Chương 340:
Lúc này vị ¡ tiếp viên của khoang hạng nhất vội vã đề cử Lâm Vũ với cơ trưởng, trong thâm tâm cô chán ghét tên Biện Dương kiểu người không quan tâm đến người khác kia, lúc nào cũng chỉ nghĩ đên mình.
Không cần đâu, có vị bác sĩ Biện này là đủ rôi.’ Cơ trưởng xua xua tay, cũng không đề ý đến Ìâm Vũ nữa.
Lâm Vũ có chút bắt lực cười, cũng không nói nhiều nữa quay người trở về khoang hạng phổ thông.
Mặc dù nói chữa bệnh cứu người là thiên chức của bác sĩ nhưng nêu như người ta đã không muôn bản thân chữ bệnh thì anh cũng không thể nhất quyết đòi giúp được.
Tiếp viên khoang hạng nhất nhìn bóng lưng của Lâm Vũ, mở miệng nhưng cuôi cùng vãn không nói ra được lời nào.
Lâm Vũ quay lại chỗ ngồi liếc nhìn thời gian, thây đến Kinh thành vẫn còn sớm, định ngủ một lúc.
Ai mà ngờ khi anh vừa mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ thì vị tiếp viên khoang hạng nhất vội vội vàng vàng chạy đên, vô võ nhẹ vai anh, lo lắng nói: “Anh Hà, anh Hà, không hay rồi, tình hình vị bác gái ở khoang thượng hạng đang vô cùng nguy hiêm rôi, mong anh mau chóng đên xem xem.”
Lâm Vũ tỉnh lại hẳn, vội vàng đứng, dậy đi theo cô lên khoang hạng nhất.
Chỉ thấy bác gái phát bệnh vừa rồi sác mặt hơi tím tái, người cứng đò, dường như chỉ có thê thở hơi ra chứ không hít vào được.
Cơ trưởng và Biện Dương ở bên cạnh mặt cũng tái mét không còn chút máu nào.
Phải biết, người bình thường ngồi ở khoang hạng nhất đều vô củng giàu có, hơn nữa chuyến bay này còn bay đến Bắc Kinh, đây nêu như lão phu nhân có mệnh hệ gì, người nhà của người ta trách tội thì hai người bọn họ chắc chắn gánh không nỗi.
“Lấy giúp tôi cái thảm.”
Lâm Vũ nhìn thấy bệnh tình của lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, vội vàng phân phó cho nữ tiếp viên sau đó anh nhanh chóng đến phía trước lão phu nhân, lây mây chiêc kim anh đem theo bên mình lưu loát đâm vào vị trí huyệt trung phủ dưới xương đòn, vị trí huyệt thiêu trạch của ngón tay út và vị trí huyệt cực tuyền của nách trái.
_ Ngay sau đó, anh túm lấy chăn trên _ tay nữ tiệp viên, che ngực lão phu _ nhân, vội vàng nói: “Bác gái, đặc tội rồi.”
_ Nói xong anh đặt mu bàn tay trái vào _ ngực vị lão phu nhân, dùng tay phải đặt lên, dồn lực vào tay trải ấn vài cái, lão phu nhân thở ra một hơi dài rôi thở hỗn hễn, mặt tím tái dần dần mát đi biến thành màu đỏ hồng. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Lúc này Lâm Vũ mới thởi phào nhẹ nhõm, vô thức phát hiện sau lưng toát ra một tầng mồ hôi.
Đối với những triệu chứng như bệnh tim cấp tính như thế này, điều quan trọng nhất là phải được cấp cứu kịp thời, may mà tiệp viên nhanh chóng gọi anh, nêu chậm chục giây nữa thôi thì có khi ¡ mạng lão phu nhân này sẽ không giữ được.
Thấy tình hình của lão phu nhân đã dịu đi, cơ trưởng và Biện Dương đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
“Cái gì nhỉ, tôi có chút không thoải mái, tôi quay về chỗ ngồi trước đây.”
Biện Dương liền nhanh chóng cầm túi xách bước vội ra khỏi khoang hạng nhất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!