Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

“Dao Nhi…”

Tiếng Tề Duệ đột nhiên vang lên trong bóng đêm, truyền đến tai Tần Mộ Dao, đầu óc nàng lập tức trống rỗng.

Trong nháy mắt không khí cứng đờ giống như ngưng kết lại một chỗ.

Trong bóng đêm Tần Mộ Dao không dám cử động, đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tay còn bị Tề Duệ nắm chặt, trong mắt ngầm hiện lên một tia sợ hãi. Hiện tại nàng bắt đầu hối hận, sao mình lại nhiều chuyện đi xem hắn ra sao, bây giờ thì…

Nếu Tề Duệ thật sự nhận ra nàng, vậy mọi chuyện mà nàng làm đều tan thành bọt nước, nếu sau này muốn trốn đi thì phòng bị của Tề Duệ sẽ càng chặt chẽ thêm.

Tần Mộ Dao hơi hơi nhắm mắt lại, hít thở mấy hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ cách ứng đối. Nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn phát hiện ra mình chính là Tần Mộ Dao.
Nghĩ đến hình ảnh của mình lúc này, thân thể Tần Mộ Dao dần dần thả lỏng. Dáng vẻ của nàng đến chính nàng còn chẳng nhận ra, nhất định Tề Duệ cũng không phát hiện ra mới phải!

“Dao Nhi, đừng rời khỏi ta!”

Trong miệng Tề Duệ nỉ non, dường như mang theo một tia đau đớn, mặc kệ mùi rượu nồng nặc bên cạnh, dường như Tề Duệ cảm giác được hơi thở của riêng Dao Nhi quanh quẩn xung quanh.

Trong men say mông lung hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trong bóng đêm ẩn ẩn trông thấy một bóng dáng, trong lòng Tề Duệ lập tức sinh ra một chút kích động.

Dao Nhi đã trở lại sao?

Trong đầu nảy ra ý tưởng này, Tề Duệ theo bản năng kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, nhưng sau khi cảm nhận được nữ tử trong lòng, khuôn mặt cao hứng của Tề Duệ lập tức cứng đờ, lông mày càng nhíu chặt lại.
Không phải là Dao Nhi!

Trong lòng, cảm xúc toàn thịt là thịt, mặc dù hai cánh tay hắn rất dài cũng không thể ôm trọn được nàng!

Dáng người Dao Nhi mảnh khảnh chứ không phải như thế này! Nhưng vì sao cảm giác lại giống đến thế?

Tay dần dần buông ra, lúc này Tần Mộ Dao lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười thản nhiên.

“Vương gia, nô tỳ không phải Vương phi, nô tỳ chỉ là nha hoàn trong phủ.”

Tần Mộ Dao đè thấp thanh âm, chậm rãi nói.

Tề Duệ giật mình.

Quả nhiên không phải Dao Nhi! Đúng vậy! Làm sao có thể là Dao Nhi? Nếu Dao Nhi đã muốn bỏ đi, sao có thể quay trở lại được?

Trong lòng xẹt qua một chút chua xót nồng đậm, theo bản năng Tề Duệ với lấy vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm.

Hắn nghĩ rằng uống rượu thì sẽ quên được chuyện Dao Nhi rời đi, nhưng cho dù có uống rượu, hắn vẫn nhận nhầm người khác thành nàng!
Tần Mộ Dao mơ hồ thấy động tác của hắn, trong lòng ngẩn ra, đang muốn ngăn cản hắn tiếp tục uống rượu, nhưng đột nhiên dừng lại, nàng không thể khiến mọi chuyện phức tạp hơn, quan trọng nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

“Vương gia, nếu không có chuyện gì, nô tỳ xin cáo lui.”

Tần Mộ Dao thấp giọng nói xong, xoay người đang muốn rời đi, không ngờ Tề Duệ lại lên tiếng.

“Đợi chút…”

Ngữ khí của Tề Duệ có chút yếu đuối?

Tần Mộ Dao vừa bước được một bước đột nhiên dừng lại, trong lòng lại một lần nữa căng thẳng, lông mày hơi nhíu.

Hắn còn muốn làm gì?

“Vương gia còn có gì muốn phân phó?”

Tần Mộ Dao ướm hỏi.

“Nếu không có chuyện gì, ở lại nói chuyện với Bản vương một lát!”

Tề Duệ ngửa đầu uống một ngụm rượu, kéo áo choàng trên người xuống.
Hắn hy vọng đêm nay người đắp áo cho hắn là Tần Mộ Dao với thân phận thê tử của hắn. Nhưng, cuối cùng trong lòng nàng không có hắn, cho nên lúc rời đi mới quyết tuyệt như vậy.

Bây giờ nàng đang ở nơi đâu?

Có biết hắn đã tìm kiếm nàng khắp nơi hay không?

Tần Mộ Dao giật mình.

Nói chuyện với hắn? Hắn là Vương gia, mà hiện tại Tần Mộ Dao là nha hoàn trong Duệ Vương phủ, cho dù nàng có muốn rời đi, giờ phút này cũng không thể không vâng theo mệnh lệnh của Tề Duệ.

“Vâng.”

Tần Mộ Dao xoay người nhìn về phía Tề Duệ, trong ánh mắt vẫn không lơi là cảnh giác như cũ.

“Ngươi có người thương không?”

Đột nhiên Tề Duệ mở miệng hỏi.

Mọi thứ trong đầu đều là hình ảnh Tần Mộ Dao, cười vui, cùng hắn giằng co, tự tin tràn đầy…

Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày.

Người thương?

Đột nhiên nhớ tới hình ảnh Mạc Thiếu Khanh lao ra từ trong lửa lớn, trong lòng lập tức ngẩn ra, bên tai quanh quẩn lời hắn nói với mình.
“Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng!”

“Vĩnh viễn là nhiều hơn mạng sống của nàng một ngày.”

“Bởi vì mạng sống của ta chỉ nhiều hơn mạng sống của nàng một ngày!”

Trong lòng xẹt qua một chút ngọt ngào, Tần Mộ Dao chậm rãi mở miệng.

“Có!”

“Hắn yêu ngươi sao?”

Tề Duệ lại hỏi.

“Vâng.”

Mạc Thiếu Khanh đúng là yêu nàng đi!!

Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một chút chua xót, ngửa đầu lại uống một ngụm rượu nữa.

Hắn thân là Vương gia, nữ nhân hắn yêu lại không thương hắn, còn nàng chỉ là một nha hoàn bình thường mà lại được người trong lòng yêu thương. Nếu có thể tráo đổi thân phận để được Tần Mộ Dao yêu thương, hắn cũng nguyện ý buông bỏ thân phận Vương gia này!

Chỉ có điều cho dù hắn nguyện ý, chỉ sợ Dao Nhi cũng không nguyện ý đi!

“Ngươi đi xuống đi!”

Tề Duệ đi đến bên giường, trên giường là bộ y phục tân nương hoa lệ mà Tần Mộ Dao đã cởi bỏ trước khi rời đi, đột nhiên toàn bộ thân thể ngã nhào về phía giường lớn, nằm trên bộ y phục tân nương đó.
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút cảm thông, nhưng hiện tại, lý trí nói cho nàng, phải nhanh chóng rời khỏi đây mới là lựa chọn tốt nhất!

Cuối cùng nhìn thoáng qua Tề Duệ, dứt khoát xoay người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để một mình Tề Duệ ở lại với vết thương lòng.

Nhưng, đúng lúc nàng quay đầu, một hương thơm truyền vào chóp mũi, thân thể Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, vẫn cúi đầu như cũ.

Nếu nàng đoán không nhầm, mùi này chính là mùi hương trên người Mạc Yên.

Nhắm mắt, Tần Mộ Dao lui về phía sau từng bước, nói với người vừa mới tới.

“Tham kiến Mạc tiểu thư!”

Mạc Yên nheo mắt, liếc nhìn tiểu nha hoàn mập mạp trước mắt một cái.

“Vương gia nhà các ngươi đâu?”

“Vương gia ở trong phòng, đang say..!”

Tần Mộ Dao nheo mắt.

Đã trễ thế này, Mạc Yên đến Duệ Vương phủ làm gì?
Mơ hồ cảm giác được sự lo lắng trên mặt nàng ta, Tần Mộ Dao bình tĩnh lại. Bây giờ thân nàng còn khó bảo toàn, làm gì còn rảnh rỗi mà quan tâm tới Mạc Yên? Chỉ cần đừng can thiệp đến nàng là được!

Nghĩ như vậy, nhìn thấy Mạc Yên đẩy cửa phòng đi thẳng vào, hít thở một hơi thật sâu.

Có lẽ hiện tại Tề Duệ đang cần Mạc Yên chăm sóc!

Dưới ánh trăng, Tần Mộ Dao nhìn cửa phòng đóng chặt một lát, mơ hồ có thể nghe thấy những lời quan tâm của Mạc Yên truyền ra, ngẫu nhiên nghe thấy Tề Duệ nhắc đi nhắc lại tên nàng, không thể cất bước rời đi…

“Nàng đang lưu luyến sao?”

Một thanh âm vang lên bên tai, mang theo một tia trêu tức, Tần Mộ Dao hơi hơi nhíu mi, không cần nhìn, nàng cũng biết người vừa đến là ai!

Ngoại trừ Lạc Khinh Trần như thiên tiên kia ra, không thể là người khác!
Liếc xéo Lạc Khinh Trần một cái.

Dưới ánh trăng, hắn mặc một thân áo trắng, tóc màu bạc rối tung, dường như tản ra vầng sáng thản nhiên, giống như trời sinh đã hòa hợp với ánh trăng.

Trong nháy mắt ngưng thần, nam nhân này giống như có khí chất thần tiên, nhưng dựa vào hiểu biết của nàng với hắn mấy ngày này, hắn hoàn toàn không khác gì một phế nhân vô tâm!

“Lưu luyến cái gì?”

Tần Mộ Dao phản bác nói, mơ hồ lộ ra một tia không vui.

Trên mặt nàng viết hai chữ ‘lưu luyến’ sao? Trong lòng nàng cũng không có hai chữ lưu luyến này!

Lạc Khinh Trần cười khẽ ra tiếng, hắn cực kỳ thích nhìn vẻ mặt như vậy của nàng, càng thêm linh động!

Tần Mộ Dao liếc một cái xem thường, nhìn nam nhân phiêu dật xuất trần trước mắt.

“Lạc Khinh Trần, nếu ngươi có thể biết được trong lòng người khác nghĩ cái gì, sao ngươi lại không biết rốt cục ta muốn cái gì chứ?”
Tần Mộ Dao hạ giọng.

Nam nhân này rõ ràng cố ý muốn đùa giỡn nàng, mới có thể chậm chạp không đưa nàng rời đi, đùa giỡn nàng đi?

Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương lên một chút ý cười, trong lòng không nghĩ gì cả, chỉ nhìn Lạc Khinh Trần.

Có thuật đọc tâm? Nàng thật muốn nhìn xem thuật đọc tâm của hắn lợi hại đến đâu, có thể đọc được những suy nghĩ của nàng hay không!

Quả nhiên, đỉnh mày tuấn tú của Lạc Khinh Trần hơi hơi nhíu lại, nhìn ý cười trên mặt nữ nhân trước mắt, trong lòng lập tức xẹt qua một chút bối rối.

Hắn có thể nhìn thấu tâm tư người ta, nhưng, chỉ cần đối phương không suy nghĩ gì cả, quả thật hắn không thể nào xuống tay.

“Nàng muốn làm gì?”

Lạc Khinh Trần thử hỏi, ý đồ thông qua chỉ dẫn và ám chỉ, khiến ý nghĩ của nàng hiện lên.

Nhưng, hắn lại xem nhẹ trí tuệ của Tần Mộ Dao, sao nàng không nhìn ra ý đồ của hắn? Nếu đã biết ý đồ của hắn, đương nhiên nàng sẽ không để cho hắn được như ý!
Ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, Tần Mộ Dao nhìn Lạc Khinh Trần từ trên xuống dưới, ánh sáng lóe lên trong mắt biến hoá kỳ lạ, khiến cho da đầu Lạc Khinh Trần run lên một trận.

Tần Mộ Dao đưa thân thể mập mạp chậm rãi hướng về phía Lạc Khinh Trần, dừng lại đứng cách hắn một bước, nhìn hắn hơi nhíu nhíu mi, trong lòng Tần Mộ Dao âm thầm đắc ý, ngoắc ngón tay với Lạc Khinh Trần, ý bảo hắn ghé tai lại gần.

Lông mày Lạc Khinh Trần càng nhăn chặt, nheo mắt, nhưng vẫn nghe theo tín hiệu của Tần Mộ Dao, hơi hơi cúi xuống, muốn nghe xem nàng muốn nói gì!

Tần Mộ Dao ghé sát bên tai Lạc Khinh Trần, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, cố ý thổi một cái vào bên tai hắn, quả nhiên nhận thấy rõ ràng thân thể Lạc Khinh Trần ngẩn ra, đến ngay cả nàng cũng cảm nhận được lửa nóng phát ra trên mặt hắn.
Tần Mộ Dao nhìn thấy đã thành công, toàn thân đề phòng, rốt cục thốt lên một câu.

“Vừa rồi ta muốn đùa giỡn với ngươi thôi!”

Tần Mộ Dao vừa nói xong, chỉ còn lại bóng dáng, cả người đã biến mất.

Không sai, nàng muốn hắn nếm thử cảm giác bị người khác đùa giỡn!

Chạy được một đoạn xa, rốt cục Tần Mộ Dao ngừng lại, trong lòng vô cùng thoải mái. Chỉ sợ trên khuôn mặt xuất trần kia của Lạc Khinh Trần nhất định đã là một mảnh u ám đi!

Trong đầu hiện ra cảnh tượng kia, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức tốt lên, phủi phủi tro bụi trong tay, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một luồng ánh sáng.

Tối nay, thừa dịp này, nàng phải nhanh chóng trốn khỏi phủ mới được!

Xem ra phải dựa vào chính mình thôi, Lạc Khinh Trần kia…tốt nhất là quẳng lại một bên đi!

Mà lúc này Lạc Khinh Trần đang ngây ngốc đứng tại chỗ, thần sắc trên mặt bất ngờ thay đổi, nghĩ đến lời Tần Mộ Dao vừa nói.
Nàng đang đùa giỡn hắn?

Lúc này, hắn lập tức hiểu được.

Xem ra tiểu nữ tử này đã sớm muốn trả thù việc hắn mấy ngày nay trêu cợt nàng!

Lập tức, trên mặt xẹt qua một chút ý cười.

Đây là lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn! Nhưng mà thật ra cảm giác này cũng… không tệ!

Ý cười trên mặt dần dần mở rộng, không hề thản nhiên như cũ, giống như trong nháy mắt, trong cái vẻ tươi cười kia của hắn có cái gì đó không thể gọi thành tên!

***

Trong tân phòng.

Mạc Yên nhìn Tề Duệ nằm trên giường, trong mắt xẹt qua một chút thương tiếc, nghe trong miệng hắn không ngừng gọi tên Tần Mộ Dao, trong đầu hiện lên dáng vẻ vài ngày trước của đại ca.

Tề Duệ hiện tại giống y như đại ca lúc đó sao?

Khóe miệng xẹt qua một chút chua xót, tay vỗ nhẹ hai má tuấn lãng anh tuấn của Tề Duệ.
“Rốt cục Tần Mộ Dao có cái gì hay? Một đám các người đều bị ả làm cho đầu óc choáng váng, đại ca của ta đã như vậy, người cũng như vậy! Không phải trước kia người thực rất chán ghét ả sao? Vì sao hiện tại không có ả không được?

Duệ Vương gia, người khôn khéo như vậy, sao có thể không nhìn thấy ả thực sự không thích người? Trong lòng ả không có người! Người yêu người là ta, cho tới này, người nguyện ý trả giá mọi thứ vì người đều là ta, là ta a!”

Ngữ khí của Mạc Yên có chút kích động, dường như phải đem hết những điều tích tụ trong lòng phát tiết ra ngoài.

Hôm đại hôn đó, nàng cũng đã nghe tin Tần Mộ Dao mất tích, Hoàng thất phao tin ra ngoài là Tần Mộ Dao bị bắt cóc, bọn họ tình nguyện thừa nhận thủ vệ trong Vương phủ sơ xuất, cũng không nguyện ý để người đời biết đường đường Duệ Vương phi mới cưới vào cửa của Duệ Vương gia lại không thèm để ý chút nào đến vị trí Duệ Vương phi.
Nhưng, nàng không hề tin tưởng cái lý do thoái thác đó, là Tần Mộ Dao tự mình chạy trốn!

“Dao Nhi, nàng thật là nhẫn tâm!”

Trong miệng Tề Duệ nỉ non, cảm giác say càng thêm nồng đậm.

Thân thể Mạc Yên giật mình, chua xót trên khóe miệng dường như được che giấu trong người toàn mùi rượu kia.

Tần Mộ Dao nhẫn tâm sao? Duệ Vương gia, người có biết, người cũng nhẫn tâm không kém đâu!

Có phải nam nhân đối với nữ nhân mà hắn không thương yêu đều như vậy không? Tùy ý khinh thường không thèm ngó đến? Tùy ý giẫm đạp lên tình yêu của nàng?

Mạc Yên đánh giá Tề Duệ, đột nhiên, bàn tay trên mặt hắn đột nhiên cứng đờ, một ý tưởng nảy ra trong đầu, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, khóe miệng dần dần giương lên một chút ý cười…

Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của nàng, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng nhất định không buông tay!
Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, Mạc Yên chậm rãi nâng tay, cởi bỏ y phục trên người mình, thản nhiên dưới ánh trăng, y phục từ trên thân thể chảy xuống đất, thân thể quyến rũ yêu kiều của nữ nhân mơ hồ tản ra vầng sáng, mà ánh sáng trong mắt nàng lại lộ ra tia quyết tuyệt bất chấp, nhìn nam nhân trên giường, chậm rãi tới gần…

***

Tại cửa sau Duệ Vương phủ, Tần Mộ Dao hít thở một hơi thật sâu, khuôn mặt bình tĩnh đang định đi ra ngoài, tay lại bị một lực đạo giữ chặt. Tần Mộ Dao run run, quay đầu, rõ ràng thấy khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Lạc Khinh Trần, lúc này trong đôi mắt tinh tường kia ngầm hàm chứa ý cười.

Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra.

Động tác của hắn sao lại nhanh như vậy?

“Buông tay!”

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, lập tức cảm thấy ý cười trong mắt hắn vô cùng chói mắt.
Hắn đến ngăn cản nàng rời đi sao?

Lạc Khinh Trần quả nhiên buông tay ra, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút mất mát. Vòng qua người Tần Mộ Dao, dẫn đầu đẩy cửa lớn ra, đi trước Tần Mộ Dao.

Cửa vừa bị mở ra, đã có thị vệ ở bên ngoài tiến lên ngăn đường hai người.

“Người nào muốn ra khỏi phủ? Không có khẩu dụ của Duệ Vương gia, không ai được phép ra khỏi phủ!”

Thanh âm của thị vệ vô cùng nghiêm túc.

Mấy ngày nay, bọn họ vẫn kiểm tra như vậy với từng người ra khỏi phủ, đến ngay cả ruồi bọ cũng không tha, nhưng vẫn không thấy Duệ Vương phi đâu.

Khóe miệng Lạc Khinh Trần dâng lên một chút ý cười nhạt, ánh mắt lướt qua mấy thị vệ, thanh âm trong suốt như nước từ trong miệng hắn thoát ra.

“Không có khẩu dụ của Duệ Vương gia, vậy khẩu dụ của Hoàng Thượng có được không?”
Thị vệ nghe thấy thanh âm đó, trong lòng lập tức ngẩn ra, giống như toàn bộ tâm trí đều bình tĩnh lại, hoàn toàn không còn sắc bén như vừa rồi, nhìn Lạc Khinh Trần.

Bọn họ đã sớm nghe đến đại danh của Lạc Khinh Trần, huống hồ bọn họ đều nghe nói đến thái độ của Hoàng Thượng với Lạc Khinh Trần trong đại hôn Duệ Vương gia, nghe hắn vừa nói như vậy, lập tức không có hoài nghi gì.

“Hóa ra là Lạc công tử, đã trễ thế này còn ra ngoài, có chuyện gì quan trọng sao?”

Ngữ khí của thị vệ thay đổi một trăm tám mươi độ.

Trong lòng Mộ Dao lập tức xẹt qua một chút khinh thường, nhưng, lại âm thầm may mắn là công hiệu của Lạc Khinh Trần quả thật không nhỏ.

“Có phải có chuyện quan trọng hay không cũng phải bẩm báo với ngươi sao?”

Giọng nói của Lạc Khinh Trần vẫn thản nhiên, nhưng, thị vệ vừa nghe, trong lòng lập tức cả kinh, ngầm nghe ra ý trách cứ trong đó.
“Không cần, không cần, xin mời Lạc công tử!”

Thị vệ đầu lĩnh chạy nhanh lên giải vây, cung kính làm một tư thế mời. Trong lòng họ đều biết mệnh lệnh của Duệ Vương gia phải tuân thủ, mà ý nguyện của Lạc Khinh Trần cũng không thể vi phạm!

Lạc Khinh Trần vừa lòng gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài, trong lòng Tần Mộ Dao vui vẻ, đang định theo sau, thị vệ lại giơ đao ngăn nàng lại, Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày, nhìn bóng dáng Lạc Khinh Trần.

Hắn sẽ không cứ để nàng như vậy mà một mình đi ra ngoài chứ?

Tâm vừa nghĩ, trong tầm mắt Tần Mộ Dao, Lạc Khinh Trần cũng dừng bước, đột nhiên xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, nhìn thẳng hai mắt Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chùm sáng, nhưng không vội mở miệng giúp nàng giải vây.

Tần Mộ Dao giật mình, sự cố ý trong mắt hắn rõ ràng như vậy, sao nàng có thể nhìn không ra?
Muốn xem trò hay phải không? Vậy nàng liền cố mà diễn trò hay cho hắn xem!

Nhanh chóng bình tĩnh lại, Tần Mộ Dao mỉm cười với các thị vệ.

“Các vị tiểu ca, ta là nha hoàn bên người Lạc công tử, ngươi không biết, bên ngoài Lạc công tử ngăn nắp gọn gàng, nhưng lúc nào cũng phải có người hầu hạ, cho nên, ta phải luôn đi theo chăm sóc người! Các ngươi… hiểu chưa?”

Tần Mộ Dao chuyên tâm giải thích, thị vệ dường như không hề lay động, Tần Mộ Dao thản nhiên liếc nhìn Lạc Khinh Trần một cái, cũng không nóng vội, cố gắng không thèm nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.

Chắc chắn là cố ý đi! Nàng sẽ chờ xem một lát nữa hắn còn dáng vẻ muốn xem kịch vui như vậy hay không!

Tần Mộ Dao ngoắc ngón tay về phía thị vệ đầu lĩnh, ý bảo hắn đi qua.

Thị vệ nhìn thấy thân thể mập mạp của nàng, trong mắt hiện lên một chút do dự, nhưng vẫn muốn biết nàng muốn nói gì, vì thế đi đến bên nàng.
Tần Mộ Dao cúi người nói nhẹ một câu bên tai hắn, thanh âm chỉ cho phép hai người bọn họ nghe được.

Giây tiếp theo, sắc mặt thị vệ kia bắt đầu biến hóa, vừa xanh lại vừa trắng, cuối cùng mặt đỏ ửng rất khả nghi!

Tần Mộ Dao nhìn phản ứng của hắn, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, còn cố ý trừng mắt nhìn đám thị vệ.

Trong mắt mọi người xung quanh đều cảm thấy không hiểu, nhưng Lạc Khinh Trần lại ngầm nhìn ra manh mối.

Thị vệ như có chút đăm chiêu liếc nhìn Lạc Khinh Trần một cái, càng nhìn kỹ càng thấy lời của tiểu nha hoàn kia là thật. Gật gật đầu, lại khôi phục tư thái đứng thẳng như ban đầu.

“Còn không để cho vị cô nương này đi ra ngoài!”

Thị vệ cao giọng nói.

Mà lúc này, Lạc Khinh Trần cũng trầm mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái, tiến lên kéo tay Tần Mộ Dao, ngay lập tức biến mất trong bóng đêm.
Tần Mộ Dao không thèm để ý, giờ này khắc này được hít thở không khí trong lành bên ngoài Duệ Vương phủ khiến tâm tình của nàng lập tức tốt lên.

Nhưng Lạc Khinh Trần không bỏ qua chuyện vừa rồi nàng làm, trong mắt xẹt qua một chút không vui.

“Vừa rồi rốt cục nàng nói gì với hắn?”

Tần Mộ Dao giật mình.

“Ngươi lợi hại như vậy, ta nói cái gì, không phải ngươi chỉ cần nhướn mắt là có thể thấy sao?”

Ai bảo hắn hỗ trợ chậm trễ, đây quả thực là giá đắt của việc xem kịch vui!

“Nàng…”

Đương nhiên hắn biết, chỉ có điều hắn muốn nghe chính miệng nàng nói ra, nữ nhân này lại đi nói với thị vệ kia là hắn kỳ thực là nữ giả nam trang!

Nữ giả nam trang? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra được! Rốt cục hắn có điểm nào giống với nữ giới chứ?

“Ta sao chứ? Đó là ta khen ngươi mà! Ngươi xem xem, diện mạo của ngươi, nếu thật sự mặc nữ trang vào, thật là khó phân biệt trống mái đấy! Một đại mỹ nhân đi! Nếu ta có không gian phát triển tốt như ngươi, ta đã sớm biến thành nam nhân, sao còn cột lên người lắm trói buộc như vậy”
Tần Mộ Dao lơ đễnh nói xong, tự mình lột sạch y phục trên người quăng đi!

Thật tuyệt vời! Rốt cục đã được tự do!

Khó phân biệt trống mái?

Sự vui vẻ vừa rồi trong lòng Lạc Khinh Trần vì lời này của nàng mà tan thành mây khói, thay thế bằng ý cười thản nhiên, nhìn thân thể của nàng trong nháy mắt gầy đi, đi đến trước mặt nàng.

“Hiện tại nàng có tính toán gì không?”

Tần Mộ Dao giật mình.

Tính cái gì?

Đầu tiên trong đầu xuất hiện thân ảnh Mạc Thiếu Khanh. Mấy ngày nay không có tin gì của nàng, không biết hắn có phải đã lo lắng không?

Trong mắt xẹt qua một chút dịu dàng.

Thân thể Lạc Khinh Trần ở bên cạnh đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ trong lòng nàng sáng như gương trước mắt hắn, nghĩ cái gì cũng đều thấy rõ, nhưng mà lúc hắn thấy nàng nghĩ về Mạc Thiếu Khanh, trong lòng hiện lên suy nghĩ, lông mi tuấn tú hơi nhướn lên.
Mạc Thiếu Khanh?

“Đi, dẫn nàng đi gặp Mạc Thiếu Khanh!”

Lạc Khinh Trần đột nhiên nói, mái tóc màu bạc rối tung sau người, lộ ra vẻ phiêu dật không nói nên lời.

Dẫn nàng đi gặp Mạc Thiếu Khanh?

Tần Mộ Dao đột nhiên gọi hắn lại.

“Lạc công tử, không phải ngươi muốn ngắm cảnh đêm sao? Ngươi cứ từ từ mà thưởng thức, ta không ở bên cạnh được!”

Nói xong, Tần Mộ Dao xoay người định đi, nhưng vừa bước một bước, thân ảnh Lạc Khinh Trần rất nhanh lại vọt đến trước mặt nàng.

“Đừng nói là nàng đã lợi dụng ta xong rồi thì có thể bỏ mặc ta!”

“Sự thật chính là như vậy đó!”

Tần Mộ Dao nhún vai, chút không che giấu.

Nàng lợi dụng hắn, hắn cũng uy hϊếp nàng, huề nhau, không phải sao?

Lạc Khinh Trần thật không ngờ nàng lại thừa nhận không chút e dè như vậy, trong nháy mắt sợ hãi.
Nhưng chỉ vài giây, trong mắt Lạc Khinh Trần lại hiện lên một tia sáng, đột nhiên cười sang sảng.

Đây là Tần Mộ Dao sao?

Điệu bộ thật là sinh động, đáng yêu giống y như tưởng tượng của hắn!

Trên mặt mỉm cười, Lạc Khinh Trần lại một lần nữa mở miệng.

“Được, huề nhau, nàng có thể đi rồi!”

Tần Mộ Dao giật mình, nàng tưởng hắn sẽ tiếp tục gây khó dễ, không ngờ lại dễ dàng để nàng đi như vậy, ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, nhưng thấy trong mắt hắn hoàn toàn bình tĩnh, khẽ thở dài, Tần Mộ Dao vòng qua Lạc Khinh Trần, lập tức biến mất trong bóng đêm.

Sau khi Tần Mộ Dao rời đi, đôi mắt vốn bình tĩnh của Lạc Khinh Trần nhịn cười, ý cười càng lúc càng đậm, nhìn nơi Tần Mộ Dao biến mất, một mái tóc bạc dưới ánh trăng, cả người như toát ra một vầng sáng chói lòa mà lạnh lùng, khiến người ta đui mù mà vẫn bị hấp dẫn!
Huề nhau sao? Nhưng trong lòng hắn, vẫn chưa huề nhau đâu!

Nhớ tới hơn mười năm trước, nha đầu kia làm bạn bên cạnh hắn, dưới ánh trăng, một luồng gió thổi tới, khiến mái tóc màu bạc càng tung bay…

(Ụt: Tình hình là, Trần ca nhầm Dao tỷ rồi, người còn nhưng hồn không còn nhan…)

***

Sáng sớm hôm sau.

Tề Duệ từ từ tỉnh dậy, lập tức cảm thấy trên đầu một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến hắn theo bản năng cau mày, nhớ tới chuyện tối hôm qua, dường như hắn uống hơi nhiều rượu, còn có cảm giác Dao Nhi về bên cạnh hắn.

Khóe miệng xẹt qua một chút chua xót, hắn tìm kiếm khắp nơi lâu như vậy và không thấy Dao Nhi, sao Dao Nhi có thể chủ động trở lại bên hắn?

Là hắn uống rượu quá nhiều mà sinh ra ảo giác đi!

Đang muốn xuống giường, lại cảm giác được cánh tay bị cái gì đó chặn lại, xoay người nhìn lại, rõ ràng thấy một bờ vai lộ ra trong không khí, một mái tóc đen vương trên gối, thân hình Tề Duệ chấn động, nhìn cánh tay nữ nhân vòng ôm lấy mình, hai mắt phút chốc căng thẳng.
Hay là tối hôm qua Dao Nhi thật sự đã trở lại? Cũng không phải ảo giác của hắn?

Trong lòng Tề Duệ vui mừng như điên, theo bản năng đưa tay chạm vào bả vai của nàng, thanh âm vô cùng dịu dàng.

“Dao Nhi?”

Nữ tử đã tỉnh dậy từ sớm, nghe gọi cái tên đó, trong lòng giật mình.

Cuối cùng, trong miệng hắn cũng chỉ có Tần Mộ Dao sao?

Như là cố ý muốn phá tan giấc mộng của hắn, Mạc Yên quay đầu, trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười thẹn thùng.

“Vương gia…”

Vẻ mặt trên mặt Tề Duệ trong nháy mắt lập tức cứng đờ, trong lòng đột nhiên cả kinh, sắc mặt phút chốc trở nên tái nhợt, đến giọng nói cũng bắt đầu run run.

“Sao lại là ngươi?”

Không phải Dao Nhi sao? Sao có thể là Mạc Yên?

Một câu này như tiếng sét đánh vào trong lòng Mạc Yên, đau đớn nháy mắt lan tràn, dường như lan đến khắp nơi trên thân thể nàng.
“Duệ Vương gia, tối hôm qua, người đã uống say!”

Mạc Yên nhắm mắt, che khuất đau đớn và hận ý chợt lóe qua, tay giấu dưới chăn bấm chặt vào đùi, dường như muốn mượn đau đớn trên thân thể để che giấu đau đớn trong lòng mình.

Tề Duệ như bị sét đánh, lập tức hiểu ra.

Uống rượu?

Tối hôm qua quả thật hắn đã uống rất nhiều rượu.

Tầm mắt lại dừng trên bờ vai nàng bên ngoài tấm chăn, cố gắng hồi tưởng mọi chuyện xảy ra tối qua, nhưng, mặc cho hắn cố gắng thế nào, trong đầu vẫn không thể nhớ ra chuyện tối qua cùng nàng.

Tề Duệ nhíu chặt mi.

Đây là có chuyện gì? Vì sao hắn không thể nhớ nổi?

“Tối qua, ta không làm gì với ngươi…”

Tề Duệ nheo mắt, hắn vẫn không thể tin chuyện trước mắt.

Đây là chuyện gì? Vương phi hắn vừa mới cưới về, cho dù đã bái đường lại đào hôn ngay trong đêm tân hôn, mà bây giờ, vì say rượu mà hắn đã xảy ra quan hệ với một nữ nhân khác?
Không! Đây không phải là điều hắn muốn! Sao hắn lại có thể gây ra chuyện này được chứ?

Nhất định có cái gì hiểu lầm!

Trong lòng Tề Duệ không ngừng an ủi mình, nhưng đồng thời trong lòng cũng không thể chắc chắn được.

Hắn ngầm có dự cảm, nếu Dao Nhi biết, nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!

Trong lòng Mạc Yên lại một lần nữa đau đớn.

Bọn họ đã nằm cùng nhau, hắn vẫn không tin chuyện xảy ra giữa hai người tối qua sao?

Trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

“Tối hôm qua, Yên Nhi đã là người của Duệ Vương gia! Duệ Vương gia còn nói sẽ nạp Yên Nhi làm Trắc phi!”

Mạc Yên cũng biết hạ thấp yêu cầu, không có Tần Mộ Dao, hiện tại nàng chỉ cần ở lại Duệ Vương phủ, đợi thời cơ chín muồi, vị trí Chính phi và nam nhân này sẽ là của nàng!

“Không được!”

Trong mắt Tề Duệ hiện lên một vệt tối tăm, không chút suy nghĩ mà phủ nhận.
Người hắn muốn chỉ có Dao Nhi, sao có thể nạp Trắc phi?

Hắn là Vương gia, nạp Trắc phi vốn là việc bình thường, nhưng trong lòng hắn lại theo bản năng bài xích chuyện này.

Trong lòng Mạc Yên ngẩn ra, không ngờ hắn lại không chút suy nghĩ mà cự tuyệt, hắn e ngại phản ứng của Tần Mộ Dao sao?

Trong lòng xẹt qua một chút châm chọc, dù là Duệ Vương gia mà lại có e dè như vậy, trong lòng Tần Mộ Dao vốn không có hắn, không phải sao?

Tề Duệ đẩy Mạc Yên ra, bước xuống giường, trong đầu vô cùng phiền muộn.

Còn chưa tìm được Dao Nhi, bây giờ lại xuất hiện một Mạc Yên, khiến trong lòng hắn đột nhiên tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Mạc Yên một cái.

“Tối hôm qua ngươi cố ý?”

Trong mắt Tề Duệ tản ra ánh sáng tàn nhẫn. Hắn biết Mạc Yên vẫn thích hắn, muốn nói tối hôm qua nàng thừa dịp hắn say rượu mà lợi dụng tình hình thì cũng hợp lý.
Mạc Yên không biết nói gì nhìn Tề Duệ.

Cố ý? Quả thật là nàng cố ý!

Khóe miệng giương lên một chút cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Đúng, là ta cố ý, ta muốn chiếm được người, cho dù là một đêm!”

“Được!”

Nàng chiếm được, chỉ có một đêm mà thôi, mặc kệ tối qua xảy ra chuyện gì, Tề Duệ đều tạm thời đặt sang một bên, nàng muốn vị trí Trắc phi, hắn quyết sẽ không thỏa mãn mong muốn của nàng, Vương phi của hắn chỉ có một, đó phải là Tần Mộ Dao! Ngoại trừ nàng, hắn không cần ai hết, cũng không ai có tư cách đó!

Tề Duệ nhanh chóng mặc y phục, xoay người nhìn về phía Mạc Yên trên giường, khóe miệng giương lên một chút cười tuyệt tình, lạnh lẽo bức người.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể ở trong Duệ Vương phủ, nhưng mà, ngươi chỉ là một thị thϊếp, nếu ngươi an phận, ta sẽ cho ngươi nửa đời không phải lo cơm áo, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chuyện tối hôm qua sẽ không xảy ra lần nữa, Bản vương vĩnh viễn sẽ không gặp mặt ngươi!”
Trong mắt xẹt qua một luồng sắc bén, như một lưỡi kiếm sắc đâm thẳng vào trong lòng Mạc Yên, Mạc Yên đau lòng nhìn nam nhân ngoan tuyệt này, nhìn thân ảnh của hắn biến mất khỏi phòng, toàn bộ thân thể đột nhiên xụi lơ xuống, nước mắt dâng đầy hốc mắt, Mạc Yên gắt gao ôm lấy gối, nhớ tới mọi chuyện xảy ra tối qua, trong mắt xẹt qua một chút châm chọc.

Hành động tối qua của nàng rốt cục là thua hay là thắng?

Nàng thành công ở lại Duệ Vương phủ, nhưng chỉ là một thị thϊếp, nàng chiếm được Tề Duệ một đêm, lại dường như mất đi cơ hội có được hắn cả đời!

Vĩnh viễn sẽ không gặp mặt nàng?

Mạc Yên cười điên cuồng, rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, trong đầu hiện lên một màn tối qua, xốc chăn lên, có thể thấy một vết máu nhỏ trên giường giống như cây đao khoét vào lòng làm nàng đau đớn.
Tề Duệ, người có biết, người tàn nhẫn biết bao!

***

Tại hiệu buôn Mạc gia.

Mạc Thiếu Khanh vừa mới xử lý xong một số chuyện quan trọng, từ trong cửa hàng đi ra, cũng không ngờ một thân ảnh lao vào trong lòng mình, ngẩn ra, kéo người nọ ra, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt xa lạ đó, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Nhưng giây tiếp theo, trên mặt hắn lại nở rộ ra một chút tươi cười, tâm tình kích động không nói lên lời, theo bản năng kéo người đó, đi vòng vèo vào trong hiệu buôn, đi thẳng đến nhã nhan chuyên dùng để cho hắn nghỉ ngơi.

Vừa vào trong cửa, Mạc Thiếu Khanh liền kích động ôm chặt lấy thân ảnh kia vào trong ngực, nhiều ngày không có tin tức của nàng, tuy ngoài mặt hắn làm bộ như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại lo lắng chẳng kém gì Tề Duệ!

Tần Mộ Dao bị ôm sắp không thở nổi nhíu nhíu mày, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, trong lòng xẹt qua một tia an tâm.
Từ biểu hiện vui sướng kích động của Mạc Thiếu Khanh lúc này, nàng đã biết mấy ngày nay Mạc Thiếu Khanh đã lo lắng cho nàng cỡ nào.

Hai người cứ ôm nhau như vậy, không có ngôn ngữ, có chỉ tâm linh hòa hợp.

Đột nhiên, trong mắt nàng hiện lên một chút nghi hoặc, hỗn loạn và trêu tức.

“Mạc Đại thiếu gia, sao huynh lại không đầu không đuôi ôm bậy ta như vậy, tổn hại đến danh tiết của Bản cô nương, không sợ cả đời ta sẽ bám lấy huynh, để huynh cả đời không trốn thoát được sao?”

Lúc này tuy rằng mọi trói buộc trên người nàng đều dỡ bỏ hết, nhưng lớp hóa trang trên mặt chưa tẩy đi, vẫn là dáng vẻ vô cùng xấu xí kia!

Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong mắt xẹt qua một chút cưng chiều, ý thức được liền vội vã thu tay lại.

“Đến đây! Tốt nhất là yêu cầu ta dùng kiệu lớn tám người khiêng để cưới nàng vào cửa!”
Hắn ước gì nàng sớm bám lấy hắn! Huống hồ, hắn cũng không muốn trốn!

“Sao huynh nhận ra được?”

Tần Mộ Dao nheo mắt, trong lòng cũng xẹt qua một chút ngọt ngào.

Sao hắn có thể ôm bậy chứ? Tự nhiên đã nhận ra nàng là người mà hắn đang ngày đêm mong nhớ nên mới kích động như vậy!

Tầm mắt Mạc Thiếu Khanh dừng ở trên mái tóc nàng, tay đưa lên, ý cười trên mặt cũng càng tăng lên.

“Vì thứ này!”

Tần Mộ Dao nhìn cây trâm ngọc bích trên tay hắn, trong lòng căng thẳng, thì ra là thế!

Trâm ngọc bích hắn tặng nàng, nàng luôn cài ở trên đầu, động tác giống như bản năng, dường như trâm ngọc bích kia cũng là một bộ phận thân thể của nàng!

Mạc Thiếu Khanh cài trâm ngọc bích lên đầu nàng, cằm dựa vào đỉnh đầu nàng, ngữ điệu nhu hòa chậm rãi mà kiên định nói.

“Dao Nhi, vĩnh viễn đừng bỏ nó xuống, được không?”
Tần Mộ Dao trong lòng ngẩn ra.

Vĩnh viễn đừng bỏ nó xuống sao?

Dường như nàng cũng không muốn bỏ xuống, nheo mắt, trong mắt hiện lên một chút trêu tức.

“Nếu hỏng thì làm sao?”

Tay Mạc Thiếu Khanh đang ôm Tần Mộ Dao cứng lại trong giây lát, nghĩ lại một chút, hắn biết Dao Nhi cố ý trêu chọc hắn, trong mắt xẹt qua một chút kiên định, ngữ khí chưa từng bá đạo như vậy.

“Hỏng thì ta sẽ tặng một cây khác, trên đầu Dao Nhi, vĩnh viễn chỉ có thể mang cây trâm ta tặng mà thôi!”

Tần Mộ Dao đột nhiên đẩy Mạc Thiếu Khanh ra, cười to ra tiếng. Không ngờ Mạc Thiếu Khanh cũng có lúc bá đạo như thế, nhưng nàng thích hắn ngẫu nhiên bá đạo, bá đạo cũng không hề mất đi sự dịu dàng!

Phản ứng của Tần Mộ Dao khiến trong lòng Mạc Thiếu Khanh như bị cái gì đụng mạnh, ngầm sinh ra một tia bất an, theo bản năng bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng kéo, giây tiếp theo, Tần Mộ Dao lại một lần nữa chuẩn xác không lầm ở trong vòng tay hắn.
Lúc này đây, hắn ôm càng chặt, hoàn toàn không để ý Tần Mộ Dao có khó chịu hay không, ngữ khí trở nên càng thêm bá đạo.

“Quyết định như vậy đi! Không cho nàng đổi ý!”

Dáng vẻ của Mạc Thiếu Khanh khiến trong lòng Tần Mộ Dao càng thêm vui vẻ, lúc này Mạc Thiếu Khanh cực kỳ giống một trượng phu độc chiếm mãnh liệt.

‘Trượng phu’?

Trong lòng Tần Mộ Dao đột nhiên ngẩn ra, hình như nàng không hề bài xích thân phận đó! Chôn đầu vào trong lòng Mạc Thiếu Khanh kiên định gật gật, đáp lại sự bá đạo của hắn.

“Được!”

Tần Mộ Dao vừa nói, liền rõ ràng cảm giác được thân hình Mạc Thiếu Khanh cứng lại.

Thời gian như ngưng kết, Mạc Thiếu Khanh tách khẽ Tần Mộ Dao ra, nhìn thẳng đôi mắt của nàng.

“Nàng hiểu ý của ta chứ? Nàng nói ‘Được’, nghĩa là nàng đã cho ta một lời hứa hẹn!”
Hắn không chỉ muốn cả đời Tần Mộ Dao chỉ mang trâm gài tóc của hắn, hắn còn muốn nhiều hơn nữa!

Nhìn thẳng tầm mắt Mạc Thiếu Khanh, Tần Mộ Dao nheo mắt.

Ý của Mạc Thiếu Khanh sao nàng lại không rõ? Thiếu Khanh cho nàng một hứa hẹn vĩnh viễn, nàng sao lại không thể đáp lại hắn một lời hứa hẹn! Nhìn thẳng hai mắt hắn, Tần Mộ Dao kiên định gật đầu.

Mạc Thiếu Khanh có được lời khẳng định thuyết phục của nàng, lập tức như hài tử có được món đồ chơi yêu thích, hưng phấn không từ nào tả nổi, ôm lấy Tần Mộ Dao, cao hứng xoay tròn, giống như một tiểu tử lần đầu nếm trải cảm giác yêu đương, hoàn toàn đối nghịch với Mạc Thiếu Khanh lạnh nhạt như nước chảy mây trôi với mọi chuyện ngày thường.

“Dao Nhi, ta thật muốn ngày mai liền thú nàng về nhà!”

Mạc Thiếu Khanh buông Tần Mộ Dao, nhìn Tần Mộ Dao, ánh mắt kiên định lộ ra hạnh phúc.
Tần Mộ Dao giật mình.

Thú về nhà?

Nhớ tới Tề Duệ, trong mắt xẹt qua một chút tối tăm.

“Bây giờ ta vẫn còn bị ràng buộc bởi danh phận Duệ Vương phi đó!”

Tuy rằng Tần Mộ Dao cũng chẳng để cái danh phận này vào mắt, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Tề Duệ đang tìm kiếm nàng khắp nơi, nàng liền tuyệt đối không thể lơi lỏng được.

Tươi cười trên mặt Mạc Thiếu Khanh cũng đột nhiên cứng đờ.

Duệ Vương phi? Hắn sẽ không để cái danh phận đó đè nặng lên nàng lâu đâu! Một ngày nào đó, Dao Nhi sẽ lấy danh phận tiểu thư Tần gia mà trở thành thê tử của Mạc Thiếu Khanh hắn.

Trong mắt xẹt qua một chút kiên định, hai tay Mạc Thiếu Khanh theo bản năng nắm chặt!

Trong nháy mắt không khí dường như trở nên nghiêm nghị, Tần Mộ Dao nhận thấy vẻ mặt của Mạc Thiếu Khanh, nghĩ rằng hắn để ý đến thân phận của nàng, cầm lấy bàn tay to của hắn.
“Chúng ta… yêu nhau đi!”

Nàng không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Mạc Thiếu Khanh, nàng thích nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt hắn, thích sự thâm tình của hắn, thích sự bảo vệ của hắn… thích cảm giác sở hữu của hắn. Yêu nhau! Tuy rằng thời gian nàng ở lại đây còn rất ít!

Mạc Thiếu Khanh giật mình, trong lòng vui vẻ. Điều đó nghĩa là hắn đã ở trong lòng Dao Nhi sao?

Kích động gật đầu.

“Ừ, chúng ta yêu nhau!”

Hai người nhìn nhau cười, hạnh phúc tràn ngập trong lòng họ…

“Dao Nhi, hiện tại nàng có tính toán gì không?”

Mạc Thiếu Khanh để Tần Mộ Dao tựa vào vai hắn, trong mắt hiện lên một chút nghiêm túc.

Ngày hôm nay hắn luôn ở bên Dao Nhi, tuy rằng chưa ra khỏi cửa, nhưng hắn cực kỳ hưởng thụ thời gian hai người ở bên nhau.

Một ngày nay, hắn cực lực lảng tránh vấn đề này, nhưng hắn biết có những chuyện không thể tránh được, tất nhiên là Tây Nhạc quốc không còn là một nơi có thể yên ổn ở lại, hắn như ngầm đoán được tính toán bước tiếp theo của Dao Nhi.
“Đi Bắc Tĩnh!”

Trong đầu Tần Mộ Dao hiện lên hình ảnh phu thê Tần thị, mà Ngưng Sương trước sau gì cũng như một quả bom hẹn giờ, thân phận chân thật của nàng ta là gì? Mục đích tiếp cận phụ mẫu là gì, những điều đó nàng đều chưa làm rõ được, nàng không thể để mặc phụ mẫu một mình ở Bắc Tĩnh quốc.

Trong mắt Mạc Thiếu Khanh xẹt qua một chút mất mát.

Quả nhiên là giống như suy nghĩ của hắn vậy!

“Dao Nhi… Ta…”

Trong lòng Mạc Thiếu Khanh xúc động muốn ngay lập tức đưa nàng đến Bắc Tĩnh quốc, nhưng, lý trí lại nói với hắn, bây giờ hắn chưa thể đi được, sản nghiệp Mạc gia đã ngầm dời đi, đồng thời cũng đang chuẩn bị mở hiệu buôn tại Bắc Tĩnh quốc và Đông Sở quốc, chỉ có điều, hiện tại trọng tâm của Mạc gia vẫn là ở Tây Nhạc quốc, hắn không thể vứt bỏ những thứ này mà rời đi cùng Dao Nhi được. Đây không phải chỉ vì một mình hắn, còn vì lợi thế để bảo hộ Dao Nhi không bị tổn thương, không chịu uy hϊếp!
Như là thấy rõ ràng suy nghĩ trong lòng hắn, Tần Mộ Dao cười an ủi Mạc Thiếu Khanh.

“Không sao đâu, ta sẽ ở Bắc Tĩnh quốc chờ chàng, chàng đã nói muốn vĩnh viễn ở bên ta, không được đổi ý!”

Mạc Thiếu Khanh nắm chặt tay Tần Mộ Dao, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng xử lý tốt chuyện bên này, hắn chỉ cho bản thân một tháng, đúng một tháng sau, nhất định sẽ đuổi theo Dao Nhi đến Bắc Tĩnh quốc.

Chỉ có điều, lúc này hắn không biết, một tháng sau, thế cục sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!

Hưởng thụ cả một ngày yêu thương ở bên Mạc Thiếu Khanh, trước hôm Tần Mộ Dao lên đường đi Bắc Tĩnh quốc, Mạc Thiếu Khanh và Tần Mộ Dao cùng đến những nơi họ đã đến, cùng nhau chơi cờ dưới thác nước, giống như lần đó, dọn bàn cờ xong, một người quân đen, một người quân trắng, chơi cờ cả ngày.
Ngày hôm sau, hắn liền bắt đầu tính toán kỹ lưỡng vấn đề gia nghiệp Mạc phủ…

Cùng một ngày, Mạc Yên không thèm để ý đến sự phản đối của Mạc phủ, dứt khoát chuyển đến ở trong Duệ Vương phủ, mà Tề Duệ vẫn giống như mấy ngày trước, cả một ngày tìm kiếm Tần Mộ Dao, cũng không động đến giọt rượu nào!

Ngày thứ ba sau khi Tần Mộ Dao rời khỏi kinh thành, một bồ câu đưa thư đột nhiên bay đến Duệ Vương phủ, Tề Duệ mở dải giấy cột trên chân bồ câu, trên mặt liền nở rộ vẻ tươi cười mấy ngày nay chưa thấy, nhìn về bầu trời phương Bắc, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

“Dao Nhi, ta nhất định sẽ tìm nàng trở về!”

Hôm đó, một đội nhân mã lặng lẽ rời khỏi kinh thành, đuổi theo Tần Mộ Dao.

***

Đến biên giới Tây Nhạc quốc và Bắc Tĩnh quốc, một chiếc xe ngựa chạy vội trên thảo nguyên hoang vắng.
Tần Mộ Dao ngồi ở trên xe ngựa, xe ngựa vốn rộng rãi lại bị sự có mặt của hai nam nhân mà trở nên chật chội.

Tần Mộ Dao có chút không vui nhìn khuôn mặt yêu nghiệt bên tay trái, lại trừng mắt liếc nhìn nam nhân xuất trần bên tay phải, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều đang vượt qua dự tính của nàng.

Vốn nàng định đi một mình, bất ngờ trong một đêm hai người này đột nhiên xuất hiện trong khách điếm nàng vừa đặt chân đến, da mặt dày như da trâu, không sao đuổi đi nổi!

Từ đó về sau, bên cạnh nàng mọc ra hai nam nhân này.

“Dao Nhi, đừng có nói bậy về ta trong lòng, nàng biết là nàng không thể gạt được ta mà!”

Lạc Khinh Trần mở mắt ra nhìn thoáng qua Tần Mộ Dao, lập tức lại nhắm mắt lại.

Hắn còn nhớ rõ lúc hắn xuất hiện trước mặt Tần Mộ dao, vẻ mặt giật mình khϊếp sợ và không biết nói gì của nàng… Hiện tại ngẫm lại, trong lòng hắn cũng suиɠ sướиɠ vô cùng.
Tần Mộ Dao giật mình, gió lạnh bên ngoài gào thét quất vào xe ngựa, khiến nàng không khỏi rùng mình một cái, nhìn Lạc Khinh Trần, khóe miệng giương lên một chút tươi cười.

“Nếu biết ta sẽ nghĩ bậy về ngươi như vậy, ngươi cần gì phải đi theo ta?”

Lạc Khinh Trần nhận thấy nàng run run, nheo mắt.

Càng tới gần Bắc Tĩnh quốc, thời tiết càng lạnh, gió lạnh cũng càng đả thương người!

Nhắm mắt, Lạc Khinh Trần vươn tay về phía Tần Mộ Dao.

“Lại đây một chút!”

Tần Mộ Dao nghi hoặc nhìn hắn một cái, cũng không có ý muốn đi qua, nàng muốn cách xa hắn ra còn không kịp, sao có thể chủ động tới gần?

Ai ngờ, Lạc Khinh Trần thấy nàng không hề động đậy, ngược lại chủ động tiến lên, đến bên cạnh Tần Mộ Dao, kéo tay nàng.

Lập tức, Tần Mộ Dao cảm thấy đến một hơi ấm áp qua tay truyền vào thân thể nàng, trong phút chốc, ấm áp vô cùng, gió lạnh bên ngoài cũng không còn đáng sợ nữa.
Tần Mộ Dao giật mình nhìn Lạc Khinh Trần.

Hắn ngoại trừ thuật đọc tâm ra còn có bản lĩnh khác nữa sao? Ở chung với hắn càng lâu càng phát hiện ra dường như hắn thật sự là một kỳ nhân!

Lạc Khinh Trần thấy rõ nghi vấn trong lòng nàng, khóe miệng dần dần dâng lên một chút ý cười, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài xe ngựa.

“Đây là một loại nội công tâm pháp, từ nhỏ sư phụ đã dạy ta luyện!”

Trên thực tế, cơ thể hắn từ nhỏ đã ở trong hàn độc, là do truyền từ cơ thể mẹ sang, lúc sư phụ chưa dạy hắn nội công tâm pháp này, thân thể hắn mỗi ngày đều rét lạnh như băng, mỗi ngày đều bị rét lạnh dày vò, mà mái tóc màu bạc cũng vì thế mà sinh ra!

Lạc Khinh Trần nghĩ đến trước kia, trước mắt mơ hồ giăng kín một màn sương…

Nội công tâm pháp?

Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt đột nhiên trầm xuống của hắn, khẽ nhíu mày.
Vì sao nàng lại nhìn thấy có gì đó bất thường từ trong mắt Lạc Khinh Trần, hình như là… đau đớn!

Đang muốn mở miệng hỏi, một âm thanh khác lại truyền đến.

“Dao Nhi thật sự là có phúc khí! Ta thật sự cảm thấy bi ai cho Duệ Vương gia của chúng ta!”

Cặp mắt yêu nghiệt của Lộng Nguyệt lóe sáng, cố ý nói.

Không ngờ hắn trở lại Nguyệt cung một chuyến chỉ có gần mười ngày mà Lạc Khinh Trần đã xuất hiện bên nàng, nhìn tay nàng bị Lạc Khinh Trần nắm lấy, trong lòng ngầm dâng lên một tia không vui.

Tần Mộ Dao quay đầu nhìn Lộng Nguyệt, ý châm chọc trong lời hắn nói rõ ràng như vậy, khóe miệng giương lên một chút ý cười.

“Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy bi ai cho Lộng Nguyệt Cung chủ đó! Ngươi nói xem, đường đường Cung chủ Nguyệt cung, sao lại cứ dính lấy một tiểu nữ tử như ta vậy?”
Tần Mộ Dao vừa dứt lời, quả nhiên thấy vẻ tươi cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Lộng Nguyệt cứng đờ, trong lòng lập tức cảm thấy một trận vui sướng.

Lộng Nguyệt nhíu mi, nhưng giây tiếp theo lại cười to.

Tần Mộ Dao quả nhiên là Tần Mộ Dao, cho dù bị công kích cũng phải phản kích lại, không chịu một chút thua thiệt nào!

“Phía trước chính là biên giới Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc, chỉ cần vượt qua con sông kia là đã tiến vào lãnh thổ Bắc Tĩnh quốc!”

Lạc Khinh Trần thu hồi tinh thần, thản nhiên liếc nhìn Tần Mộ Dao một cái.

Rốt cục trong lòng Tần Mộ Dao dần dần trầm tĩnh lại.

Trong khoảng thời gian trốn đi này, nàng vẫn có một dự cảm không tốt, như là sợ Tề Duệ sẽ đuổi theo, nghe được lời của Lạc Khinh Trần, Tần Mộ Dao nháy mắt an tâm.

Vài canh giờ sau, ba người rốt cục xuống xe ngựa, chuẩn bị lên thuyền.
Tuy khí hậu giá lạnh, nhưng dòng sông chia cách hai nước không hề đóng băng.

Nhà đò đưa thuyền cập bờ, Tần Mộ Dao quay đầu nhìn thoáng qua bầu trời Tây Nhạc quốc.

Không biết ở kinh thành, Thiếu Khanh thế nào?

Nghĩ đến ước định một tháng của hai người, trong lòng Tần Mộ Dao lập tức dâng lên ngọt ngào nhè nhẹ.

Một ngày yêu đương của hai người nàng thấy vẫn chưa đủ, nhưng mà nàng tự nói với lòng mình, một tháng sau bọn họ sẽ gặp lại nhau, lúc đó sẽ chẳng còn gì để băn khoăn!

Trong lòng xẹt qua một chút kiên định, xoay người lên thuyền.

Chỉ có điều, mới vừa bước xuống thuyền, nhìn thấy rõ nam nhân ngồi trên ghế, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, tươi cười trên mặt cũng nháy mắt cứng đờ lại.

Một thân áo lông cừu, một thân hàn khí, một thân sắc bén…

Người đó không phải là Tề Duệ thì là ai?
Nhấn Mở Bình Luận