Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Tần Mộ Dao trở lại Tần phủ, vừa đến đại sảnh Tần phủ, liền thấy Tần phu nhân vẻ mặt hưng phấn, trong lòng có chút buồn bực.

Trong khoảng thời gian nàng không ở nhà, trong phủ đã xảy ra cái chuyện tốt gì sao?

“Mẫu thân, chuyện gì làm cho người vui vẻ như vậy?”

Tần Mộ Dao đi vào đại sảnh, Tần phu nhân lập tức lên đón.

“Dao Nhi, con cuối cùng đã trở lại, mau, mau về sân của con đi, đừng làm cho người ta đợi lâu!”

Tần phu nhân đẩy đẩy Tần Mộ Dao, còn hướng nàng quăng ánh mắt ái muội.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Ai đang đợi nàng? Còn tại trong viện của nàng?

Còn không có kịp hỏi nhiều, Tần phu nhân đã đem nàng đẩy ra khỏi đại sảnh, tươi cười trên mặt bà khiến Tần Mộ Dao luôn luôn cảm thấy như bị ảo giác!

Tần Mộ Dao nghi hoặc về tới viện của nàng, đẩy ra cửa viện, Tần Mộ Dao rõ ràng thấy ở trong sân, dưới giàn trồng hoa, một người nam nhân cao lớn, cao ngất đưa lưng về phía nàng khoanh tay mà đứng, áo trắng hơn tuyết, ở trong biển hoa màu tím, không hiện đột ngột, lại có một loại hài hòa không nói nên lời, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Mùi xạ hương thản nhiên trên thân nam nhân cùng hỗn hợp mùi hoa, làm cho Tần Mộ Dao híp mắt.

Hương vị này rất quen thuộc! Giống như từng ngửi được ở nơi nào.

Theo bóng dáng hắn, Tần Mộ Dao liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Mạc Thiếu Khanh!

Cũng chỉ có hắn có loại hơi thở hài hòa này, nhưng là hắn làm sao có thể ở trong này?

Mạc Thiếu Khanh thực sâu cảm nhận được có người tiến vào, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Tần Mộ Dao đang đi vào, trong mắt hiện lên một chùm ánh sáng óng ánh, tươi cười trên mặt càng tăng lên.

“Nàng đã trở lại!”

Thanh âm ôn nhuận như ngọc từ trong miệng Mạc Thiếu Khanh phun ra, tự nhiên không hiện một chút đột ngột, nhưng là lại làm cho đôi mi thanh tú của Tần Mộ Dao nhăn càng sâu.

‘Nàng đã trở lại? Sao lại nghe vào cảm thấy là lạ? Cực kỳ giống câu đầu tiên lão bà nói lúc lão công tan tầm về nhà!’
“Mạc Đại thiếu tìm ta có việc?”

Tần Mộ Dao chớp mắt, khóe miệng giương lên một nụ cười lễ phép lại xa cách.

Mạc Thiếu Khanh hơi run, mới phát hiện hắn không có sự cho phép của chủ nhân lại một mình xông vào sân của nàng, có vẻ có chút không lễ phép. Nhưng là nhớ tới mục đích của hắn, tươi cười trên mặt lại rất nhanh trở nên trấn định.

“Gần nhất được một thứ, cảm thấy Dao Nhi hẳn là sẽ thực thích, liền thuận đường đưa tới.”

Dao Nhi?

Khi nào thì giao tình giữa bọn họ tốt như vậy? Tốt đến mức hắn dùng xưng hô vô cùng thân thiết như vậy để gọi nàng?

Tần Mộ Dao mặc dù để ý, nhưng là đột nhiên nghĩ đến hắn ở trên yến hội Khất Xảo coi như là giúp nàng, cũng không không biết xấu hổ sửa đúng.

Bất quá chỉ là một cách xưng hô mà thôi, Dao Nhi liền Dao Nhi đi! Không có người khác nghe thấy, cũng sẽ không thiếu một miếng thịt!
“Phải không? Vậy nó đâu?”

Tần Mộ Dao nhìn lướt qua Mạc Thiếu Khanh, cũng không có ở trên tay hắn nhìn đến cái bảo bối gì.

“Ta đặt ở trong phòng nàng!”

Mạc Thiếu Khanh híp mắt, hắn không thể không thừa nhận, hắn là nương cơ hội đặt lễ vật, muốn đi thăm khuê phòng của nàng.

Tần Mộ Dao vừa nghe, rõ ràng nhớ tới tên nam nhân đeo mặt nạ kia còn giấu ở trong phòng của nàng dưỡng thương, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, rất nhanh vọt vào phòng, cho đến khi đi đến trong phòng nam nhân đeo mặt nạ ở lại mới dừng lại, đánh giá chung quanh.

Trong phòng không có một bóng người, tâm Tần Mộ Dao nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng là giây tiếp theo, trong lòng Tần Mộ Dao liền ẩn ẩn nổi lên một chút lo lắng.

‘Vết thương của hắn còn chưa có khỏi, lại đi nơi nào?’

Mạc Thiếu Khanh cũng đi theo vào, nhìn thấy nàng căng thẳng, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc.
“Làm sao vậy?”

Trong gian phòng đó có cái gì là thứ hắn không thể thấy sao?

“Không, không có gì.”

Tần Mộ Dao nhắm mắt.

Đi nhanh như vậy, nàng ngay cả tên cũng còn không biết đâu!

Quan trọng nhất là, nàng còn không có hưởng thụ đủ lạc thú tra tấn người kia, lại không nói một tiếng tiêu sái rời đi, quả thật làm cho nàng cảm thấy có chút bực mình.

Mạc Thiếu Khanh nghe nàng nói như vậy, trong lòng sinh ra nồng đậm mất mát, giống như thực không thích nàng có chuyện gạt hắn.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Thiếu Khanh đột nhiên căng thẳng.

‘Đây là làm sao vậy? Giống như từ lúc ở Đệ Nhất lâu gặp Tần Mộ Dao thì bắt đầu, hứng thú của mình đối với nàng liền không hiểu tăng nhiều.’

Nghĩ đến tối hôm qua ở trong Hoàng cung đêm thăm phòng của nàng, dục niệm không chịu khống chế trong lòng hắn, trên mặt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút xấu hổ không thể nói ra, hé ra khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút mây đỏ.
Như là ở che dấu cái gì, Mạc Thiếu Khanh đi đến trước bàn bát tiên.

“Dao Nhi, đây là lễ vật ta đưa cho nàng, nàng xem xem có thích hay không!”

Tần Mộ Dao liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, khẽ nhíu mày.

‘Mặt hắn sao lại hồng như vậy?’

Bất quá nàng thật ra không có đi tìm tòi nghiên cứu hắn vì sao đỏ mặt. Theo tay hắn, ánh mắt rơi xuống trên bàn bát tiên, rõ ràng thấy một cái bàn cờ nằm ở nơi đó, nhất thời mở to mắt.

Một cái bàn cờ chẳng có gì lạ, nhưng bàn cờ này là ngọc thạch tạo thành, vậy không thể không làm cho người ta nhiều xem vài lần.

Tần Mộ Dao kinh hỉ đưa tay đụng vào bàn cờ, nhất thời cảm thấy có một cỗ cảm giác mát theo ngón tay tràn vào thân thể, lại có tác dụng làm cho người ta ngưng thần tĩnh khí.

Nàng cẩn thận quan sát bàn cờ ngọc này, toàn bộ bàn cờ dường như là một khối ngọc hoàn chỉnh tạo ra, mà quân cờ cũng là từ ngọc cùng bạch ngọc thượng đẳng làm thành, không nói đến giá trị nguyên liệu, liền là nhiều quân cờ như vậy mỗi một quân tạo ra cũng là muốn hao hết tâm lực.
Chính là liếc mắt một cái, Tần Mộ Dao liền thích bàn cờ này.

Trên thực tế, từ lúc Mạc Thiếu Khanh cùng nàng tách ra ở Đệ Nhất lâu, đặc biệt phân phó phân xưởng ngọc thạch dưới tay hắn, đem ngọc thạch thượng đẳng Mạc gia cất chứa hai trăm năm tạo thành bàn cờ này, mỗi một chi tiết đều được làm vô cùng tinh tế.

“Vật quý trọng như vậy, huynh xác định là tặng cho ta?”

Ánh mắt Tần Mộ Dao vẫn không có từ trên bàn cờ rời đi như cũ.

Cho tới bây giờ chưa từng chơi cờ trên bàn cờ ngọc, không biết cảm giác có phải rất khác biệt hay không!

“Đương nhiên!”

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh mỉm cười, ánh mắt khóa chặt nhất cử nhất động của Tần Mộ Dao.

“Ta xem Mạc Đại thiếu vẫn là xem giá thị trường, ta trả lại ngân lượng cho huynh!”

Tần Mộ Dao đề nghị nói.

Bọn họ giao tình không sâu, thu lễ vật quý giá như vậy cũng không thích hợp.
Nhưng là Tần Mộ Dao lại ngăn cản không được dụ hoặc của bàn cờ ngọc này tạo ra cho nàng, công bằng mua bán chỉ sợ là cách tốt nhất.

Tươi cười của Mạc Thiếu Khanh nháy mắt dừng ở trên mặt, giây lát không có phản ứng lại.

Dựa theo hắn tính toán, Tần Mộ Dao không phải nên là hào phóng nhận lấy, rồi cảm ơn hắn sao? Sao lại hoàn toàn không giống suy nghĩ của hắn?

Đây là lần đầu tiên hắn đưa lễ vật cho nữ nhân, nhưng lại đụng phải một cái đinh mềm, quả thật làm cho hắn có chút nổi giận.

Nhưng là gần là trong chốc lát, Mạc Thiếu Khanh lại nhìn về phía Tần Mộ Dao, thưởng thức trong mắt càng sâu!

“Nếu là lễ vật, làm sao có thể nói đến giá, hay là Thiếu Khanh ở trong mắt Dao Nhi là người tục khí không chịu nổi như thế?”

Này có lẽ chính là chỗ Tần Mộ Dao hấp dẫn hắn, ngay tại sự không giống người thường của nàng!
Tần Mộ Dao run nhẹ. Địa vị Mạc gia ở Tây Nhạc quốc hoàn toàn là từ tiền tài chồng chất đi ra, nhưng là trên người Mạc Thiếu Khanh lại nhìn không thấy một chút mùi vị của người có tiền! Ngược lại có một cỗ phong phạm nho nhã siêu thoát.

“Vậy cám ơn Mạc Đại thiếu!”

Tần Mộ Dao cũng không lại cự tuyệt.

“Dao Nhi sao lại xa lạ như thế, gọi ta Thiếu Khanh là được rồi!”

Mạc Thiếu Khanh nói, lúc nhìn đến Tần Mộ Dao giống như muốn cự tuyệt, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.

“Coi như là Dao Nhi cảm ơn ta đi!”

Vừa nói như thế, lời Tần Mộ Dao muốn nói ra toàn bộ bị hắn chặn ở trong miệng, đôi mi thanh tú hơi hơi nhăn lại.

Nàng sao lại quên, Mạc Thiếu Khanh này cũng là một con hồ ly giảo hoạt!

“Đa tạ Thiếu Khanh!”

Tần Mộ Dao giương lên một chút tươi cười.

Bất quá là gọi tên mà thôi, hắn cũng gọi nàng Dao Nhi, nàng nếu còn gọi hắn Mạc thiếu gia, chịu thiệt dường như là chính nàng!
Trong lòng Mạc Thiếu Khanh nhất thời nổi lên một tia thỏa mãn, nhìn nhìn bàn cờ giá trị xa xỉ kia.

“Không bằng chúng ta chơi một ván được không?”

Tần Mộ Dao híp mắt.

‘Vừa rồi chính mình thỏa hiệp, dù thế nào cũng phải hòa nhau mới được.’

“Chờ ta trở lại rồi tính! Đương nhiên, nếu lúc đó Thiếu Khanh còn có hứng thú!”

Tươi cười của Mạc Thiếu Khanh quả nhiên cứng ở trên mặt.

‘Nàng muốn đi đâu?’

“Nàng muốn rời nhà đi?”

Mạc Thiếu Khanh uyển chuyển hỏi.

“Ừm.”

Xem như rời nhà đi đi.

Tay phải Tần Mộ Dao nắm lên quân cờ bạch ngọc, từng viên từng viên từ trong tay đặt xuống, vừa lòng gật gật đầu.

‘Cảm giác quả thật không tệ!’

“Đi nơi nào? Cùng với ai?”

Vấn đề thứ hai mới là thứ hắn quan tâm nhất!

“Cùng Tề Duệ đi tuần tra đường sông.”

Tần Mộ Dao thản nhiên nói, nói xong mới phát hiện nàng giống như không cần phải cùng hắn nói nhiều như vậy!
‘Cùng Tề Duệ đi?’

Mạc Thiếu Khanh nghe đến cái tên này, ánh mắt phút chốc căng thẳng, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, thì phải là thực không hy vọng Tần Mộ Dao cùng Tề Duệ ở chung!

Trong đầu nhanh chóng nảy ra một cái suy nghĩ.

Cửa hàng bên bờ sông Tây Lương này cũng nên đi kiểm tra, vừa vặn phụ thân bệnh nặng, lần này liền từ hắn đi làm cũng không tệ!

Nghĩ đến đây, trong mắt Mạc Thiếu Khanh nhìn về phía Tần Mộ Dao xẹt qua một chút chờ mong……

Nhấn Mở Bình Luận