Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cực Phẩm Đại Tiểu Thư - Tần Mộ Dao

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, hai người trong lương đình đã tách nhau ra, ngồi trước bàn đá, nam nhân không ngừng gắp đồ ăn cho nữ nhân, ánh mắt cưng chiều. Lúc tầm mắt hai người ngẫu nhiên giao nhau một cái, đều lộ ra nồng tình mật ý, ăn một bữa cơm trưa mà nửa ngày mới xong.

“Thiếu Khanh, bức tranh thiết kế ta đưa cho chàng lần trước, chàng tiến hành đến đâu rồi?”

Hai người đi ra khỏi lương đình, nắm tay, sóng vai đi đến ôn tuyền, Tần Mộ Dao tháo hài vén váy lên, lộ ra bắp chân trắng như củ sen, ngâm trong nước, nước suối ấm áp vuốt ve da thịt của nàng, bao nỗi muộn phiền lo lắng cũng theo lòng bàn chân mà thoát ra.

Mạc Thiếu Khanh nhìn hành động hồn nhiên của nàng, hơi hơi hoảng thần, nụ hôn vừa rồi của hai người lại nhảy vào trong đầu hắn, tâm thần run run.
Trời ạ! Dao Nhi đang làm cái gì vậy? Nàng không biết dáng vẻ hiện tại này của nàng mê người đến cỡ nào sao?

“Thiếu Khanh? Chàng làm sao vậy? Không nghe rõ sao?”

Tần Mộ Dao nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, lại phát hiện Mạc Thiếu Khanh đang cố che giấu cái gì đó, cố tình không nhìn tới nàng.

Mạc Thiếu Khanh ho nhẹ hai tiếng che giấu tâm tình, trên mặt xẹt qua một tia xấu hổ. Vừa rồi chỉ lo nhìn hành động của nàng, nên không nghe rõ cuối cùng thì nàng nói cái gì. Cố gắng hồi tưởng, cũng không bắt giữ được một chút nào.

Trên mặt xẹt qua một tia đỏ ửng khả nghi, hắn cảm nhận được ánh mắt chú ý của Tần Mộ Dao lên người hắn, sự xấu hổ trong lòng Mạc Thiếu Khanh lại một lần nữa tăng vọt.

“Vừa rồi… nàng… nói gì thế?”

Cuối cùng Mạc Thiếu Khanh vẫn không thể không mở miệng hỏi.
Quả nhiên liếc thấy ánh mắt kinh ngạc và trêu chọc của Tần Mộ Dao.

“Ta nói, phục sức của Bắc Tĩnh quốc, đã có thành quả chưa?”

Tần Mộ Dao lại hỏi, hai chân đung đưa trong nước, mơ hồ hiểu được tia đỏ ửng khả nghi trên mặt Mạc Thiếu Khanh kia là từ đâu mà đến, trong mắt xẹt qua một chút giảo hoạt.

Nam nhân trước mắt này có phải là nam nhân vừa hôn mình đến quay cuồng trời đất đó không?

Không ngờ Mạc Thiếu Khanh lại ngây thơ như vậy!

Tần Mộ Dao vô tâm lại trêu cợt hắn, mà Mạc Thiếu Khanh cũng cố gắng bình tĩnh lại, trong lòng lại cười khổ không thôi.

Cũng chỉ lúc ở trước mặt Tần Mộ Dao, hắn mới có một mặt như thế!

“Đã cho thợ may gấp gáp chế tạo, chỉ còn chờ đưa vào trong cửa hàng.”

Mạc Thiếu Khanh nhắm mắt, đi đến bên người Tần Mộ Dao, cũng ngồi xuống, hai người nắm tay nhau, truyền hơi ấm trong lòng bàn tay cho đối phương.
Trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên vẻ tươi cười.

Quả nhiên không hổ là Mạc Thiếu Khanh, hiệu suất cao như vậy. Nàng cũng mới chỉ đưa sơ đồ phác thảo cho hắn được có vài ngày, mà giờ đã có hàng hóa sắp đưa ra thị trường. Lập tức nàng có một loại cảm giác kiêu ngạo tự hào.

Đây chính là trượng phu tương lai của nàng a!

“Nhưng mà lần đầu ra mắt, nhất định phải tạo ra hiệu quả chấn động mới được, như vậy sẽ có lợi cho việc làm ăn sau này!”

Mạc Thiếu Khanh chần chừ chưa đưa những phục sức này ra mắt, chủ yếu là vì hắn còn chưa nghĩ ra cách tốt để khiến những y phục này vừa xuất hiện một lần là nổi tiếng ngay.

Hiệu quả chấn động?

Tần Mộ Dao gật đầu đồng ý. Mạc gia mới tới Bắc Tĩnh quốc, quả thật phải có một hiệu quả chấn động, coi như quả pháo khai hỏa.
Đảo mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh, trong mắt hắn có một chút trầm tư, có nghĩa là chưa nghĩ ra cách chấn động nào sao? Nheo mắt, bàn tay nắm tay Mạc Thiếu Khanh càng thêm chặt.

Lại mở mắt, trong mắt Tần Mộ Dao hiện lên một tia sáng.

“Thiếu Khanh, chàng có tin tưởng ta không?”

“Đương nhiên!”

Mạc Thiếu Khanh không chút do dự, không chút ngập ngừng trả lời.

Dao Nhi là nữ nhân mà hắn yêu, đương nhiên sẽ tin tưởng nàng vô điều kiện! Nghĩ đến hiểu lầm trong lòng mình khi gặp lại, lúc này hắn vẫn còn cảm thấy đúng là tự mình đã đi tìm khổ!

“Vậy chuyện này hãy giao cho ta, ta đảm bảo sẽ tạo ra hiệu quả chấn động thay đổi toàn bộ trang phục của Bắc Tĩnh quốc. Nhưng mà, chàng hãy đưa cho ta một số bộ mới được!”

Tần Mộ Dao kiên định nói.

Vài ngày nữa là đến một đại lễ du hành, phu thê Tần thị sẽ mang theo quan viên triều đình đi du hành, mà gia quyến của quan viên triều đình cũng sẽ trình diện. Đây sẽ là một cơ hội tuyên truyền tuyệt hảo không thể nghi ngờ!
Mạc Thiếu Khanh giật mình. Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Tần Mộ Dao, hắn liền hiểu được trong đầu Tần Mộ Dao lại nảy ra ý tưởng gì đó mới mẻ, khóe miệng dâng lên một chút ý cười.

Xem ra hắn đã thật sự gặp được một bảo bối rồi!

“Không thành vấn đề!”

Mạc Thiếu Khanh không hề cự tuyệt sự giúp đỡ của nàng. Hắn hiểu rất rõ tính tình của Tần Mộ Dao, chỉ cần nàng kiên trì, chỉ cần là điều nàng muốn làm, thì nhất định sẽ làm được, sao hắn không ở bên cạnh ủng hộ nàng chứ? Hắn hoàn toàn tin tưởng năng lực của Dao Nhi.

Hôm đó, Mạc Thiếu Khanh hầu như bỏ hết những việc dở dang, cả ngày ở bên Tần Mộ Dao. Lúc hai người chia tay, vẫn lưu luyến không rời, cuối cùng Tần Mộ Dao mang từ chỗ Mạc Thiếu Khanh vài món y phục về cung.

Đến ngày du hành, Tần Mộ Dao cố ý thay một bộ trang phục đã được cải tiến, bóng người xuất hiện trong gương lập tức khiến chính nàng cũng kinh diễm một phen.
Lúc nàng xuất hiện trước mặt cung nữ, lập tức làm cho các nàng cười ríu rít. Bộ y phục này đẹp hơn nhiều so với những bộ y phục mà bọn họ vẫn thường mặc. Tần Mộ Dao nhìn vẻ mặt của các nàng, khóe miệng cười khẽ.

Đây chính là hiệu quả mà nàng muốn.

Trước lúc xuất phát, tất cả những người liên quan đều tập trung trong Hoàng cung. Tần Mộ Dao dẫn đầu cho cung nữ đưa những bộ y phục mà mình đã chuẩn bị đến trước mặt một số đại quan đương triều và gia quyến của họ.

“Cảm ơn các vị đã dốc sức vì Bắc Tĩnh quốc. Mộ Dao đặc biệt cho hiệu buôn Mạc gia đưa tới một vài bộ đồ mới để tặng cho các vị, mượn hoa hiến phật, khao thưởng sự cố gắng nhiều năm qua của các vị, xin các vị đừng chê lễ vật nhỏ! Nếu các vị thích, Mộ Dao có thể cho cung nữ đưa các vị đi thử, nhìn xem có hợp không!”
Tần Mộ Dao thản nhiên cười.

Triều phục của các đại quan thì không thể thay đổi, nhưng mà nữ quyến của họ thì khác.

Quả nhiên, bất ngờ vì được Tần Mộ Dao ban thưởng, các đại quan lập tức vui vẻ ra mặt, vội vàng nói tạ, còn nữ quyến của họ thì tiếp nhận y phục, trong lòng thật là vui vẻ.

Đây chính là đồ do Công chúa ban cho!

Cung nữ đưa tiểu thư nhà các quan vào hậu điện, lúc thay y phục xong, lập tức các nàng yêu thích không buông tay, lại phải luyến tiếc cởi ra.

Các nàng đã sớm cảm thấy y phục của Công chúa hôm nay thật là xinh đẹp khác thường, không ngờ y phục của Công chúa ban cho cũng xinh đẹp như vậy, giống như phục sức Bắc Tĩnh quốc, nhưng mà đẹp hơn và cũng giữ ấm tốt hơn so với phục sức ban đầu của Bắc Tĩnh quốc.

Thanh Lam nhìn biểu hiện vui sướng trên mặt các tiểu thư, dựa theo sự phân phó của Tần Mộ Dao, nói cho các nàng biết, nếu thích thì không cần thay ra, cứ như vậy đi ra ngoài. Đương nhiên các nàng mừng rỡ vui vẻ, mặc y phục mà các nàng yêu thích không buông tay ra tiền điện, lập tức, lại một lần nữa đem đến vô số ánh mắt kinh diễm của mọi người.
Tần Mộ Dao vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, khóe miệng giương lên một chút ý cười nhợt nhạt, đi đến trước mặt các tiểu thư, mắt lộ tia kinh diễm nhìn từ trên xuống dưới, cố ý đề cao âm lượng.

“Loạt y phục mới ra của hiệu buôn Mạc gia này quả thật là không tệ, các vị xem, các nàng cứ như là tiên nữ giáng trần vậy!”

“Đa tạ Công chúa ban thưởng!”

Các tiểu thư lần đầu tiên được Công chúa khen ngợi, ai mà lại không thích người khác khen mình xinh đẹp kia chứ, hơn nữa lại còn được Công chúa khen ngợi, lập tức trong lòng càng thêm vui vẻ, nói tạ, rồi đều âm thầm ghi nhớ hiệu buôn Mạc gia.

Về sau, nhất định phải đến nơi đó mua y phục mới được!

Lúc Vũ Văn Cẩn nghe nhắc đến ‘hiệu buôn Mạc gia’, hai mắt không khỏi sáng ngời.

Hiệu buôn Mạc gia sao? Là hiệu buôn nhà nam nhân tên là Mạc Thiếu Khanh kia sao?
Lại một lần nữa đánh giá y phục trên người.

Những thứ này đều do hắn thiết kế sao?

Từ lần chia tay hôm Tiết Tuyết Thần, nàng đã âm thầm hỏi thăm về nam nhân này, biết hắn tài hoa phi phàm, nhưng không ngờ lại còn có thể thiết kế ra y phục rất khác biệt như vậy! Cảm tình với Mạc Thiếu Khanh lại tăng thêm vài phần.

Tần Mộ Dao cười cười nhìn thần sắc của các nàng, trong lòng biết mục đích bước đầu của mình đã đạt được.

Đầu tiên là để các tiểu thư nhà đại quan này biết đến y phục của hiệu buôn Mạc gia, bước tiếp theo sẽ là… để các nàng làm người mẫu tuyên truyền miễn phí!

Thiên hạ cũng không có bữa cơm trưa nào là không phải trả tiền, đồ Tần Mộ Dao nàng tặng cũng không phải là tặng không!

Trong mắt các quan viên khác lại lộ ra tia kinh diễm, đều nghĩ y phục trong tay mình nếu mặc lên thì có đặc biệt như vậy hay không?
Vũ Văn Hạo Thiên cầm y phục trong tay, ánh mắt khẽ liếc.

Đây là Tần Mộ Dao đang giúp Mạc Thiếu Khanh sao?

Trong đầu hiện ra hình ảnh Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh ôm nhau, trong lòng không khỏi ngẩn ra.

Hắn không thể không thừa nhận y phục này quả thật rất đẹp. Nàng tuyên truyền như vậy, chỉ cần qua buổi du hành hôm nay, thì chỉ có thể có một kết quả, đó là hiệu buôn Mạc gia sẽ thay đổi toàn bộ phục sức của Bắc Tĩnh quốc!

Đoàn người ra khỏi Hoàng cung, đều tự ngồi trên bộ liễn của mình, chỉ che một tầng sa mỏng trong suốt, hoàn toàn không che được người bên trong.

Dân chúng đứng đầy trên đường hoan nghênh, hết thảy đều không nằm ngoài dự tính của Tần Mộ Dao. Những y phục này vừa hiện ra trước mắt dân chúng thì đã tạo ra hiệu quả chấn động, mọi người thi nhau tìm hiểu xem những y phục này là từ đâu mà đến.
Đương nhiên, Tần Mộ Dao đã sớm an bài người trà trộn trong đám đông, nói cho bọn họ những y phục này là từ đâu mà ra!

Khóe miệng giương lên một chút ý cười, Tần Mộ Dao ngồi trong bộ liễn vô cùng vừa lòng.

Đột nhiên, nàng hơi ngước mắt, tiếp xúc với một đôi mắt khác.

Mạc Thiếu Khanh đứng ở bên cửa sổ nhã gian của tửu lâu gần đó, nhìn Tần Mộ Dao đi qua phía dưới. Lúc tầm mắt hai người gặp nhau, trên mặt hai người đồng thời nổi lên một chút ý cười.

Sự mê luyến trong mắt Mạc Thiếu Khanh càng thêm sâu.

Hóa ra đây là cách của Dao Nhi! Hắn không thể không tán thưởng suy nghĩ thận trọng của Dao Nhi. Hắn nghĩ, ngày mai, không, chưa cần đến ngày mai, thì loạt hàng đầu tiên đã không còn.

Trong mắt xẹt qua một tia hào quang.

Có lẽ mình nên cho người đẩy nhanh tiến độ sản xuất mới được!
Tần Mộ Dao âm thầm gật gật đầu với Mạc Thiếu Khanh, nói cho hắn, nàng đã tạo ra cơ hội tuyên truyền đầy hiệu quả, toàn bộ những bước kế tiếp sẽ dựa vào Mạc Thiếu Khanh!

Bên này, tầm mắt hai người giao nhau trong không khí!

Mà ở một chỗ khác, sắc mặt xinh đẹp của một nam nhân lại lập tức trầm xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh đang ở trên lầu.

Xem ra, Dao Nhi đã thật nhọc lòng vì Mạc Thiếu Khanh a!

Trên người Ngưng Sương vẫn là bộ y phục theo kiểu cũ. Đương nhiên, Tần Mộ Dao sẽ không đưa đồ mới cho nàng ta, nguyên nhân thứ nhất là vì quan hệ giữa các nàng không hề tốt, nguyên nhân thứ hai, tất nhiên là kế hoạch của Tần Mộ Dao. Có như vậy mới có cơ sở để phân biệt hai nữ nhân có dáng vẻ giống nhau như đúc chứ, một người mặc y phục kiểu mới, một người không mặc y phục kiểu mới, chỉ để xem ánh mắt mọi người đặt vào đâu!
Tần Mộ Dao giương khóe miệng lên.

Thực xin lỗi! Tự nhiên hình ảnh của Ngưng Sương bị kém đi rất nhiều!

Đột nhiên, lúc đội ngũ đi đến góc đường quẹo vào, con ngựa phía trước bộ liễn của Tần Mộ Dao phút chốc cả kinh, lập tức như phát điên, không ngừng phi về phía trước, khiến mọi người hoảng hốt, thị vệ chạy nhanh tới hộ giá, mà ngay lúc đó, vài cái bóng cũng phi nhanh về phía Tần Mộ Dao.

Trong lòng Tần Mộ Dao cả kinh, không thèm để ý đến biến cố, mắt thấy bộ liễn sắp bị ngựa kéo lê không thể dừng lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể nhìn thấy trước hậu quả.

Trong đầu Tần Mộ Dao hiện ra khuôn mặt Mạc Thiếu Khanh.

Tửu lâu kia cách cũng khá xa. Nàng đang mong đợi Mạc Thiếu Khanh có thể từ trên trời bay xuống, hóa giải nguy hiểm của nàng, nhưng, nàng vốn là người thực tế, trong lòng xẹt qua một chút bất đắc dĩ.
Ngựa đã hoàn toàn mất khống chế, ngay lúc nàng nghĩ rằng mình đã lành ít dữ nhiều, một bóng người nhanh chóng hiện ra bên cạnh. Tần Mộ Dao chỉ cảm thấy một bàn tay to cố định trên lưng mình, chóp mũi truyền đến mùi xạ hương quen thuộc, khiến trái tim Tần Mộ Dao lập tức yên ổn lại. Nhìn nam nhân gần mình trong gang tấc, trên mặt Tần Mộ Dao dâng lên một nụ cười sáng lạn, lập tức cảm thấy hình tượng của Mạc Thiếu Khanh trước mắt lại cao lớn lên.

‘Thiếu Khanh! Quả nhiên là chàng đã đến!’

Hình ảnh như màn hình quay chậm, ngựa vẫn kéo bộ liễn chạy vội về phía trước, còn hai người thì xoay tròn chậm rãi trong không trung, cho đến tận khi chân hai người đáp xuống tuyết, bọn họ mới luyến tiếc tách ra.

Tầm mắt hai người giao nhau, thế giới giống như đột nhiên an tĩnh lại, chỉ còn có hai người bọn họ!
Đột nhiên, một tràng tiếng vỗ tay kịch liệt vang lên. Dân chúng vỗ tay tán thưởng một màn anh hùng cứu mỹ nhân, tiếng vỗ tay làm hai người đang rơi vào thế giới riêng chợt bừng tỉnh, Mạc Thiếu Khanh nheo mắt, trong mắt hiện lên tia lo lắng.

“Dao Nhi, nàng không sao chứ? Có bị thương hay không? Có bị dọa sợ hay không?”

Sự quan tâm của Mạc Thiếu Khanh khiến trong lòng Tần Mộ Dao dâng lên một trận ngọt ngào.

Nàng tin chắc, nơi nào có Mạc Thiếu Khanh, nàng sẽ không bị thương tổn. Lời hứa hẹn mà hắn đã từng giành cho nàng lại quanh quẩn bên tai.

“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng!”

Giờ khắc này, nàng hoàn toàn tin tưởng, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau! Cùng nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu!

Mà ngoài hai người bọn họ, vài ánh mắt vừa lo lắng lại chuyển thành âm trầm nhìn thẳng bọn họ, thần sắc khác nhau.
Ở trên bộ liễn, thân thể Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra, chỉ cảm thấy một chỗ trên vai đột nhiên đau nhức, dường như có cái gì đó đâm vào trong da thịt. Cùng với sự đau đớn đó, trong lòng đột nhiên cả kinh.

Nàng giương mắt tìm kiếm ánh mắt kia, quả nhiên nhìn thấy bên trong đám người, ánh mắt Lộng Nguyệt âm u nhìn mình, lập tức hiểu được có chuyện gì đã xảy ra.

Lại bị hắn phát hiện sao?

Trong lòng Ngưng Sương chua xót không thôi.

Đây là một lần cảnh cáo nữa sao?

Sự đau đớn trên vai lại bắt đầu tăng lên.

Đó có phải là một loại độc không?

Trong lòng Ngưng Sương không chắc chắn, nhưng giờ này khắc này, nàng không thể không cố nén đau đớn, không thể thể hiện vẻ thống khổ ra ngoài!

Vì sao cho dù biết mình gây thương tổn cho Tần Mộ Dao, nhất định sẽ bị Lộng Nguyệt phát hiện, nhưng nàng vẫn không thể chế ngự sự ghen tị trong lòng, muốn đẩy Tần Mộ Dao vào chỗ chết!
Tần Mộ Dao!

Ngưng Sương cố nén đau, móng tay bấm vào da thịt.

Nàng hận nữ nhân này!

Lộng Nguyệt đảo mắt nhìn đám người vây quanh hai người, nheo mắt, trong lòng như bị cái gì đó tóm lấy.

Nếu vừa rồi Mạc Thiếu Khanh không nhanh một chút, Dao Nhi…

Trong mắt xẹt qua một chút thâm thúy.

Ngưng Sương này càng ngày càng không nghe lời!

Phu thê Tần thị chạy lại rất nhanh. Được thị vệ mở đường, hai người đi vào giữa đám người, đi đến bên cạnh Tần Mộ Dao.

“Dao Nhi, không việc gì chứ? Sao ngựa lại bị chấn kinh vậy?”

Tần Mộ Dao giật mình.

Đúng vậy! Sao ngựa lại bị chấn kinh chứ? Vì sao chỉ có một mình con ngựa của nàng là bị chấn kinh?

Nheo mắt.

Đây là sự trùng hợp sao? Hay là có người cố ý bố trí?

“Phụ mẫu, không cần lo lắng, Dao Nhi không có việc gì, Thiếu Khanh tới thật vừa vặn!”
Khóe miệng Tần Mộ Dao dâng lên vẻ tươi cười.

Mặc kệ là trùng hợp hay là có người cố ý động thủ, nàng vẫn không muốn khiến phụ mẫu lo lắng.

“Thiếu Khanh tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”

Mạc Thiếu Khanh cung kính hành lễ.

“Miễn lễ, miễn lễ.”

Tầm mắt hai người dừng ở trên người Mạc Thiếu Khanh.

Đối với Mạc Thiếu Khanh, bọn họ rất có cảm tình. Sớm đã nghe nói hắn đến Bắc Tĩnh quốc, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy. Tần phu nhân nghĩ đến chuyện bà từng vô cùng vừa ý nam tử vĩ đại này, vốn định tác hợp cho hắn và Dao Nhi, trở thành tiểu tế của bà, nhưng hiện tại…

Ai ngờ Dao Nhi lại không thể trốn tránh được hôn ước kia! Nói ra thì rõ ràng là bọn họ đã giam cầm Dao Nhi. Nếu không phải vì muốn đổi lấy một cuộc sống bình an ở Tây Nhạc quốc, lúc ấy bọn họ cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu đính hôn của Hiến Tông Đế. Hôn ước đã định ra rồi, chỉ có điều thế sự khó lường, đến lúc quan trọng, Hiến Tông Đế lại vì lợi ích của mình, nhốt hai người bọn họ lại, bọn họ cũng không thể không quay trở về Bắc Tĩnh quốc.
“Thiếu Khanh, ngươi có công bảo hộ Dao Nhi, muốn xin ban thưởng cái gì, Trẫm nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!”

Tần Tấn cao giọng nói.

Ở tầm nhìn vĩ mô, đối với nền kinh tế của Bắc Tĩnh quốc thì việc Mạc Thiếu Khanh đến Bắc Tĩnh quốc sẽ là một trợ giúp rất lớn, vì thế muốn thắt chặt quan hệ giữa bọn họ.

Mạc Thiếu Khanh cười cười lạnh nhạt như mây trôi.

“Thiếu Khanh bảo hộ Dao Nhi, không cầu ban thưởng!”

Phu thê Tần Tấn giật mình, lập tức vừa lòng gật gật đầu.

Mạc Thiếu Khanh nhìn nhìn Tần Mộ Dao, tiến lên giữ chặt tay Tần Mộ Dao, trong mắt xẹt qua một chút kiên định.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thiếu Khanh khẩn cầu nhị vị gả Dao Nhi cho ta!”

Chỉ một câu, lập tức khiến Tần Mộ Dao trở tay không kịp, còn khiến Phu thê Tần thị hoảng sợ.

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày.
Không phải đã nói chờ xây dựng xong phủ đệ Mạc gia thì mới cầu hôn sao? Sao giờ đã nói rồi?

Nhìn thẳng hai mắt Mạc Thiếu Khanh, tầm mắt hai người giao nhau, Tần Mộ Dao lập tức hiểu ra, dù sao sớm hay muộn thì cũng đều cầu hôn, sớm một chút, muộn một chút thì có gì khác nhau!

“Phụ mẫu, Dao Nhi…”

Tần Mộ Dao định nói cho hai người ý nguyện của mình, rằng nàng nguyện ý gả cho Mạc Thiếu Khanh!

Nhưng, còn chưa nói ra miệng, đã bị Tần Tấn nghiêm khắc ngắt ngang.

“Vô liêm sỉ, chờ sau khi cuộc du hành kết thúc hai người các ngươi đến Ngự thư phòng gặp ta!”

Sắc mặt Tần Tấn đột nhiên trở nên âm u, phất phất ống tay áo, xoay người rời đi. Tần phu nhân cũng nhìn nhìn hai người, lại bất đắc dĩ thở dài, đuổi theo bước chân Tần Tấn.

Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh liếc mắt nhìn nhau một cái.
Có chuyện gì vậy? Hai người không đồng ý hôn sự của bọn họ sao?

Theo bản năng, tay Mạc Thiếu Khanh đang nắm tay của Tần Mộ Dao, không khỏi càng nắm chặt thêm.

***

Trong Ngự thư phòng, không khí tràn ngập áp lực.

Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh đứng ở phía trước, phu thê Tần thị ngồi ở trên ghế, trong phòng chỉ có bốn người bọn họ, im lặng như tờ.

“Xin Hoàng Thượng Hoàng Hậu nương nương gả Dao Nhi cho Thiếu Khanh, Thiếu Khanh nhất định sẽ chăm sóc Dao Nhi thật tốt!”

Mạc Thiếu Khanh lại một lần nữa kiên định nói, phá vỡ không gian yên ắng.

Hôm nay ở trên đường, mấy người giải tán trong cảm giác không vui, trong lòng Mạc Thiếu Khanh vẫn còn lo lắng.

“Hừ!”

Tần Tấn hừ lạnh một tiếng, lập tức bày ra uy nghi của Hoàng Đế, đảo mắt nhìn về phía Tần Mộ Dao, lông mày khóa chặt.
“Dao Nhi, con có biết là con đang làm gì không?”

Thời gian trước đó Mạc gia thường xuyên đưa đồ ăn vào trong cung, ông đã rất cảnh giác.

Tần Mộ Dao giật mình.

Nàng đang làm cái gì chứ? Chẳng lẽ ở bên Mạc Thiếu Khanh là việc đại nghịch bất đạo sao? Rõ ràng là nàng đã nhìn thấy trong mắt hai người vẻ thưởng thức và khen ngợi Mạc Thiếu Khanh, bọn họ cũng hiểu rõ Mạc Thiếu Khanh, không phải sao?

“Vì sao phụ mẫu không đồng ý với hôn sự của con và Thiếu Khanh, xin cứ nói thẳng!”

Sắc mặt Tần Mộ Dao trầm xuống.

“Hiện tại con đang là Duệ Vương phi, làm sao có thể tái giá?”

Tần phu nhân đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Mộ Dao, kéo tay nàng.

Tuy rằng bà vẫn vô cùng vừa lòng với Mạc Thiếu Khanh, nhưng dù sao Dao Nhi cũng đã gả cho Tề Duệ, cho dù thân nàng ở Bắc Tĩnh quốc, cũng không cách nào có thể thay đổi được sự thật này.
Thân hình Tần Mộ Dao hơi cứng lại.

Hóa ra là vì như vậy sao?

Trong nháy mắt khóe miệng dâng lên một chút ý cười. Tần Mộ Dao liếc nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái, cười dịu dàng với hắn, sau đó chuyển hướng về phía phu thê Tần thị, tầm mắt dao động giữa hai người, chậm rãi mở miệng.

“Phụ mẫu, nếu con không còn là Duệ Vương phi nữa, hai người sẽ đồng ý gả con cho Thiếu Khanh chứ?”

Phu thê Tần thị nhìn nhau.

‘Không còn là Duệ Vương phi’? Nếu không còn là Duệ Vương phi, đương nhiên bọn họ sẽ vui vẻ thành toàn. Dù sao Mạc Thiếu Khanh cũng là một nhân tài hiếm có, xứng với Dao Nhi của bọn họ.

Chỉ có điều, dựa vào sự chấp nhất của Tề Duệ với Dao Nhi, lẽ nào lại dễ dàng buông tay như vậy? Bọn họ còn đang lo lắng, không biết lúc nào thì Tề Duệ sẽ đột nhiên xuất hiện ở Bắc Tĩnh quốc, mang Dao Nhi đi!
“Phụ mẫu, hai người hãy trả lời đi! Cuối cùng là có đồng ý hay không?”

Tần Mộ Dao lại một lần nữa thúc giục, trong lòng đã nắm chắc đến năm phần.

“Nếu con không còn là Duệ Vương phi nữa, con muốn gả cho ai chúng ta đều tôn trọng ý kiến của con. Nhưng…”

Sắc mặt Tần Tấn không hề có chút chuyển biến tốt đẹp nào.

“Được, phụ mẫu, nếu nhìn thấy thứ này, hai người sẽ hiểu được! Đó là lễ vật của Thiếu Khanh giành cho con!”

Đảo mắt nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Khanh, trong mắt tản mát một luồng ánh sáng nhu hòa.

Nàng có nên nói Thiếu Khanh có dự kiến trước không? Hay đây chỉ là công dụng và thu hoạch ngoài ý muốn?

Trên mặt Mạc Thiếu Khanh cũng thoải mái hơn.

Không ngờ tờ thánh chỉ với mục đích ban đầu là đem đến cảm giác tự do cho nàng giờ lại giúp hắn gỡ bỏ chướng ngại khi cầu hôn. Xem ra, một trăm ngàn lượng hoàng kim kia bỏ ra cũng thật sự là đáng giá!
Phu thê Tần thị nhìn tầm mắt giao nhau của hai người, không hiểu ra sao.

Lễ vật Thiếu Khanh giành cho nàng? Bọn họ muốn nhìn xem cuối cùng thì đó là lễ vật gì!

Tần Mộ Dao gọi Thanh Lam đang chờ ở ngoài Ngự thư phòng vào, phân phó vài câu. Thanh Lam nhanh chóng rời đi, không bao lâu lại xuất hiện trong Ngự thư phòng, trong tay mang theo một cái hộp gấm.

Tờ thánh chỉ kia là tâm ý của Mạc Thiếu Khanh, cho nên Tần Mộ Dao bảo quản cực kỳ cẩn thận. Tự mình tiếp nhận hộp gấm trong tay Thanh Lam, trình đến trước mặt phu thê Tần thị.

Phu thê Tần thị liếc nhau, đầu tiên Tần phu nhân mở hộp gấm ra, nhìn thấy bên trong có một cuốn minh hoàng, thần sắc trong mắt càng thêm nghi hoặc và tràn ngập hứng thú, tay lấy vật đó lên, mở ra nhìn, dần dần nụ cười hiện lên trên mặt.

“Phụ mẫu, tuy rằng hai người tôn trọng ý tứ của con, nhưng mà Dao Nhi vẫn hy vọng hai ngươi có thể đồng ý lời cầu hôn của Thiếu Khanh a!”
Trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia sáng, cười khẽ nói.

Lúc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Tần phu nhân, lập tức cảm thấy mọi trở ngại đã không còn là trở ngại nữa rồi.

Lúc phu thê Tần thị nhìn thấy nội dung và con dấu dưới tờ thánh chỉ kia, trong lòng đều giật mình không ít.

Đây là lễ vật của Thiếu Khanh giành cho Dao Nhi sao? Có thể khiến Hiến Tông Đế hạ chỉ, chắc hẳn là mất rất nhiều tâm tư!

Nhìn về phía Mạc Thiếu Khanh, phát hiện ánh mắt hắn luôn đặt trên người Tần Mộ Dao, trong lòng hai người đều đã hiểu.

Xem ra, mặc dù bọn họ có muốn phản đối, cũng không thu được hiệu quả gì! Thiếu Khanh vừa vặn lại đúng là tiểu tế tốt do chính bà chọn lựa, đương nhiên là Tần phu nhân gật đầu đồng ý.

“Lão gia, trước hết người hãy hạ chỉ tứ hôn, ta cho người chọn một ngày tốt, sớm cho đôi phu thê son này thành hôn!”
Tần phu nhân vừa cười vừa nói, trong lời nói lộ ra vui sướng.

Cho dù sau khi hai người bước lên ngai vàng trở thành Đế Hậu, bà vẫn gọi Tần Tấn là lão gia, và Tần Tấn vẫn tiếp tục gọi bà là phu nhân như trước!

“Được, được, được! Phu nhân cứ yên tâm chọn ngày. Đúng rồi, Trẫm tính sẽ hạ thánh chỉ tứ hôn cho cả Sương Nhi cùng một lúc!”

Tần Tấn cao giọng nói.

“Đa tạ Tần bá phụ, Tần bá mẫu thành toàn!”

Mạc Thiếu Khanh vui sướng quỳ lạy hai người.

Giờ khắc này, bọn họ giống như vẫn đang ở Tây Nhạc quốc, không hề có thân phận Hoàng Đế Hoàng Hậu, rất bình dị gần gũi.

Mà Tần Mộ Dao nghe thấy Tần Tấn nói sẽ hạ cả thánh chỉ tứ hôn cho Ngưng Sương, trong đầu hiện ra khuôn mặt Vũ Văn Hạo Thiên.

Ngày đó xem như nàng đã nhắn dùm ý tứ của bọn họ, trở về cũng nói cho phụ mẫu, Vũ Văn Hạo Thiên không đưa ra câu trả lời thuyết phục.
Theo lý thuyết, không được sự đồng ý của Vũ Văn Hạo Thiên, lẽ ra phụ thân sẽ không vội vã hạ chỉ mới phải. Dù sao dựa vào địa vị của Vũ Văn Hạo Thiên ở Bắc Tĩnh quốc, hoàn toàn có năng lực không để ý tới thánh chỉ. Đối với bọn họ mà nói, đắc tội Vũ Văn Hạo Thiên sẽ không có kết quả tốt, không phải sao?

“Phụ thân, hôn sự của Sương Nhi có thể hoãn lại sau này tính được không?”

Cuối cùng Tần Mộ Dao vẫn cứ mở miệng. Nàng không muốn phụ thân nóng vội ép Vũ Văn Hạo Thiên.

Bên ngoài thoạt nhìn Vũ Văn Hạo Thiên có dáng vẻ nho nhã, nhưng nam nhân như vậy, rất cao ngạo, không ai biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, chính sách dụ dỗ mới là cách tốt nhất.

Tần Tấn giật mình, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, đảo mắt nhìn về phía Ngưng Sương.

(Mai Mai: Rõ ràng ban đầu tả là trong phòng chỉ có bốn người, về sau thêm Thanh Lam nữa, không hiểu Ngưng Sương từ đâu chui ra?
Ụt: ta biết ta chết, cái này nàng nên hỏi tác giả a.)

“Dao Nhi, Sương Nhi là muội muội của con, nếu con có được hạnh phúc, sao lại gây trở ngại cho hạnh phúc của muội muội?”

Sự khác thường đột ngột của Tần Tấn khiến thần sắc Tần Mộ Dao hơi biến.

Vì sao cứ nhắc tới Ngưng Sương, hoặc là lúc có mặt Ngưng Sương, hai người bọn họ đều có biểu hiện dị thường chứ? Cuối cùng Ngưng Sương đã động tay động chân thế nào với hai người bọn họ?

Tần Mộ Dao muốn nói gì đó, lại bị Mạc Thiếu Khanh giữ chặt.

“Tần bá phụ, Tần bá mẫu, hôm nay Dao Nhi bị ngựa dọa sợ, Thiếu Khanh xin đưa Dao Nhi đi nghỉ ngơi trước!”

“Đi thôi, đi thôi!”

Tần Tấn khoát tay áo, sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt.

Tần Mộ Dao liếc mắt nhìn hai người một cái, rồi bị Mạc Thiếu Khanh kéo ra khỏi Ngự thư phòng.
“Vì sao vừa rồi chàng lại ngăn cản ta nói chuyện?”

Tần Mộ Dao đi ở bên cạnh hắn.

Hiện tại chuyện của Ngưng Sương còn chưa rõ ràng, nàng nghĩ, nếu bọn họ đại hôn, nàng sẽ chuyển đến ở cùng Thiếu Khanh, như vậy phụ mẫu phải làm thế nào đây?

Có phải vì nàng sa vào trong sự dịu dàng của Thiếu Khanh, nên đã quên mất sự thật?

“Thiếu Khanh, chúng ta đừng vội đại hôn được không?”

Đột nhiên Tần Mộ Dao giữ chặt tay Mạc Thiếu Khanh, dừng bước chân.

Vừa rồi đã xem kỹ lại lòng mình, có phải như vậy là quá nhanh rồi không.

Mạc Thiếu Khanh cũng đột nhiên dừng bước. Lời nói của Dao Nhi đánh vào trong lòng hắn, xoay người đặt hai tay lên vai Tần Mộ Dao, hơi cúi đầu, nhìn thẳng hai mắt của nàng.

Hai người ăn ý, hắn có thể cảm giác được cuối cùng thì trong lòng nàng đang lo lắng cái gì.
“Dao Nhi, phụ mẫu nàng sẽ không có việc gì. Về phần Ngưng Sương, ta sẽ giúp nàng!”

Hai người bọn họ tuy hai mà một. Vừa rồi hắn đã nghĩ, liệu có nên hoãn lại ngày đại hôn của bọn họ hay không, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng nói lớn, bảo hắn rằng, không thể hoãn lại, nhất định phải nhanh chóng thành hôn, bằng không hắn sẽ hối hận!

Loại cảm giác này khiến hắn bất an, dường như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra!

“Đừng bắt ta chờ nữa, Dao Nhi. Ta sợ hãi, ta chỉ mong sớm thú nàng làm thê tử.”

Mạc Thiếu Khanh kéo Tần Mộ Dao vào trong lòng, cảm thụ được thân thể nàng trong vòng tay mình, cảm giác an toàn trong lòng mới gia tăng một chút.

Trong lòng Tần Mộ Dao mâu thuẫn. Nàng muốn bảo vệ phụ mẫu, lại cũng muốn ở bên Mạc Thiếu Khanh. Khóe miệng xẹt qua một tia chua xót.
Có phải nàng đòi hỏi nhiều quá rồi không?

“Thiếu Khanh, chúng ta không thể để cho phụ mẫu có chuyện được!”

Đầu Tần Mộ Dao tì vào trên ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn truyền vào trong tai. Nàng không thể cự tuyệt Mạc Thiếu Khanh!

“Không có việc gì!”

Mạc Thiếu Khanh lẩm bẩm nói trên đỉnh đầu nàng, như là đang nói với mình, cũng như thể đang an ủi Tần Mộ Dao.

Không có việc gì! Hắn sẽ bảo vệ Dao Nhi thật tốt, không ai có thể thương tổn nàng.

Ngày hôm sau, thánh chỉ được ban xuống, ngày đại hôn của hai người đã được định là ngày hai mươi tám tháng ba.

Còn có một tháng nữa, khí thế chuẩn bị đại hôn hừng hực. Mạc lão gia và Mạc Nhị phu nhân còn cả Mạc Thiếu Ngạn cũng đã đến Bắc Tĩnh, ở trong biệt viện của Thiếu Khanh. Mạc Thiếu Khanh vừa lo liệu việc sản nghiệp Mạc gia, vừa chuẩn bị cho đại hôn.
Nửa tháng sau, y phục của hiệu buôn Mạc gia đã thay thế hầu hết y phục ban đầu của Bắc Tĩnh quốc, hơn nữa còn lũng đoạn thị trường y phục của thành Thương Lan. Danh môn quý tộc đều lấy làm vinh dự nếu có thể được mặc y phục của hiệu buôn Mạc gia.

Phủ đệ của Mạc phủ đã làm xong, chỉ còn chờ chủ nhân chuyển vào!

Thánh chỉ tứ hôn cho Ngưng Sương và Vũ Văn Hạo Thiên cũng đến phủ Thừa tướng trong cùng một ngày, chỉ có điều ngày đại hôn còn chưa định ra. Ngày hôm sau ngày hạ chỉ, lần đầu tiên Vũ Văn Hạo Thiên vắng mặt không lâm triều, làm cho người ta suy đoán không thôi.

Tần Mộ Dao vẫn chú ý chặt chẽ đến hành động của Ngưng Sương, nhưng, trong khoảng thời gian này Ngưng Sương lại có vẻ vô cùng sợ hãi nàng, lúc nhìn thấy nàng, cũng chỉ hàn huyên vài ba câu rồi đi như bỏ chạy.
Tần Mộ Dao không biết là, không phải Ngưng Sương sợ hãi nàng, mà là sợ hãi sự trừng phạt của Lộng Nguyệt.

Hôm nay, Tần Mộ Dao đang ngồi bên nhuyễn tháp thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài, cung nữ thông báo Lạc Khinh Trần đến chào hỏi. Tần Mộ Dao không khỏi giật mình, dường như đã lâu nàng chưa nhìn thấy Lạc Khinh Trần.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn được hạ xuống, Thiên Nhi đã từng chạy đến chỗ nàng làm náo loạn vài ngày, nói vì sao tỷ tỷ lại gả cho Mạc ca ca, mà không phải gả cho sư phụ, còn cương quyết ầm ỹ muốn nàng phải ở bên Lạc Khinh Trần.

Sao nàng lại không rõ tâm tư của Thiên Nhi, chỉ có điều chuyện tình yêu, không phải cứ nháo lên là được!

Tần Mộ Dao chỉ có thể nhỏ nhẹ an ủi Thiên Nhi, nói cho nó, nếu nàng gả cho Mạc ca ca, Mạc ca ca sẽ đối xử tốt với Thiên Nhi như thế nào, cuối cùng lại còn bảo Mạc Thiếu Khanh đem vào cung rất nhiều bảo bối hối lộ Thiên Nhi, lúc đó nó mới an tĩnh lại, cuối cùng cho rằng, kỳ thật tỷ tỷ gả cho Mạc ca ca, cũng không có cái gì không tốt!
Mạc ca ca cũng rất được, không phải sao?

Tần Mộ Dao nhìn sự thay đổi của Thiên Nhi, trong lòng cười khổ không thôi.

Quả nhiên là tâm tính tiểu hài tử!

Lạc Khinh Trần đi vào trong phòng, ánh mắt dừng ở trên người Tần Mộ Dao, thần sắc trong mắt không biết là bi thương hay là vui sướng, như bị bịt kín bởi một tầng sa mỏng manh, khiến người ta nhìn mà không biết rõ được cảm xúc bên trong.

“Gần đây hình như Khinh Trần có rất nhiều việc a, không thấy huynh lại đây dùng bữa!”

Tần Mộ Dao bảo Thanh Lam đưa lên cho Lạc Khinh Trần một chén trà nóng.

Mấy ngày không gặp, dường như hắn đã gầy đi rất nhiều. Trước đây lúc đến dùng bữa, hắn đều mang theo thức ăn mình tự làm đến cung của nàng, nhưng mấy ngày nay, lại chỉ cho người đem đồ ăn đến, bản thân hắn lại không xuất hiện.
Trên mặt Lạc Khinh Trần dâng lên một chút tươi cười thản nhiên.

Không phải hắn hắn có việc! Mà là sợ nhìn thấy nàng!

Đến ngay cả hôm nay, hắn cũng phải buộc mình mới tới được!

“Dao Nhi, ở trong cung đã lâu như vậy, ta nghĩ ta cũng nên rời đi!”

Lạc Khinh Trần nhắm mắt, bưng chén trà trong tay, chăm chú thổi lá trà, trong lòng lập tức xẹt qua một nỗi thê lương.

“Rời đi? Khinh Trần huynh muốn đi đâu?”

Tần Mộ Dao khϊếp sợ nhìn hắn.

Nói thật, tuy rằng Lạc Khinh Trần không hề nói đến Bắc Tĩnh quốc để làm gì, nhưng nàng vẫn ngầm đoán được, hắn muốn đưa nàng đến nơi này an toàn.

Đối với Lạc Khinh Trần, nàng cực kỳ biết ơn. Sau khi vào đến đất Bắc Tĩnh quốc, hắn không còn nói những lời ác độc như trước, cũng không đối nghịch với nàng. Dọc đường, sự chăm sóc của hắn cũng khiến nàng có chút cảm động. Hơn nữa, hắn là sư phụ của Thiên Nhi, phụ mẫu cũng cực kỳ hoan nghênh hắn ở lại, sao lại phải đi?
Khóe miệng Lạc Khinh Trần dâng lên một chút cười khẽ, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.

Đi nơi nào ư? Đáp án của câu hỏi này, có lẽ ngay cả chính hắn cũng còn chưa biết.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng trầm mặc. Lạc Khinh Trần lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp gấm, đưa cho Tần Mộ Dao.

“Dao Nhi, đây là lễ vật tân hôn ta tặng cho nàng. Nếu nàng coi ta là bằng hữu, xin nàng hãy luôn mang nó theo bên người!”

Tần Mộ Dao nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt hắn, trịnh trọng tiếp nhận hộp gấm, mở ra thì thấy, một viên ngọc lưu ly bên trong như là có chất lỏng màu lam đang tản ra hào quang khiến Tần Mộ Dao như đui mù.

Viên ngọc lưu ly?

Tần Mộ Dao đột nhiên nghĩ đến Lộng Nguyệt đang tìm kiếm chúng, trong lòng đột nhiên giật mình. Nàng không xác định, mình có thể luôn đem nó theo trên người mà không bị Lộng Nguyệt phát hiện hay không!
Thấy rõ ràng suy nghĩ trong lòng nàng, Lạc Khinh Trần cười khẽ lên tiếng.

“Đừng lo lắng, viên ngọc lưu ly này rất đặc biệt, nàng chỉ cần mang theo bên người là tốt rồi!”

Đó là vật tùy thân không rời của hắn. Người đời truyền tụng hắn và sư phụ hắn đều là những kỳ nhân, cũng không phải giả. Mà viên ngọc lưu ly này đã ở trên người hắn lâu như vậy, tất nhiên là có linh tính! Sẽ không bị người ta dễ dàng cướp đi!

Tần Mộ Dao nắm viên ngọc lưu ly trong lòng bàn tay.

Cho dù như thế nào, thì đây cũng chính là tâm ý của một người bằng hữu.

“Cám ơn huynh, ta nhất định sẽ mang nó theo!”

Đây là cách duy nhất để nàng có thể hồi báo Lạc Khinh Trần!

Ngay ngày hôm sau Lạc Khinh Trần liền rời đi, vẫn không hề nói cho Tần Mộ Dao biết hắn đi đâu.

Thiên Nhi thấy sư phụ rời đi, khóc náo loạn một thời gian, cuối cùng cũng chậm rãi thích ứng.
***

Ba ngày trước đại hôn.

Từ trước đến nay Bắc Tĩnh quốc vốn có tập tục, tân nương sắp gả phải ở ba ngày trong miếu Tuyết Thần, dâng hương, chỉ đến buổi tối trước ngày đại hôn thì mới được trở lại nhà mình. Tần Mộ Dao thân là Công chúa, đương nhiên là không thể miễn tập tục này.

Có Thanh Lam cùng đi, vô số thị vệ đưa Tần Mộ Dao vào miếu Tuyết Thần, ở lại miếu Tuyết Thần để chuẩn bị phòng nghỉ cho nàng.

Ban ngày, Tần Mộ Dao ở trong miếu Tuyết Thần nghe nữ ni tụng kinh. Tuy rằng không có gì thú vị, nhưng Tần Mộ Dao cũng rất chú tâm, giống như sự chú tâm của nàng với lần đại hôn này, với Mạc Thiếu Khanh.

Đêm đầu tiên ở trong miếu Tuyết Thần, đột nhiên Tần Mộ Dao mất ngủ, mặc áo choàng, Tần Mộ Dao không đánh thức Thanh Lam, một mình đi vào trong tuyết. Đột nhiên, nàng dừng lại trước một gốc cây đại thụ, nhìn trên cây cột rất nhiều mộc bài đủ loại kiểu dáng, Tần Mộ Dao giật mình, đột nhiên nhớ tới ngày ấy đến đây với Vũ Văn Hạo Thiên, vì đuổi theo Mạc Thiếu Khanh mà mộc bài trên tay mình còn chưa được treo lên.
Trong lòng lập tức có chút mất mát.

Nghe nói viết tên người trong lòng lên mộc bài thì sẽ được Tuyết Thần chúc phúc, ngày kia chính là ngày đại hôn của hai người, không biết vì sao, nàng lại mong chờ được Tuyết Thần chúc phúc!

Ánh mắt chợt lóe, Tần Mộ Dao đi vào đại sảnh miếu Tuyết Thần, cầm một tấm mộc bài, viết tên Mạc Thiếu Khanh lên đó rồi lại đi vòng vèo đến trước cây đại thụ, hai tay Tần Mộ Dao chắp lại, giữ mộc bài trong tay, nhắm mắt lại, hứa nguyện với đại thụ.

Nàng hy vọng, có thể ở bên Mạc Thiếu Khanh đời đời kiếp kiếp! Sống chết không rời! Đời đời yêu thương nhau!

Trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, đi lên phía trước, cột mộc bài lên trên cây, trong lòng đột nhiên ngẩn ra.

Không hiểu tại sao lại thế? Trước kia, chắc chắn nàng sẽ không tin tưởng vào điều này, tại sao hiện tại nàng lại có thái độ thà rằng tin là có, không thể tin là không như vậy?
Trong đầu hiện ra bóng dáng Mạc Thiếu Khanh.

Nàng đang càng ngày càng để ý đến hắn sao?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Tần Mộ Dao đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại lạc trên một cái mộc bài. Cái tên trên đó khiến nàng ngừng bước!

Mạc Thiếu Khanh! Trên đó rõ ràng viết tên Mạc Thiếu Khanh!

Ngón tay vừa chạm vào tấm mộc bài kia, chữ viết rất có lực. Mạc Thiếu Khanh này là Mạc Thiếu Khanh của nàng sao?

Vậy mộc bài này là của ai?

Tần Mộ Dao nhíu nhíu mày, lại phát hiện trong lòng mình dâng lên một nỗi ghen tuông.

“Ta bị làm sao vậy? Thiếu Khanh vĩ đại như vậy, có người thích là chuyện bình thường, không phải sao? Chỉ cần trong lòng chàng có mình ta là được rồi!”

Tần Mộ Dao nỉ non ra tiếng.

Trên thực tế, nàng chắc chắn mình là độc nhất vô nhị trong lòng Thiếu Khanh, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Tần Mộ Dao không để ý nữa, lập tức xoay người rời đi vào trong tuyết. Sắc trời đã tối muộn, ngày mai còn phải nghe nữ ni tụng kinh, đã đến lúc nên trở về nghỉ ngơi!

“Dao Nhi…”

Một giọng nam nhân vang lên, mang theo vài phần sắc bén, vài phần âm trầm, vài phần tưởng niệm, vài phần tức giận…

Thân hình Tần Mộ Dao đột nhiên cứng đờ, bước chân không thể nhúc nhích,

Giọng nói này…

Không, không thể! Làm sao mà hắn có thể xuất hiện ở Bắc Tĩnh quốc được chứ?

Tần Mộ Dao có chút không thể tin được vào tai mình.

“Dao Nhi, Vương phi trốn nhà của ta, sao vậy? Không dám quay đầu nhìn Bản vương à?”

Giọng nói của Tề Duệ lại một lần nữa truyền đến, lúc này đây sự tức giận như chợt gia tăng, từng bước tới gần Tần Mộ Dao.

Lúc hắn đến thành Thương Lan, toàn bộ dân chúng trong thành đều bàn tán tin tức đại hôn của Công chúa. Vừa rồi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc sáng lạn trên mặt nàng, lập tức hắn cảm thấy vô cùng chói mắt!
Sao chứ? Gả cho Mạc Thiếu Khanh khiến nàng vui vẻ như vậy sao? Lúc đại hôn của bọn họ, nàng không hề có vẻ mặt như vậy!

Xác định người phía sau không phải là ảo giác của mình, Tần Mộ Dao cố gắng bình tĩnh lại, xoay người nhìn về phía Tề Duệ, ánh mắt vẫn thản nhiên như cũ, ngữ khí cũng thản nhiên.

“Duệ Vương gia, xin hãy chú ý cách xưng hô của ngươi, ở đây không có ‘Vương phi trốn nhà’ của ngươi!”

Lại một lần nữa nhìn thấy Tề Duệ, cả người Tề Duệ trước mắt tăng thêm một luồng lệ khí, quỷ mị cứ như là Tu La xuất hiện.

Tề Duệ giật mình, nghĩ đến tờ thánh chỉ kia, trong mắt xẹt qua một tia sáng độc ác.

Nói vậy, nó đã mang đến cho Mạc Thiếu Khanh không ít niềm vui đi! Hắn hầu như có thể tưởng tượng được niềm vui sướng của Tần Mộ Dao khi thấy tờ thánh chỉ kia. Nhưng, chết tiệt, hắn lại hận chết sự vui sướng của nàng!
“Ngày kia chính là ngày đại hôn của nàng, ta có nên chúc phúc nàng không? Dao Nhi!”

Tề Duệ tiếp tục đi đến gần Tần Mộ Dao.

Từng bước, từng bước… mỗi một bước lại dẫm nát tuyết, phát ra tiếng lạo xạo, trong bóng đêm trống trải, có vẻ vô cùng vang dội và quỷ dị.

“Cám ơn lời chúc phúc của ngươi!”

Tần Mộ Dao nhợt nhạt giương khóe miệng.

Hắn có thể chúc phúc thì đương nhiên là nàng sẽ nhận, nhưng mà, hôm nay Tề Duệ xuất hiện ở đây, thật sự là đến chúc phúc cho nàng sao? Tề Duệ mà nàng biết không hề rộng lượng như vậy!

“Nàng…”

Tề Duệ nhìn nữ nhân trước mắt, trong mắt dâng lên lửa giận hừng hực.

Nữ nhân chết tiệt này! Lúc này, hắn hận không thể bầm thây nàng thành vạn đoạn! Nhưng, hắn lại phát hiện, sự nhớ nhung nàng đã xâm nhập vào tận xương tủy!
Khuôn mặt Tần Mộ Dao vẫn bình tĩnh như trước, sự phòng bị trong lòng lại không hề lơi lỏng. Hơn nữa, hy vọng thị vệ bên ngoài miếu Tuyết Thần chưa ngủ thì mới được!

Tần Mộ Dao nghĩ như vậy. Hai người đứng trong tuyết, một người như lửa, một người lại như băng.

“Nàng nghĩ rằng ta sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho Mạc Thiếu Khanh, nhìn các ngươi ân ái sao?”

Tề Duệ phẫn nộ tiến lên, cầm cổ tay Tần Mộ Dao, nghiến răng nghiến lợi.

Cuối cùng thì Mạc Thiếu Khanh có cái gì tốt? Có thể khiến nàng mê mẩn đến nỗi đầu óc choáng váng?

Tần Mộ Dao khẽ nhíu mày. May mắn là y phục Bắc Tĩnh quốc không tệ, mà bộ y phục nàng đang mặc đây, Mạc Thiếu Khanh lại cho người may thêm bao cổ tay. Lực đạo của hắn lớn như vậy, nhưng thật ra không gây thương tổn cho nàng!

Chỉ có điều, lửa giận này của Tề Duệ lại khiến Tần Mộ Dao vô cùng không vui. Giương mắt nhìn thẳng hai mắt Tề Duệ, khóe miệng giương lên một chút châm chọc.
“Duệ Vương gia, xin hỏi, ngươi có tư cách gì mà ngăn cản ta?”

Nàng không còn là Vương phi của hắn, Tề Duệ hoàn toàn không có tư cách can thiệp vào chuyện của nàng, không phải sao?

Nhìn sắc mặt Tề Duệ đột nhiên nhăn lại, lúc này Tần Mộ Dao không thể không cảm thấy may mắn. Một tờ thánh chỉ kia của Mạc Thiếu Khanh thật sự là đã có dự kiến trước!

“Tần Mộ Dao… nàng…”

Tề Duệ nghiến răng nghiến lợi.

Dao Nhi vẫn là người miệng lưỡi sắc bén như vậy. Nhớ tới trước kia, mình bao nhiêu lần bị nàng bật lại không thua kém một câu. Tần Mộ Dao! Cũng chỉ có Tần Mộ Dao dám đối xử với hắn như vậy!

“Dao Nhi, nàng nói xem, nếu giờ ta mang nàng đi, khiến ngày kia đại hôn thiếu mất tân nương, nàng nói xem Mạc Thiếu Khanh sẽ thế nào?”

Tề Duệ nhếch khóe miệng, trong đầu hiện ra vẻ mặt tươi cười chói mắt của Mạc Thiếu Khanh khi nhận được thánh chỉ từ tay hắn. Hắn hận không thể đập nát vẻ tươi cười đó.
Trên thế giới này, chỉ sợ người có thể khiến Mạc Thiếu Khanh để ý cũng chỉ có mình Tần Mộ Dao, sao hắn không giành lại chứ?

Tần Mộ Dao giật mình. Nàng hoàn toàn tin tưởng Tề Duệ có thể làm ra chuyện như vậy!

“Duệ Vương gia, ta phải nhắc nhở ngươi, nơi này là Bắc Tĩnh quốc, chứ không phải Tây Nhạc quốc của ngươi. Ở Tây Nhạc quốc ngươi là Vương gia, nhưng không biết ở Bắc Tĩnh quốc, có bao nhiêu người theo dưới trướng ngươi đây? À, đúng rồi, ngươi hẳn là cũng biết ở đây có thị vệ canh giữ chứ?”

Tần Mộ Dao bình tĩnh tự nhiên nói, như có như không quan sát sắc mặt Tề Duệ.

“Nàng nghĩ rằng ta sẽ sợ hay sao?”

Trong mắt Tề Duệ dâng lên một tia châm chọc.

“Duệ Vương gia sao có thể sợ chứ?”

Tần Mộ Dao ra vẻ giật mình.

Tề Duệ giật mình, nghe được giọng nói của Tần Mộ Dao tiếp tục vang lên.
“Duệ Vương gia, nếu ta không cẩn thận kêu lên, thị vệ bên ngoài sẽ tiến vào, đến lúc đó không biết là người đông lực lớn, có lẽ Duệ Vương gia có thể một người địch ngàn người!”

Quả nhiên, lời của nàng vừa nói, liền thấy đỉnh mày Tề Duệ nhíu chặt. Trong lòng xẹt qua một chút đắc ý, Tần Mộ Dao tiếp tục nói.

“Nếu ngươi đơn thuần là đến chúc phúc ta, như vậy thì ta xin nhận, cũng rất vui được mời ngươi tham gia hôn lễ của chúng ta. Nhưng mà nếu Duệ Vương gia có việc, có thể không cần đến!”

Tần Mộ Dao thầm nghĩ nàng muốn một hôn lễ đơn giản bình thường, không muốn tạo ra trắc trở. Hôn lễ của nàng chỉ cần có Mạc Thiếu Khanh là tốt rồi, không cần có sự tồn tại của Tề Duệ! Nàng có thể tưởng tượng, nếu Tề Duệ tới tham gia hôn lễ của nàng, sẽ có thể xảy ra cái dạng ‘phấn khích’ gì!
“Được! Bản vương nhận lời mời của nàng! Ngày kia, Bản vương nhất định sẽ tự thân đến tặng hạ lễ, chúc phúc nàng và Mạc Thiếu Khanh… bách niên giai lão!”

Trong mắt Tề Duệ xẹt qua một tia u ám, những từ cuối cùng như thể gằn ra từ trong răng nanh.

Cuối cùng hắn ‘ha’ một hơi bên tai Tần Mộ Dao, khiến thân thể nàng không khỏi ngẩn ra, chỉ cảm thấy một tia lạnh lẽo từ cổ áo len vào.

Thân hình Tề Duệ chợt lóe, giây tiếp theo, cả người như một con chim ưng, bay vút ra khỏi miếu Tuyết Thần.

Tần Mộ Dao đứng một mình trong tuyết, nhìn về phía Tề Duệ vừa biến mất, trong mắt xẹt qua một chút thâm thúy.

Nghe lời nói vừa rồi của Tề Duệ, xem ra hôn lễ này có muốn bình thường cũng không được!

Tần Mộ Dao nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu, lại mở mắt, Tần Mộ Dao đã có ý nghĩ của mình.
Trở về phòng, Tần Mộ Dao đánh thức Thanh Lam đang ngủ say.

“Công chúa, đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh Lam giật mình hỏi.

“Xuỵt! Đừng lên tiếng!”

Tần Mộ Dao nhẹ giọng nói, đi vào phòng, lấy giấy bút ra, viết rất nhanh mấy chữ, gấp lại, rồi giao cho Thanh Lam.

“Ngươi đi giao phong thư này cho Mạc Đại thiếu gia, nói cho chàng, đừng hỏi nguyên nhân gì, chỉ cần làm theo ta nói là được!”

Thanh Lam cầm tờ giấy trong tay, nghe Tần Mộ Dao hướng dẫn, mặc dù trong mắt có nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi ra miệng. Nàng chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của chủ tử là được.

Kiên định gật gật đầu, nhanh chóng mặc xiêm y, một mình theo cửa sau ra khỏi miếu Tuyết Thần.

Sau khi Thanh Lam rời đi, Tần Mộ Dao vẫn không hề buồn ngủ. Nhìn bầu trời đầy tuyết, trong đầu hiện lên bóng dáng Mạc Thiếu Khanh, cầm ấm lô trong tay, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một chút kiên định.
Nàng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đến phá hư đại hôn của nàng!

Kể cả Tề Duệ cũng không được!!

Khóe miệng dâng lên một chút ý cười. Nàng không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nếu Tề Duệ biết chuyện nàng muốn làm, nhất định vẻ mặt sẽ vô cùng phấn khích!

Nhấn Mở Bình Luận