
“Mộ Dao tỷ tỷ thật sự coi ta là đệ đệ sao?”
Nam Cung Ly nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, dường như nhìn thấy gì đó trong mắt nàng. Trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm.
Tâm tư của mình vẫn bị Mộ Dao tỷ tỷ nhìn ra. Hiện tại nàng đang khiến mình đánh mất ý niệm trong đầu sao? Đang uyển chuyển cự tuyệt tình cảm của mình sao?
“Đệ đệ tốt lắm mà! Giống như Thiên Nhi vậy, cả đời sẽ là thân nhân!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao mỉm cười, cố ý tăng thêm ngữ khí cho hai chữ ‘thân nhân’.
Đột nhiên thân thể Nam Cung Ly cứng đờ ra.
Thân nhân? Mình và Mộ Dao tỷ tỷ sẽ vĩnh viễn không có khả năng! Nếu nói như vậy, thay vì làm bằng hữu sao không kết thân nhân! Có thể được Mộ Dao tỷ tỷ coi như thân nhân thì cũng đã là phúc khí của Nam Cung Ly hắn rồi!
“Mộ Dao tỷ tỷ, ta hiểu rồi!”
Nam Cung Ly mỉm cười.
Nếu nàng đã muốn coi hắn như đệ đệ, vậy thì hắn sẽ cố gắng chuyển hóa tình ái mộ của mình thành tình thân. Cho dù không thể thành công, hắn cũng sẽ chôn sâu phần tình cảm kia trong đáy lòng. Chỉ cần nhìn thấy Mộ Dao tỷ tỷ hạnh phúc là tốt rồi!
“Vậy thì thật sự là quá tốt. Đệ yên tâm, tỷ tỷ ta đây sẽ xem xét lựa chọn một Hoàng Hậu tốt nhất cho Hoàng Thượng!”
Nụ cười từ đáy lòng lại một lần nữa nở rộ trên môi Tần Mộ Dao.
Nhìn thấy Tần Mộ Dao tươi cười, Nam Cung Ly lại một lần nữa thất thần. Nhưng lúc này hắn lập tức khôi phục lại, trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Hoàng Hậu tốt nhất ư?
“Nếu đã là thân nhân, thế thì Mộ Dao tỷ tỷ đừng gọi ta là Hoàng Thượng nữa, cứ gọi ta là Ly hoặc Ly Nhi đi!”
Nam Cung Ly cười yếu ớt nói.
Trên thực tế, hắn hy vọng nàng có thể gọi mình là ‘Ly’, nhưng lại sợ nàng xưng hô thân thiết như vậy sẽ khiến hắn không thể áp chế được tình ái mộ với nàng.
Trong lòng thở dài một hơi, lập tức nghe thấy giọng nói của Tần Mộ Dao chậm rãi truyền đến.
“Ly Nhi, về sau đệ sẽ giống như Thiên Nhi, đều là đệ đệ của Tần Mộ Dao ta!”
Tần Mộ Dao lựa chọn cách gọi sau. Thông minh như nàng, sao có thể không chú ý đến điểm này chứ!
Hai người nhìn nhau cười. Trong lòng một người thì thoải mái, còn người kia thì đầy chua xót!
***
Ở phủ Thân Vương, lúc này Mạc Thiếu Khanh vốn nói với Tần Mộ Dao là đi ra ngoài làm việc lại đang ngồi trong lương đình trong hoa viên của phủ Thân Vương, nhìn hoa viên xa hoa, lẳng lặng chờ đợi người nào đó.
Dáng vẻ luôn luôn trầm tĩnh dịu dàng khiến nha hoàn đi qua lại chung quanh đều ngỡ là thiên nhân!
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh luôn là vẻ tươi cười nhu hòa. Lúc này hắn đã đeo lên chiếc mặt nạ độc hữu thường thấy trên thương trường, không ai có thể đoán ra lúc này hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cách hoa viên không xa, Nam Cung Tinh Nguyệt đứng khoanh tay, ngắm nhìn nam nhân trong lương đình, phút chốc ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hắn không ngờ là Mạc Thiếu Khanh lại đến tìm hắn. Trên thực tế, hắn đã đứng ở chỗ này rất lâu, cố ý cho hạ nhân truyền báo rằng mình có việc không ở nhà. Hắn nghĩ rằng Mạc Thiếu Khanh đợi một lát thì sẽ tự động rời đi. Xem ra hắn đã xem nhẹ sự kiên nhẫn của Mạc Thiếu Khanh!
Mạc Thiếu Khanh tìm đến hắn, là vì Dao Nhi sao?
Chỉ sợ cũng chỉ có chuyện liên quan đến Dao Nhi thì Mạc Thiếu Khanh mới có thể tận hết sức lực như vậy đi!
Trong mắt xẹt qua một tia sáng sắc bén. Cuối cùng Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn thật sâu về phía lương đình cách đó không xa.
Nếu Mạc Thiếu Khanh không đi, vậy thì hắn sẽ gặp hắn ta! Xem xem cuối cùng thì hắn ta tìm đến đây là có chuyện gì!
Trong lương đình.
Mạc Thiếu Khanh nhìn nam nhân đang đi đến gần, trong mắt xẹt qua thần sắc kỳ dị.
Cuối cùng cũng chịu tới gặp mình rồi sao?
Lẳng lặng uống một ngụm trà. Lúc này Nam Cung Tinh Nguyệt cũng đã đi vào lương đình. Mạc Thiếu Khanh lập tức đứng dậy, chắp tay với Nam Cung Tinh Nguyệt:
“Tham kiến Thân Vương.”
Hắn là Phò mã Bắc Tĩnh quốc, tất nhiên nhìn thấy Nam Cung Tinh Nguyệt cũng không phải quỳ lạy!
“Sao Mạc Đại thiếu gia lại rảnh rỗi đến chỗ ta vậy? Ngươi đến tệ phủ thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này đấy!”
Khóe miệng Nam Cung Tinh Nguyệt nhếch lên một nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
“Thật sao? Có thể đợi được Thân Vương tự mình tiếp kiến, đây mới là vinh hạnh của Thiếu Khanh!”
Mạc Thiếu Khanh vẫn mang khuôn mặt tươi cười như cũ.
Mạc Thiếu Khanh là ai chứ! Trên thương trường hắn là bá chủ không ai cạnh tranh nổi. Ngoài Tần Mộ Dao, ở trước mặt ai hắn cũng đều có thể không đổi sắc mặt, huống chi Nam Cung Tinh Nguyệt.
Đột nhiên Nam Cung Tinh Nguyệt giật mình.
Nghe ý tứ trong lời nói của hắn ta, hình như biết vừa rồi mình ở trong phủ mà lại cố ý không tiếp hắn ta vậy. Lập tức, ánh mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh lóe lóe, trong lòng xẹt qua một chút tự giễu.
Sao hắn lại quên mất nam nhân trước mắt mình là ai kia chứ?
Xem ra hắn đã quen nhìn Mạc Thiếu Khanh dịu dàng vô hại bên cạnh Tần Mộ Dao cho nên đã quên mất sự sắc bén của hắn ta rồi!
Chỉ trong thời gian trên dưới một năm mà nam nhân này đã đưa hiệu buôn Mạc gia đến từng ngõ ngách của Bắc Tĩnh quốc, lĩnh vực buôn bán phong phú, hơn nữa ngành nghề nào cũng đều giành được vị trí đứng đầu.
Không chỉ có vậy, theo tin tức của hắn, nam nhân này lại hướng cho đệ đệ của hắn là Mạc Thiếu Ngạn bắt tay vào bành trướng phát triển hiệu buôn Mạc gia sang Đông Sở quốc. Xem ra dã tâm của Mạc Thiếu Khanh trong lĩnh vực buôn bán không hề nhỏ a!
“Mạc Đại thiếu gia mời ngồi, xin thứ cho Bản vương chiêu đãi không chu toàn, để ngươi phải đợi lâu!”
Dường như Nam Cung Tinh Nguyệt đang cố che giấu tâm tư của mình, bình tĩnh lại.
Hai người ngồi trong lương đình, tiếp theo có nha hoàn bưng trà nóng mới pha và điểm tâm lên.
“Mạc Đại thiếu gia tìm Bản vương có chuyện gì vậy?”
Nam Cung Tinh Nguyệt lẳng lặng uống một ngụm trà, chủ động hỏi. Hắn muốn biết xem liệu có đúng như mình suy đoán hay không.
Trên mặt Mạc Thiếu Khanh không có gì biến hóa, như có như không nhìn thoáng qua nam nhân bên cạnh.
Hắn đến tìm hắn ta thì còn có thể là vì cái gì nữa đây?
“Ta sớm đã biết Thân Vương đang thu thập ngọc lưu ly bảy màu. Ngọc lưu ly bảy màu rất quan trọng phải không?”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên nói.
Nhớ lại ngày ấy ở Tần phủ, vì muốn đoạt lại Dao Nhi từ trong tay hắn ta, hắn đã dùng viên ngọc lưu ly bảy màu của mình làm mồi dụ. Quả nhiên là thấy hắn ta để ý đến ngọc lưu ly bảy màu, bỏ Tần Mộ Dao lại để đi đỡ lấy viên ngọc lưu ly kia.
Lời nói của Mạc Thiếu Khanh khiến Nam Cung Tinh Nguyệt không khỏi giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt, hít thở một hơi thật sâu.
“Ồ? Không phải hôm nay Mạc Đại thiếu gia đến đưa ngọc lưu ly cho ta đấy chứ?”
Hiện nay, hắn đã có sáu trong bảy viên ngọc lưu ly bảy màu rồi. Còn một viên nữa hắn lại không biết đang ở đâu!
“Ngọc lưu ly thì ta không có, nhưng mà…”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, ánh mắt chớp động, như có như không nhìn phản ứng sắp tới của Nam Cung Tinh Nguyệt, tiếp tục mở miệng nói:
“Thân Vương không chỉ muốn viên ngọc lưu ly mà thôi nhỉ! Chỉ có ngọc lưu ly, không có long phượng ngọc thì sao được?”
Từ khi biết thân phận thực sự của Nam Cung Tinh Nguyệt, hắn đã cho người tra xét rất nhiều, đã biết được một số bí mật mà không phải ai cũng biết!
Quả nhiên, hắn vừa nói xong liền thấy rõ ràng là Nam Cung Tinh Nguyệt cứng đờ lại, đến cả chén trà trong tay cũng không cẩn thận mà làm rớt xuống đất, vỡ vụn ra.
“Xin Thân Vương không cần kích động. Thân Vương thân phận tôn quý, cẩn thận đừng bị trà nóng làm bỏng mới tốt!”
Mạc Thiếu Khanh thân thiết nói, nhưng ý cười trong mắt lại không hề thay đổi, trong lòng vô cùng vừa lòng với phản ứng này của hắn ta!
Quả nhiên đúng như hắn đoán!
“Làm sao mà ngươi biết được?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt lóe lên một tia sáng âm trầm.
Mạc Thiếu Khanh có thể liên hệ ngọc lưu ly bảy màu và long phượng ngọc, thì cũng biết bí mật đó rồi sao?
“Thân Vương không cần hỏi làm sao mà ta biết được, chỉ cần biết rằng, mặc kệ ngươi muốn ngọc lưu ly hay là long phượng ngọc thì cũng đều đừng mơ tưởng xúc phạm tới thê tử của ta!”
Ánh mắt Mạc Thiếu Khanh phút chốc trở nên nghiêm khắc, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tinh Nguyệt, dường như trong ánh mắt có ngàn vạn mũi tên đồng loạt bắn về phía hắn.
Nam Cung Tinh Nguyệt giật mình.
Vừa rồi hắn đã xem nhẹ Mạc Thiếu Khanh, nhưng không ngờ không phải hắn chỉ xem nhẹ một cách đơn giản, mà là quá mức xem nhẹ rồi!
Khí phách vừa rồi toát ra từ trên người Mạc Thiếu Khanh khiến hắn không khỏi bị kinh sợ.
Nhưng, hắn lập tức nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn nam nhân trước mắt, đột nhiên cười to ra tiếng.
“Thật sự là buồn cười, xem ra trong lòng các ngươi ta đã là một người mang tội ác tày trời, các ngươi đều cho rằng ta sẽ gây thương tổn cho Dao Nhi a.”
Lông mày Mạc Thiếu Khanh hơi nhíu.
Ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai?
Nhưng giờ này khắc này hắn còn có một vấn đề phải quan tâm.
“Ngươi bắt cóc Tần phu nhân, chẳng lẽ không phải vì phượng ngọc sao?”
Ngữ khí của Mạc Thiếu Khanh nghiêm khắc lột trần mục đích của hắn.
Về bí mật kia, hầu như chỉ có những người trong Hoàng thất tứ quốc mới biết được mà thôi.
Ngọc lưu ly bảy màu phân tán trong nhiều gia tộc, bọn họ cũng không biết rõ lắm. Nhưng điểm rõ ràng nhất là phượng ngọc thì ở trong tay Công chúa Đông Sở quốc, mà Công chúa này chính là Tần phu nhân hiện tại!
“Ha ha… Đúng, là vì phượng ngọc. Nhưng mà phượng ngọc lại không có ở trong tay bà ta!”
Nam Cung Tinh Nguyệt nhắm mắt.
Nếu Mạc Thiếu Khanh đã biết hết thì hắn cũng không còn gì để che giấu. Hơn nữa, long phượng ngọc là thứ hắn nhất định phải đoạt được!
“Cho nên, ngươi cho rằng sẽ ở trong tay Dao Nhi?”
Mạc Thiếu Khanh lẳng lặng uống một ngụm trà.
Hắn sống cùng Dao Nhi lâu như vậy, Dao Nhi rất ít khi mang ngọc bội trên người. Về điểm này thì hắn rất rõ ràng!
Thân thể Nam Cung Tinh Nguyệt ngẩn ra.
Nghe khẩu khí của Mạc Thiếu Khanh thì có vẻ như phượng ngọc kia cũng không ở trong tay Dao Nhi. Nhưng Ngưng Sương báo cáo cũng không thấy Tần phu nhân giao phượng ngọc cho Tần Mộ Dao!
“Mặc kệ có ở trong tay nàng hay không, Dao Nhi sẽ không thể không để ý đến sự an nguy của Tần phu nhân, không phải sao?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia sắc bén, nhìn thẳng vào mắt Mạc Thiếu Khanh.
Nếu ở trong tay Dao Nhi thì nhất định Dao Nhi sẽ dùng phượng ngọc để trao đổi lấy Tần phu nhân. Mặc dù phượng ngọc không ở trong tay nàng thì nàng cũng sẽ có trăm phương nghìn kế để tìm được phượng ngọc mà trao đổi lấy Tần phu nhân! Với năng lực của Dao Nhi và sự để ý của Mạc Thiếu Khanh với Dao Nhi thì chuyện tìm được long phượng ngọc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không phải sao?
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh kinh sợ.
Xem ra Nam Cung Tinh Nguyệt nhất quyết đoạt được ngọc lưu ly và long phượng ngọc!
“Cho dù đoạt được ngọc lưu ly và long phượng ngọc thì sao chứ? Thân Vương, đó chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không ai có thể chứng thực. Ngươi là người thông minh, nếu phát hiện kết quả là mọi chuyện đều là công dã tràng, thực tế không hề tồn tại long mạch chân chính, thì ngươi sẽ thế nào?”
Mạc Thiếu Khanh nhắm mắt. Dường như hắn có thể thấy được Nam Cung Tinh Nguyệt không hề tiếc tâm sức để tìm được long mạch.
Tám năm trước khi chỉ mới hơn mười tuổi, hắn ta đã tận mắt chứng kiến quốc gia của mình bị diệt vong. Từ đó đến nay vẫn luôn cố gắng vì mục tiêu phục quốc. Hơn nữa lại có người nhồi nhét vào đầu hắn tư tưởng rằng phương pháp duy nhất để mình không rơi vào họa diệt quốc nữa đó chính là phải nhất thống thiên hạ, làm cho mình trở nên lớn mạnh nhất.
“Mạc Đại thiếu gia cũng nói, không có ai chứng thực, vậy thì làm sao có thể xác định rằng nó không tồn tại chứ?”
Nam Cung Tinh Nguyệt nhếch khóe miệng, trên khuôn mặt nở rộ ra vẻ xinh đẹp thuộc về Lộng Nguyệt, vừa mê hoặc lại vừa quỷ dị.
“Ha ha… Cho dù có tồn tại thì cứ giành được long mạnh là có thể nhất thống thiên hạ sao? Đến lúc đó, ngươi và Dao Nhi sẽ hoàn toàn đứng ở hai phía đối lập. Lộng Nguyệt, nếu ngươi đã từng yêu thích Dao Nhi, sao ngươi lại không thể buông bỏ kia chứ?”
Vẻ tươi cười trong mắt Mạc Thiếu Khanh dần dần biến mất, tay thế bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Với sự hiểu biết của hắn về Dao Nhi, khi Bắc Tĩnh quốc lâm nguy, nhất định nàng sẽ không bàng quan đứng nhìn. Cho nên, hắn muốn bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước, trước khi chúng tiếp cận Dao Nhi!
“Hai phía đối lập? Bây giờ chúng ta còn chưa đủ đối lập sao? Nay Dao Nhi đã hận ta tận xương rồi!”
Thần sắc Nam Cung Tinh Nguyệt run run, trong đầu hiện ra dáng vẻ của Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức xẹt qua một chút chua xót.
Cố nén sự mềm yếu trong lòng, lại nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, khóe miệng nhếch lên:
“Mạc Đại thiếu gia, nếu ta đáp ứng ngươi buông bỏ, nhưng điều kiện trao đổi là ngươi phải rời xa nàng thì liệu ngươi có nguyện ý không?”
Hắn muốn xem, Mạc Thiếu Khanh có thể vì Dao Nhi mà làm được những gì!
Quả nhiên, Mạc Thiếu Khanh vừa nghe, bàn tay vô thức run lên, thân thể đột nhiên giật mình.
Điều kiện trao đổi là hắn phải rời xa Dao Nhi sao? Không, sao hắn có thể rời xa Dao Nhi được chứ?
“Ta và Dao Nhi sẽ vĩnh viễn không chia tách!”
Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một tia kiên định!
“Ha ha… Thật sao? Xem ra ngươi yêu nàng vẫn chưa đủ. Rõ ràng biết mình rời đi thì có thể khiến mọi chuyện yên ổn, thế mà ngươi lại lựa chọn ở bên cạnh nàng. Mạc Thiếu Khanh ngươi… quá ích kỷ!”
Nam Cung Tinh Nguyệt cười to ra tiếng, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc, không lưu tình chút nào dùng ngôn ngữ công kích Mạc Thiếu Khanh.
Nam nhân này chiếm được thứ mà rất nhiều người đều muốn có, thú được nữ nhân mà rất nhiều người đều muốn thú, nếu không phá vỡ nhuệ khí của hắn ta thì sao hắn có thể nuốt được nỗi hận này cơ chứ?
Sắc mặt Mạc Thiếu Khanh hoàn toàn suy sụp, thần sắc trên mặt không ngừng biến ảo.
Ích kỷ? Không! Cho dù là ích kỷ, hắn cũng không thể rời xa Dao Nhi!
Ngước mắt nhìn Nam Cung Tinh Nguyệt.
Sao cứ nhắc tới Dao Nhi là hắn lại bắt đầu hoảng tay hoảng chân, mà không nhận thấy tia cố ý trong đôi mắt kia chứ?
Vội vàng bình tĩnh lại, trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười thản nhiên vốn có.
“Thân Vương, đúng là bởi vì Thiếu Khanh quá yêu Dao Nhi, cho nên ta mới càng không thể rời xa nàng. Ta biết rõ nếu ta rời đi thì nàng sẽ rất đau lòng, sao ta lại đi làm việc có thể khiến nàng đau lòng được chứ?”
Nói xong, quả nhiên thấy tia đắc ý vừa rồi trên mặt Nam Cung Tinh Nguyệt nhanh chóng sụp đổ.
Muốn đả kích hắn sao? Hắn là hậu thuẫn của Dao Nhi, sao có thể để mình dễ dàng bị đả kích như vậy chứ?
“Ha ha…”
Nam Cung Tinh Nguyệt cứng đờ, sau đó đột nhiên phát ra một trận cười to.
“Quả nhiên không hổ là Mạc Thiếu Khanh đệ nhất trong thương giới a!”
“Đa tạ đã khích lệ!”
Mạc Thiếu Khanh thản nhiên cười.
Hắn biết hôm nay không đạt được mục đích đến thuyết phục Nam Cung Tinh Nguyệt. Nhưng mà, hắn cũng thành công nói cho hắn ta biết quyết tâm của mình. Hắn ta muốn tìm long mạch thì hắn cũng không để cho hắn ta dễ dàng tìm được!
Nếu chuyện long mạch là thật, vậy thì tất nhiên sẽ mang lại một hồi gió tanh mưa máu!
Hai người ngồi im lặng trong chốc lát. Không lâu sau Mạc Thiếu Khanh liền rời đi. Sau khi hắn đi, Nam Cung Tinh Nguyệt chưa lập tức rời khỏi lương đình, lẳng lặng nhìn về phía Hoàng cung. Ánh mắt Nam Cung Tinh Nguyệt trở nên xa xăm mà đau thương.
Trong đầu không ngừng hiện ra bóng dáng của Tần Mộ Dao. Bên tai càng không ngừng vang lên câu nói vừa rồi của Mạc Thiếu Khanh.
“Lộng Nguyệt, nếu ngươi đã từng yêu thích Dao Nhi, sao ngươi lại không thể buông bỏ kia chứ?”
“Buông bỏ sao?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một chút chua xót.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn buông bỏ, vậy thì tất cả những gì đã từng làm đều vứt đi hết sao?
Nghĩ đến đêm đó đã quyết tuyệt với Nam Cung Ly, trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một chút kiên định.
Trước kia hắn tìm long mạch, hoàn toàn là vì Nam Khải quốc và lời dặn dò của Phụ hoàng. Còn hiện tại…
Hắn vẫn muốn tìm long mạch như cũ nhưng không phải vì Nam Khải quốc, mà là vì chính hắn!
Từ khi sinh ra đến giờ Nam Cung Tinh Nguyệt hắn đều sống cho người khác, đầu tiên là Hoàng Hậu, sau đó là Nam Cung Ly, sau đó lại là Nam Khải quốc. Bây giờ là lúc hắn nên sống vì mình!
“Đoạt được ngọc lưu ly, lại giành được long phượng ngọc, nhất định long mạch sẽ thuộc về Nam Cung Tinh Nguyệt ta! Đến lúc đó, toàn bộ thiên hạ đều sẽ ở trong tay ta!”
Hai tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt Nam Cung Tinh Nguyệt tràn đầy thần sắc kiên định.
Nếu Dao Nhi đã thật sự ngoài tầm với, thì hắn còn bận tâm đến cái gì nữa đâu?
Đột nhiên, ‘cạch’ một tiếng, tiếng nhánh cây bị bẻ gẫy vang lên. Trong phút chốc theo bản năng Nam Cung Tinh Nguyệt trở nên cảnh giác, trên tay lóe lên ba cây ngân châm tản ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi.
“Chủ nhân… Là ta!”
Bóng dáng Ngưng Sương bước ra từ trong bóng tối ngay trước khi ba cây ngân châm phóng ra. Nàng vội vàng quỳ xuống đất.
Nếu ba cây ngân châm kia mà phóng ra khỏi tay hắn thì tính mạng của nàng…
“Là ngươi à? Ngươi tới đây làm gì?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một chút âm trầm, ngân châm trong tay cũng chưa thu hồi lại, ánh mắt sắc bén nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất.
“Không phải Bản vương đã bảo ngươi canh chừng Tần phu nhân, không cho phép ra khỏi viện hay sao?”
“Chủ nhân, Ngưng Sương chỉ đến báo cáo một việc với chủ nhân!”
Ngưng Sương nhắm mắt, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy kích động và sợ hãi.
Trên thực tế, nàng cũng mới biết được thân phận thật sự của chủ nhân. Nàng thật không ngờ Lộng Nguyệt lại là Hoàng tử Nam Khải quốc, càng thật không ngờ hắn giấu nàng kỹ như vậy. Trong lòng xẹt qua một chút chua xót.
Đây chẳng phải là chủ nhân của nàng hay sao?
Trong lòng hắn, nàng chẳng là cái thá gì. Điều này nàng đã biết từ lâu, cho nên chỉ có thể không nguyện ý mà lĩnh mệnh!
“Chuyện gì?”
Lúc Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn khuôn mặt giống Tần Mộ Dao như đúc của nàng, không hiểu sao giọng nói lại xẹt qua một chút nhu hòa.
“Tần phu nhân bà ta…”
Ngưng Sương nhắm mắt.
“Tối hôm qua té xỉu trong phòng. Ta đã gọi đại phu đến xem, nói là nhớ nhung thành bệnh. Trong lúc hôn mê bà ta còn không ngừng gọi tên Tần Mộ Dao. Nếu Tần Mộ Dao đã đến đây, sao không nhanh để cho bọn họ gặp mặt, chúng ta cũng sớm đoạt được phượng ngọc!”
Thân thể Nam Cung Tinh Nguyệt đột nhiên ngẩn ra.
Nhanh chóng cho họ gặp mặt? Đây cũng là chuyện mà Dao Nhi vẫn chờ mong. Nhưng, hắn vẫn đang né tránh. Chỉ cần hai người bọn họ gặp nhau thì nhất định là Dao Nhi sẽ biết mình đến vì phượng ngọc. Lại thêm một lần đối lập với nàng. Hắn có chút sợ hãi tình huống như vậy!
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn có chút sợ hãi!
“Hiện tại Tần phu nhân thế nào?”
Nam Cung Tinh Nguyệt thản nhiên hỏi.
Dù thế nào thì cũng không thể để Tần phu nhân xảy ra chuyện, hắn vẫn không muốn làm cho Dao Nhi thương tâm quá độ a!
“Vẫn hôn mê như cũ. Người xem liệu chúng ta có phải…”
Ánh mắt Ngưng Sương chớp chớp, đang muốn tiếp tục nói, lại cảm giác được dường như có cái gì đó xẹt qua mặt mình. Trong lòng đột nhiên cả kinh, theo bản năng quay đầu, nhìn thấy rõ ràng ba cây ngân châm vốn ở trên tay chủ nhân đã đâm vào trên cây cột trong lương đình. Nàng cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh bao trùm lấy toàn bộ thân thể của mình, bên tai vang lên giọng nói của Nam Cung Tinh Nguyệt.
“Muốn chỉ bảo hành động của Bản vương phải không? Ngưng Sương, Bản vương không chỉ một lần dạy dỗ ngươi, nhưng ngươi vẫn không học được cung cách khi ở gần Bản vương. Ở trước mặt Bản vương, ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc, chấp hành mệnh lệnh của Bản vương là được, về phần đưa ra đề nghị, ngươi… không có tư cách!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia sáng sắc bén còn rét lạnh hơn cả ngân châm vừa rồi ở trong tay.
“Nếu lại để Bản vương phát hiện ngươi có hành vi khác thì ngân châm kia sẽ đâm vào những nơi yếu hại của ngươi! Nếu ngươi thông minh thì phải hiểu được ngươi còn bao nhiêu giá trị chứ!”
‘Oanh’ một tiếng, một câu nói này của Nam Cung Tinh Nguyệt còn đẩy Ngưng Sương xuống tầng địa ngục sâu hơn so với ba cây ngân châm vừa rồi.
Giá trị của nàng còn lại được bao nhiêu?
Từ khi nàng ngả bài trước mặt Tần phu nhân tới nay, giá trị của nàng hầu như đã là con số không. Điều này thì trong lòng nàng hiểu rõ, nhưng vẫn không muốn thừa nhận!
Nhưng, buổi nói chuyện hôm nay với chủ nhân lại khiến nàng hoàn toàn tiếp nhận sự thật.
Quân cờ cuối cùng vẫn cứ chỉ là quân cờ. Chỉ có người chơi cờ mới có thể khống chế thế cục bàn cờ, còn nàng chỉ là một quân cờ, chỉ có thể bị khống chế, bị chỉ huy mà thôi!
Không phải nàng không hiểu, mà là trước giờ trong lòng nàng vẫn ảo tưởng có được những thứ mình không thể chiếm được!
Trong lòng nỗi đau không bờ bến lại dâng lên, giống như ba cây ngân châm vừa rồi đâm vào trái tim nàng chứ không phải cây cột gỗ!
Hít thở một hơi thật sâu, Ngưng Sương nhắm mắt, khóe miệng giương lên một chút chua xót, quỳ phủ phục dưới đất, dập đầu lên mặt đá cứng rắn:
“Ngưng Sương đã hiểu rõ! Bây giờ Ngưng Sương đã biết rõ thân phận của mình!”
Giọng nói bình tĩnh không hề gợn sóng, giống như là một cái xác không hồn mà thôi.
Nam Cung Tinh Nguyệt nhìn Ngưng Sương, trong mắt xẹt qua một chút sâu thẳm. Nhưng khi ánh mắt tiếp xúc với khuôn mặt nàng, trong lòng lại xẹt qua một chút phiền chán. Bóng dáng của Tần Mộ Dao lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
“Cút!”
Nam Cung Tinh Nguyệt lạnh lùng phun ra một chữ.
Khuôn mặt này lại một lần nữa nhiễu loạn trái tim hắn!
Ngầm nhận thấy thần sắc trên mặt Nam Cung Tinh Nguyệt, Ngưng Sương lập tức đứng dậy.
“Vâng, chủ nhân, Ngưng Sương xin đi.”
Thản nhiên lưu lại một câu, xoay người hết sức, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm. Nghĩ đến mục đích của mình khi tới đây, nàng đột nhiên phát hiện mình thực ngu xuẩn. Sao nàng lại muốn thông qua chủ nhân để khiến Tần Mộ Dao và Tần phu nhân gặp mặt nhau kia chứ?
Lẽ ra nàng nên gạt chủ nhân, không phải sao?
Khóe miệng dần dần giương lên, ánh mắt Ngưng Sương càng trở nên sâu thẳm.
“Đứng lại!”
Bóng dáng Ngưng Sương đã đi ra khỏi lương đình, phía sau lại vang lên giọng nói của Nam Cung Tinh Nguyệt, vẫn bá đạo và tràn ngập ý lạnh như cũ.
“Chủ nhân còn có chuyện gì muốn phân phó?”
Ngưng Sương xoay người, hơi hơi nghiêng người.
“Vừa rồi… ngươi đã đứng ở đây bao lâu?”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một vệt sáng âm trầm.
Đều tại vừa rồi mình quá mức nhập tâm cho nên mới không chú ý đến tình trạng xung quanh.
“Ngưng Sương vừa tới, đã bị chủ nhân phát hiện!”
Ngưng Sương thản nhiên nói.
“Ồ? Thật sao?”
Khóe miệng Nam Cung Tinh Nguyệt giương lên một chút ý cười, đáy mắt mơ hồ hiện lên một tia sát ý.
“Ngưng Sương là người của chủ nhân, cả đời sẽ không lừa gạt hoặc là phản bội chủ nhân!”
Trong giọng nói của Ngưng Sương lộ ra vài phần kiên định, trên khuôn mặt lại cứng đơ như một con rối không sự sống.
Màu đen trong đôi mắt Nam Cung Tinh Nguyệt ngưng tụ lại, nhưng lập tức lại hiện lên một tia châm chọc.
Hắn đã quá lo lắng. Với ý nghĩ và thủ đoạn của Ngưng Sương thì cho dù có biết đã làm sao? Nữ nhân này cũng chẳng làm được trò trống gì!
Không giống Dao Nhi…
Không biết từ lúc nào, lại một lần nữa nghĩ tới nữ nhân kia, trong lòng đột nhiên ngẩn ra. Cảm xúc phiền chán vừa rồi lại một lần nữa dâng lên, hơn nữa còn dày đặc hơn trước, không vui phất phất tay với Ngưng Sương:
“Đi xuống đi! Không có sự cho phép của Bản vương, không được rời khỏi viện. Để ý chăm sóc Tần phu nhân cẩn thận, nếu bà ta mà xảy ra chuyện gì thì mạng của ngươi cũng sẽ khó mà giữ được. Ngươi đã hiểu nên làm như thế nào chưa?”
“Ngưng Sương đã hiểu rồi!”
Ngưng Sương ngoan ngoãn trả lời, mà trong lòng lại chua xót khôn cùng.
Mạng của nàng từ trước đến nay đều thấp hèn như vậy đấy!
***
Trong Hoàng cung.
Sau khi Mạc Thiếu Khanh rời khỏi phủ Thân Vương liền nhanh chóng trở về Hoàng cung. Nếu không phải là đến để nói chuyện với Nam Cung Tinh Nguyệt thì chắc chắn là hắn sẽ không phí những giây phút để được ở bên cạnh Dao Nhi.
Vừa mới đi vào cổng Phượng Tê cung, chợt nghe thấy bên trong vang ra tiếng cười vui vẻ của Dao Nhi, trên mặt cũng dâng lên một chút ý cười hạnh phúc, bước chân lại càng thêm vội vàng.
Hắn muốn xem có chuyện gì mà Dao Nhi lại cười vui vẻ như vậy! Lại còn đúng lúc hắn không ở bên cạnh nàng!
“Dao Nhi…”
Mạc Thiếu Khanh bước vào đại sảnh, nhìn thấy Tần Mộ Dao, sự vui sướng lập tức dâng lên. Nhưng khi ánh mắt hắn gặp người bên cạnh nàng, trong lòng lại đột nhiên ngẩn ra, một tia ghen tuông tràn ngập toàn bộ trái tim hắn.
Lúc trước, thái độ của Dao Nhi với Nam Cung Ly cực kì lạnh nhạt, hắn cũng đã an tâm không ít. Nhưng hôm nay, sao Dao Nhi lại vừa nói vừa cười với hắn ta vui vẻ như vậy?
Tần Mộ Dao nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía cửa. Biểu tình quen thuộc trên mặt Mạc Thiếu Khanh lập tức khiến Tần Mộ Dao hiểu ra, dường như nam nhân có du͙© vọиɠ chiếm hữu nàng cực kỳ mãnh liệt này lại đang suy nghĩ lung tung rồi!
Trong mắt xẹt qua một chút biến hoá kỳ lạ, vẫy vẫy tay với Mạc Thiếu Khanh.
“Thiếu Khanh, chàng mau tới đây!”
Thái độ thân thiết của Tần Mộ Dao lập tức khiến sự ghen tuông trong lòng Mạc Thiếu Khanh bớt đi vài phần, vội vàng tiêu sái đến bên cạnh Tần Mộ Dao, in một cái hôn đầy chiếm hữu lên trán nàng, lập tức thân thiết hỏi:
“Dao Nhi, lúc ta không ở đây, hài tử không làm khó nàng đấy chứ?”
“Không đâu, hài tử thật sự an phận đó!”
Trong lòng Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ý cười.
Nam nhân này thế nào vậy! Không có lúc nào là không thể hiện sự chiếm hữu của mình.
“Chàng có thể hỏi Ly, hài tử không hề làm khó ta! Phải không, Ly.”
Nói xong còn không quên đưa mắt với Nam Cung Ly.
Phút chốc bàn tay đặt trên bụng Tần Mộ Dao của Mạc Thiếu Khanh cứng đờ.
‘Ly’? Vừa rồi không phải hắn nghe nhầm đấy chứ? Dao Nhi gọi Nam Cung Ly là ‘Ly’? Sao Dao Nhi lại có thể xưng hô thân thiết với hắn ta như vậy? Cuối cùng thì trong khoảng thời gian hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi?
Sắc mặt hoàn hoàn cứng ngắc, trong mắt dần dần ngưng kết một tầng tối tăm.
Dường như Nam Cung Ly đang ngồi đối diện cũng hiểu được ý của Tần Mộ Dao, nhắm mắt, giây tiếp theo lập tức phối hợp nói:
“Đúng vậy! Ta vẫn luôn ở đây, quả thực là hài tử rất an phận đó!”
‘Vẫn luôn ở đây’?
Thần sắc trong mắt Mạc Thiếu Khanh càng trầm, đảo mắt nhìn vẻ mặt ý cười của Nam Cung Ly. Dường như hôm nay hắn ta đặc biệt vui vẻ!
“Thiếu Khanh, mau, chàng giúp ta nhìn xem, ván cờ này ta nên đi tiếp thế nào? Không ngờ kì nghệ của Ly cũng không tệ đâu!”
Tần Mộ Dao gắt gao kéo Mạc Thiếu Khanh, ‘cầu cứu’ hắn.
Mà lúc này trong lòng Mạc Thiếu Khanh càng thêm không vui, hình như vị chua đã dâng đầy trái tim hắn.
Chơi cờ? Bọn họ lại còn đang chơi cờ?
Nghĩ đến chuyện mình từng đánh cờ với Dao Nhi, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Ly một cái, trong mắt rõ ràng mang tia cảnh cáo.
Nam Cung Ly nghênh đón ánh mắt hắn, trong lòng cũng không khỏi thở dài, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Tần Mộ Dao, phát hiện dáng vẻ vô cùng hưởng thụ của Mộ Dao tỷ tỷ khi nhìn Mạc Thiếu Khanh ghen tuông!
Đây là sự ngọt ngào và lạc thú của phu thê bọn họ sao?
Trong lòng không có đáp án, nhưng mà quả thật hắn biết Mạc Thiếu Khanh thực sự để ý đến Mộ Dao tỷ tỷ!
“Mộ Dao tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra ta còn một số tấu chương chưa xử lý xong. Nếu Mạc Đại thiếu gia đã trở lại thì để người tiếp tục chơi với tỷ đi!”
Nam Cung Ly đứng dậy cáo từ. Phải biết rằng ánh mắt kia của Mạc Thiếu Khanh dường như có thể gϊếŧ người, cho dù hắn là Hoàng Đế cũng có vài phần sợ hãi đó!
Hắn muốn rời đi, còn có một nguyên nhân khác. Tuy rằng đã cố gắng coi nàng là thân nhân, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng hắn vẫn có vài phần ghen tuông a!
Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao cũng không giữ lại. Mạc Thiếu Khanh còn không quên lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn bóng dáng rời đi của hắn ta.
Trong khoảng thời gian hắn rời đi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mà quan hệ lại xảy ra biến hóa lớn như vậy?
“Thiếu Khanh… Chơi cờ với ta đi!”
Tần Mộ Dao như có như không quan sát thần sắc của Mạc Thiếu Khanh, trong lòng mơ hồ để ý, lẳng lặng chờ hắn mở miệng hỏi mình.
Chỉ có điều, nằm ngoài dự kiến của nàng, Mạc Thiếu Khanh thu dọn bàn cờ rồi ôm lấy Tần Mộ Dao đi vào phòng trong.
“Thiếu Khanh, chàng làm gì thế?”
Tần Mộ Dao hoảng hốt kêu ra tiếng.
“…”
Mạc Thiếu Khanh vẫn im lặng, bước chân nhanh hơn, vội vàng đặt Tần Mộ Dao lên trên giường lớn của họ, bàn tay cũng không yên phận.
Nhìn động tác của hắn, nàng mơ hồ hiểu ra.
Mình vốn tính chờ nam nhân này hỏi mình xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng, hắn lại lựa chọn phương thức như vậy để tiêu trừ sự ghen tuông của mình. Xem ra, lần này đã ghen không hề nhẹ!
Một loạt nụ hôn không ngừng dừng ở trên người Tần Mộ Dao, trong động tác cuồng nhiệt không hề mất đi vẻ dịu dàng, lợi dụng ưu thế mình đã quen thuộc với thân thể của nàng, vội vàng khơi lên du͙© vọиɠ của nữ nhân trong lòng…
“Vì sao vừa rồi lại xưng hô thân thiết như thế với Nam Cung Ly?”
Mạc Thiếu Khanh nhìn lửa nóng trong mắt nữ nhân trong lòng, cố nén cảm giác muốn nàng, ngừng tất cả động tác.
Trong lòng Tần Mộ Dao ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào nam nhân.
Nàng cứ tưởng lát nữa hắn mới mở miệng hỏi nàng, nhưng không ngờ hắn lại dùng cách này. Trong lòng lập tức dâng lên một tia khiêu khích, cắn chặt môi, cố nén du͙© vọиɠ vừa bị hắn khơi mào, không trả lời hắn.
Nam nhân hơi hơi nhíu mi. Hình như việc này đã lệch khỏi dự định của hắn. Nhưng cũng không chịu buông bỏ, tiếp tục khiêu khích du͙© vọиɠ của nàng.
“Lúc ta không ở đây, đã xảy ra chuyện gì?”
Không lâu sau, giọng nói của Mạc Thiếu Khanh lại xuất hiện.
“…”
Thấy nàng vẫn im lặng như trước, lông mày Mạc Thiếu Khanh lại càng nhíu chặt.
Nếu hỏi không ra đáp án thì mình đành phải đầu hàng trước vậy!
Mà lúc này, Tần Mộ Dao nhìn dáng vẻ cố gắng kìm chế du͙© vọиɠ để giành được câu trả lời của hắn, trong lòng xẹt qua một chút thương xót, vội vàng hôn đôi môi hắn, rồi lập tức rời đi.
“Ta nhận Nam Cung Ly làm đệ đệ, đương nhiên sẽ xưng hô thân thiết một chút!”
Quả nhiên, nghe thấy đáp án đó, thân thể Mạc Thiếu Khanh ngẩn ra.
Nhận Nam Cung Ly làm đệ đệ, đó không phải là…
Ánh mắt phút chốc sáng ngời, tâm tình Mạc Thiếu Khanh lập tức tốt lên, ôm nữ nhân trong lòng tiếp tục chuyện còn dang dở của bọn họ.
Nhìn khuôn mặt giãn ra của hắn, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút ánh sáng biến hoá kỳ lạ. Nàng không nói cho hắn biết, mình vốn gọi Nam Cung Ly là ‘Ly Nhi’. Vừa rồi mình cố ý chọc hắn ghen nên mới bớt đi một chữ!
Nếu Thiếu Khanh biết mình cố ý, liệu có trừng phạt nàng nghiêm khắc hay không?
Tần Mộ Dao không kịp nghĩ nhiều thì đã bị sự nhiệt tình của Mạc Thiếu Khanh cuốn đi…